Chẳng mấy chốc tin đồn Hạ Lực Hành sẽ đảm nhận chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy đã lan truyền khắp Phong Châu. Chỉ còn mười ngày nữa là Hạ Lực Hành sẽ kết thúc khóa học, cả Phong Châu đã xôn xao, náo động hẳn lên.
Lục Vi Dân cũng tương đối chấn động, hắn cũng không ngờ là Hạ Lực Hành lại một bước nhập thường. Cũng giống như việc An Đức Kiện đến Địa ủy Phong Châu nhận chức Trưởng ban thư kí. Bước này thực hiện được như một bước trời cao biển rộng, thật không bình thường.
Khi nói chuyện điện thoại với Hạ Lực Hành, Lục Vi Dân cũng không giấu giếm gì, nhắc đến lời đồn đại ở đó, trong điện thoại Hạ Lực Hành cũng không nói gì nhiều, không phủ nhận cũng không khẳng định, chỉ nói là bản thân chưa tách khỏi công việc ở Phong Châu, mình phải làm xong công việc Phong Châu mới tính tới mấy chuyện khác.
Điều này cũng khiến cho Lục Vi Dân cảm thấy buồn bực.
Giờ là lúc nào rồi mà Hạ Lực Hành còn nhắc tới công việc của Phong Châu. Cho dù là công việc có trọng đại hơn nữa cũng không thể quan trọng hơn việc lên Tỉnh ủy nhậm chức chứ nhỉ? Huống hồ Hà Lực Hành đi rồi, Tỉnh ủy nhất định cũng sẽ có sự sắp đặt mới cho bộ máy hành chính của Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu, vậy thì sao Hạ Lực Hành cứ luôn miệng nói phải quay lại để làm cho xong công việc?
Lục Vi Dân thấy khó chịu cũng lại là khó chịu. Công việc trên ta lại không dám buông.
Cũng may việc đàm phán với nhà máy cơ khí Bắc Phương cơ bản đã xong xuôi. Trái lại nhà máy cơ khí Trường Phong lại bắt đầu xem xét lại vấn đề hướng đi của bọn họ. Còn những điều kiện mà Thanh Khê đưa ra cho bọn họ cũng chẳng có thay đổi gì là mấy, càng không phải vì chuyện nhà máy cơ khí Bắc Phương quyết định dời đến Phong Châu mà tạo áp lực cho bọn họ, có lẽ thực sự cảm thấy điều kiện của mình tốt hơn Phong Châu rất nhiều, nhà máy cơ khí Trường Phong không thể chọn Phong Châu, vì vậy đối với vấn đề này thì hai bên vẫn còn bất đồng và khoảng cách không nhỏ.
- Anh Thường?
Lục Vi Dân thấy người đàn ông xuất hiện ở trước cửa văn phòng mình, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ vội vàng đứng dậy ra đón. Cô gái đến thực tập thấy người đàn ông có vẻ bất cần đời này thực là đến tìm Trưởng phòng của mình, lúc này mới le lưỡi một cái không để người khác nhìn thấy rồi nhẹ nhàng đi ra, pha ly trà rồi bưng vào.
- Ha ha, lên trưởng phòng rồi hả? Tàng long ẩn mình, một bước lên trời đấy nhỉ, anh đã nói trước là cậu không phải là thứ ở trong ao mà, chưa được bao lâu đã được làm thư ký cho Hạ Lưc Hành, bây giờ lại là Trưởng phòng Tổng hợp của Địa ủy, chắc không lâu nữa cậu sẽ xuống rèn luyện tạm giữ chức Phó chủ tịch huyện hay Ủy viên thường vụ chứ hả?
Thường Xuân Lai đii vào bên trong văn phòng của Lục Vi Dân, sau khi chăm chú quan sát từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, xong rồi mới đặt mông ngồi xuống, uể oải thưởng thức tách trà nóng.
