Quan Đạo Vô Cương

Chương 306: Nhân vật





“Tình hình Phong Châu” là một con dao sắc bén, một mũi lao, ném đi sẽ làm thương người. Nó cũng sẽ khiến cho rất nhiều người, nhất là cán bộ chính quyền địa phương thù hận, nhưng đối với Đổng Như Thuận mà nói lại như là chân trần đâu sợ đi giày. Y là một nhân viên lâu năm của phòng thì sợ gì, chỉ sợ không ai quan tâm, tán thưởng mà thôi. Nếu thật sự muốn đề bạt thì cũng chỉ là một câu nói của An Đức Kiện, cái nhìn của những người khác không có gì quan trọng với y.
Mặc dù dẫn tới sự thù hận âm thầm của không ít người, nhưng đối với y mà nói thì lại đáng giá ngàn vàng, chỉ cần An Đức Kiện vui là được. Huống hồ ngay cả đến Phó bí thư Tôn còn từng chính miệng nói là Phong Châu cần có một con dao sắc bén như vậy. Nó sẽ nhổ sạch những loài cỏ dại che mắt lãnh đạo, để lãnh đạo nhìn thấy rõ hơn những vết nấm da, ghẻ mụn xấu xí kinh khủng, thậm chí còn là u ác tính trên chính cơ thể mình, làm họ tỉnh ngộ. Câu này là Trương Kiến Xuân nghe được chính Phó bí thư Tôn nói với Phan Tiểu Phương và Lục Vi Dân. Chỉ dựa vào câu nói này thì Đổng Như Thuận có liều chết để làm cũng không oán hận.
Chiêu này của Lục Vi Dân này tương đối tuyệt vời, đương nhiên bên trong cũng có bàn tay của An Đức Kiện. Hắn lại lần nữa có được sự coi trọng của lãnh đạo. Còn Đổng Như Thuận lại được "Bêu danh", nhưng đồng thời cũng là thanh danh, cho y nổi tiếng cả ở bên ngoài. Chí ít thì các huyện, thành phố của địa khu Phong Châu đều biết “Tình hình Phong Châu” này có thể đánh động cả trời, ai mà coi thường uy lực của nó, thì người đó sẽ phải trả giá đắt.
Đừng thấy ĐổngNhư Thuận trước mặt mọi người thì giữ thái độ không kiêu ngạo, không siểm nịnh đối với Lục Vi Dân, gìn giữ hình ảnh danh sĩ, nhưng sau lưng khi chỉ có mình Lục Vi Dân thì lại đối xử như với cha mình. Điểm này Trương Kiến Xuân thấy Đổng Như Thuận có phần chướng mắt. Anh muồn thăng tiến thì cứ việc, trong phòng cũng chẳng ai nói gì, lòng dạ mọi người đều rõ như gương, cũng không cần phải sống hai mặt.
Lục Vi Dân hiện nay mở mày mở mặt, không chừng bây giờ hắn thật sự cảm thấy ở lại vị trí này của phòng Tổng hợp khoảng hai năm cũng coi như là để rèn giũa tích lũy. Như thế có lợi hơn so với việc vào tỉnh cùng Bí thư Hạ chăng? Trương Kiến Xuân lắc đầu. Khả năng này cũng không lớn lắm. Với sự khôn khéo của Lục Vi Dân, hắn chẳng lẽ nhìn không ra việc hắn ngồi vững trên vị trí của phòng Tổng hợp, tung hoành ngang dọc như vậy, ở một mức độ rất lớn là nhờ vào việc hắn là thư ký của Hạ Lực Hành sao. Một khi Hạ Lực Hành đi rồi, hắn còn có thể thoải mái như vậy sao?
Người thông minh chắc chắn sẽ không thể không nhìn thấy điểm này. Đặc biệt là Hạ Lực Hành đi thì Lý Chí Viễn tiếp nhận chức vụ Bí thư Địa ủy, trong cơ quan Địa ủy nhất định sẽ có thay đổi, ngay cả An Đức Kiện còn có thể đảm nhiệm chức Trưởng ban thư ký hay không cũng không thể nói chắc. Nếu thực sự đến chỗ dựa kiên cố là An Đức Kiện cũng không còn, Lục Vi Dân e rằng chẳng còn đâu hào quang nữa.