Lời nói của Thường Xuân Lai vẫn không chừng mực, không kiêng kỵ gì, ăn nói phóng túng tùy ý. Cho dù Lục Vi Dân thường hay đi cùng, cũng hiểu phần nào tính cách anh ta nhưng với vẫn cảm thấy có chút khó nghe. Nhưng trong mấy lời chướng tai ấy cũng xen lẫn vài phần thân thiết, ít nhất anh ta cũng không xấc xược vô lối như vậy trước mặt người ngoài.
- Anh Thường, có kiểu người nói móc người khác như anh sao? Em làm chức trưởng phòng này đến giờ cũng vất phải thấp thỏm rón rén, rất sợ lỡ nếu xảy ra chuyện gì, trên có lỗi với lãnh đạo, dưới có lỗi với bản thân, còn dám mơ tưởng hão huyền đến những điều khác chứ?
Lục Vi Dân cảm thấy khi ở trước mặt Thường Xuân Lai, mình luôn có một cảm giác nhẹ nhõm khó hiểu. Dường như ở cùng với anh ta thì không cần phải kiêng kị hay lo lắng gì nhiều như khi ở bên cạnh những người khác, lời nói và hành động cũng thấy tự do, thoải mái hơn nhiều, không phải ngại ngùng hay giả tạo gì cả.
Lục Vi Dân lấy từ trong bàn làm việc nửa cây thuốc Trung Hoa, cũng không nói gì nhiều, đặt thẳng lên bàn. Thường Xuân Lai mỉm cười, trong thời đại này thì Trung Hoa cũng thuộc loại hàng hiếm, như ở Phong Châu, Hồng Tháp Sơn cũng có thể xem là loại thuốc ngon rồi đẳng cấp rồi, nếu không thì phải giả vờ thời thượng hút thuốc ngoại như ba số năm hay loại Kent, Marlboro. Còn nếu có thể ngậm trên miệng một điếu thuôc Trung Hoa thì quả thật có thể xem là người thuộc một đẳng cấp khác.
- Ha ha, Vi Dân, phấn chấn lên rồi đấy, có điều anh Thường đây thích điệu này, lấy hai gói.
Thường Xuân Lai trước giờ ở trước mặt Lục Vi Dân cũng không bao giờ tỏ ra khách sáo, lấy ra hai bao từ trong tút thuốc, ném số còn lại trả về cho Lục Vi Dân, cất một gói rồi xé lớp giấy thiếc vàng của bao còn lại, châm lửa rồi ung dung hít sâu một hơi dài, thưởng thức hương vị.
- Anh Thường, lâu như vậy rồi, em nói em chuyển công tác đến văn phòng Địa ủy, anh chỉ đến có một lần nhỉ? Thật là quên hết anh em rồi hay là sao đây?
Lục Vi Dân đi khép lại cánh cửa rồi mới ngồi xuống.
- Nếu quên cậu rồi thì anh Thường còn đến đây hả? Cậu bây giờ là thư ký của Bí thư Hạ, tôi có thể cứ đến tìm cậu hoài được không? Huống hồ bây giờ công việc của cậu sợ là bận đến nỗi chân không chạm đất, tôi đâu có không hiểu chuyện như vậy?
Thường Xuân Lai kẹp điếu thuốc, khép hờ nửa mắt tận hưởng.
- Vi Dân, Bí Thư Hạ sắp đi rồi, tin này không sai đâu.
Lục Vi Dân rùng mình, quan sát Thường Xuân Lai:
- Anh Thường cũng nghe được lời đồn này rồi à?
- Không phải là lời đồn, mà là sự thật, chỉ có điều không biết là vì nguyên nhân gì. Nghe nói là Bí thư Hạ sẽ ở lại Phong Châu thêm một thời gian nữa, nhưng cũng không phải là lâu lắm, mà hướng đi là đã định chắc chắn, là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, Bí thư Điền đã bổ nhiệm đấy.
Thường Xuân Lai hít một hơi, chăm chú thưởng thức điều gì đó.
Thường Xuân Lai đặc biệt đi chuyến này đến báo cáo hướng đi của Hạ Lực Hành, chắc hẳn là có những nắm bắt tương đương.