Cảm giác của Trương Kiến Xuân đối với Lục Vi Dân rất phức tạp. Một mặt y thừa nhận rằng hắn không hề bình thường, bất luận là năng lực hay là đối nhân xử thế đều rất được. Hơn nữa thực tế là hắn đối xử với bản thân cũng tốt, chí ít là làm cho mình khó có thể có cảm giác quá đố kị với đối phương, thậm chí là làm cho mình cảm thấy có thể cùng hắn làm việc là một cơ duyên. Nhưng điều không thể nghi ngờ là nếu đối phương ngồi ở vị trí đó lâu thì thật là bất lợi cho mình. Mình không những bị hào quang đối phương che lấp, mà hơn thế nữa về mặt tuổi tác cũng không thể so bì. Nếu thật sự kéo dài thêm hai ba năm nữa, những ngày tháng sau này hi vọng thăng tiến của mình cũng ngày càng xa vời.
Y không cam lòng với việc mình bị cố định ở vị trí cán bộ cấp phòng nhỏ như phòng Tổng hợp, mà muốn phấn đấu lên cán bộ cấp trưởng phòng. Như vậy không thể không trong thời gian ngắn nhất giành ghế Trưởng phòng này trước, chỉ có như vậy mới có cơ hội lên cán bộ cấp phó phòng trước khi bốn mươi tuổi.
Dựa theo tình hình trước mắt, Lục Vi Dân đi cùng Hạ Lục Hành vào tỉnh không còn nghi ngờ gì nữa là kết cục đáng mừng. Như Trương Kiện Xuân thấy thì đây cũng là kết quả lý tưởng vá sáng suốt nhất, dù sao vào tỉnh rồi, tích lũy rèn luyện thêm, với bản lĩnh đối nhân xử thế và năng lực trong công việc của hắn, lên cán bộ cấp phó phòng, thậm chí trưởng phòng cũng chỉ là chuyện trong vài năm. Chừng ba mươi tuổi kiếm chức trưởng phòng cũng là vượt cấp rồi, mà ở lại Phong Châu thì có ý nghĩa gì chứ?
Nhưng càng nghĩ như vậy thì trong lòng Trương Kiến Xuân lại càng không nỡ. Bởi vì tiếp xúc với Lục Vi Dân lâu như vậy, càng hiểu nhiều càng cảm thấy hắn bí hiểm. Góc độ suy nghĩ, cách xem xét vấn đề của đối phương hoàn toàn không thể dựa vào lẽ thường để suy đoán. Bạn cảm thấy thích hợp, hắn lại thấy chưa chắc đã thích hợp, nhưng hoàn toàn dựa theo cách của đối phương, lại luôn có thể phù hợp với yêu cầu phát triển, ngay lập tức liền có thể cho ra kết quả rạng rỡ.
“Tình hình Phong Châu” thành lập như vậy, nhà máy cơ khí Bắc Phương chuyển đến như thế. Trương Kiến Xuân thậm chí còn biết đề nghị thí điểm chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp, làm cho vài bộ phận đều có động thái mạnh cũng là từ Lục Vi Dân. Nhân vật như vậy, bạn quả thực không thể lấy lẽ thường mà phán đoán. Nghĩ đến đây, Trương Kiến Xuân thấy mình tốt nhất là nên nói chuyện riêng với hắn cho rõ, nghĩ nhiều như vậy cũng vô ích.
Những người muốn nói chuyện với Lục Vi Dân rất nhiều, Tôn Chấn cũng là một trong số đó.
Việc quy hoạch xây dựng khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật của Địa khu Phong Châu khiến Tôn Chấn lại một lần nữa biết được sự quyết đoán của Hạ Lực Hành, đồng thời cũng làm cho y có hứng thú sâu đậm hơn với Lục Vi Dân. Khi Hạ Lực Hành trao đổi ý kiến với Chủ tịch Địa khu kế nhiệm này, thể hiện rõ ràng ý định mình được gợi ý từ ý kiến của Lục Vi Dân. Mà phong cách của “Tình hình Phong Châu” lại càng khiến Tôn Chấn có cách nhìn khác xưa đối với cậu thanh niên này.
Không nể mặt, không che đậy, không luận tội, không luận điệu, “bốn không” làm nên phong cách của tờ “Tình hình Phong Châu” làm cho Tôn Chấn khá ngạc nhiên. Một cậu thanh niên dám đề cập đến phong cách sắc bén như vậy, cho dù chỉ là một cuốn tạp chí nội bộ cũng đủ để làm cho người ta liếc nhìn.
Mà khi Tôn Chấn hỏi Lục Vi Dân, thì hắn lại càng nói rõ ràng một nguyên tắc cơ bản của tạp chí nội bộ là phản ánh chân thực và sâu sắc vấn đề cụ thể đang tồn tại. Mà không phải ca tụng hay là tô son điểm phấn, đó là công việc của các tờ báo chủ yếu hiện nay. Còn với tư cách là lãnh đạo của một địa khu, họ phải đối diện với sự thật xấu xí, hoặc tàn khốc, hoặc bất đắc dĩ hiện nay. Bất luận là có đủ khả năng thay đổi thực tại hay không, điều tối thiểu là phải hiểu rõ tình hình.
Nếu tạp chí nội bộ làm không đủ sâu sắc, chí ít cũng phải chân thực. Đây là yêu cầu tối thiểu, Lục Vi Dân nói hắn hi vọng “Tình hình Phong Châu” có thể làm đủ chân thực, lấy sâu sắc làm chuẩn, chỉ vậy thôi.
Lời nói này làm chấn động Tôn Chấn không vừa.
Trong lúc An Đức Kiện vô tình nhắc đến Lục Vi Dân dường như càng muốn ở lại cấp cơ sở công tác, Tôn Chân thấy mình có thể dành chút thời gian nói chuyện với Lục Vi Dân một chút.
Ông ta không biết Lục Vi Dân không muốn vào tỉnh đã được Hạ Lực Hành đồng ý chưa, nhưng với người ngoài nhìn vào, con đường tiền đồ rộng mở như vậy hắn lại không muốn đi. Điều này làm cho không ít kẻ suy nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi. Chẳng cần nói ai khác, chính ngay cả y cũng cảm thấy kì lạ, y tin rằng chỉ sợ An Đức Kiến cũng thấy chẳng có cách nào hiểu nổi như thế.
An Đức Kiện cũng không thể nào tin nổi khi Lục Vi Dân thể hiện ý muốn ở lại. Y thậm chí còn tưởng Hạ Lực Hành có phải là có cách nhìn khác về hắn, nhưng suy đoán này bị loại bỏ rất nhanh. Đây có lẽ là suy nghĩ riêng của Lục Vi Dân, hơn nữa còn là quyết định sau khi đã suy nghĩ chín chắn. Mặc dù y không đồng ý với suy nghĩ của hắn, nhưng y vẫn khá là ủng hộ lòng tự tin tự mình suy nghĩ, tự mình quyết định một cách độc lập của Lục Vi Dân.
Nhưng với vẫn đề này mẫu chốt nhất vẫn là phải xem thái độ của Hạ Lực Hành, nếu hắn thật sự nói rõ mong muốn này của mình với Hạ Lực Hành, ông ta sẽ nhìn nhận ra sao? Cái này rất quan trọng.
- Thật là thú vị.

Hạ Lực Hành lắc đầu, cười có chút suy nghĩ.
Gắp một miếng cá mè hấp, đây là món ăn mà Hạ Lực Hành thích ăn. Ông ta cũng không có nhiều thói quen gì đặc biệt trong chuyện ăn uống, chỉ thích ăn cá, đặc biệt thích vị thanh của cá nước ngọt. Mà vợ cũng biết rõ sở thích này của chồng, cách hai ba ngày lại hấp một vài con cá như vậy để cải thiện một chút. Tuy nói là làm Bí thư Địa ủy, bên ngoài việc công mở tiệc mời khách nhiều không kể nổi, bày ra đủ loại món ăn xa hoa của các nhà hàng cao cấp, nhưng Hạ Lực Hành vẫn thích nhất là ở nhà chậm rãi thưởng thức món cá hấp do vợ làm.
- Ngồi một mình ở đấy lẩm bẩm gì đấy? Không ngon à? Đây là cá mè tôi chọn lựa kỹ càng, đắt hơn hàng bán rong bên cạnh một tệ đấy.
Bạch Phố liếc nhìn chồng không hiểu, đem bát cơm tới.
- Có phải dạo này mệt mỏi lắm không?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.