Lục Vi Dân cũng tin rằng, không có lửa làm gì có khói. Về phần nói Hạ Lực Hành tại sao vẫn muốn về Phong Châu chủ trì công tác một thời gian, chỉ sợ cũng là kết quả suy nghĩ tổng hợp trong tỉnh.
Vài hạng mục đang nằm trong giai đoạn thúc đẩy chứng thực quan trọng. Mà báo cáo liên quan đến hủy bỏ xây dựng chế độ nông trường Hoa kiều Hồng Tinh, xây dựng Khu khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Phong Châu Bí thư Hạ giao cho mình cũng chính là bản báo cáo hiện tại mình sửa lại người lần sau khi phác thảo.
Hạng mục này có lẽ là công tác quan trọng nhất trong suy nghĩ của Bí thư Hạ, cũng là dấu ấn khó phai mà anh ta muốn lưu lại Phong Châu trước khi anh ta rời khỏi nơi này.
Chẳng ai lại không muốn dấu ấn của mình được lưu danh ngay chính nơi mà mình đảm nhiệm công tác, Thánh nhân còn khó tránh, huống hồ là người phàm?
Việc thành lập Khu khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Địa khu Phong Châu là do Lục Vi Dân đề xuất với Hạ Lực Hành trước khi Hạ Lực Hành đi học tập tại trường Đảng Trung Ương, hơn nữa cũng là Lục Vi Dân gợi ý với Hạ Lực Hành về việc có thể suy xét đi trước một bước lợi dụng đầy đủ tài nguyên đất đai vẫn chưa được đụng đến của nông trường Hồng Tinh, đi trước một bước. Hạ Lực Hành khi ấy không nói gì, nhưng Lục Vi Dân nhận ra rằng ý kiến của hắn đã đánh trúng tâm ý của Hạ Lực Hành.
Cũng không ngoài dự tính của Lục Vi Dân, sau hơn một tuần khi mà Hạ Lực Hành đi học tập tại Bắc Kinh, anh ta đã trực tiếp gọi điện về bảo hắn đôn đốc việc thu thập tình hình của nông trường Hồng Tinh. Sau đó kết hợp với ý nghĩ chuẩn bị xây dựng Khu khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Nam Đàm, phác thảo ra một bản trù tính kế hoạch liên quan đến việc lợi dụng thay đổi chế độ nông trường Hồng Tinh, xây dựng Khu khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật Địa khu Phong Châu, dùng chuyển phát nhanh gửi đến cho anh ta.
Lục Vi Dân mất đến ba ngày để thu thập dữ liệu của Hồng Tinh, sau đó mất hai ngày để thực hiện những lời Hạ Lực Hành đã dặn dò đặc biệt trong cuộc trao đổi chuyên môn qua điện thoại để hoàn thành bản dự thảo và gửi cho Hạ Lực Hành.
Kì thực, Lục Vi Dân cũng không thể ngờ Hạ Lực Hành lại có động thái mạnh như vậy, chỉ một chốc đã ban hành thu hồi đất nông trường Hồng Tinh.
Nông trường Hoa kiều Hồng Tinh là từ tỉnh chuyển giao cho Địa khu Phong Châu, nhưng vốn dĩ về cơ bản là do nông trường tự chịu trách nhiệm về lời lỗ. Bởi vì thuộc loại xí nghiệp nông nghiệp quốc hữu, quản lý kinh doanh theo hình thức khoán canh tác, kết cấu độ tuổi của công nhân viên lão hóa nghiêm trọng, cộng thêm khan hiếm đầu tư, nông trường hiện tại sở hữu một khu rừng lớn, vườn quả, vườn chè … nhưng tất cả không mang lại nguồn lợi hiệu quả.
Công nhân viên chức cũng có những lời bất bình đối với việc trao quyền xuống cấp dưới là Địa khu Phong Châu, cho rằng tài chính Địa khu Phong Châu vốn đã cằn cỗi, không thể mang lại nhiều sự giúp đỡ cho nông trường, làm không khéo còn làm liên lụy đến nông trường. Hạ Lực Hành cũng chính là nhìn trúng vào điểm này, mới nghĩ đến việc tiến hành thay đổi chế độ của nông trường, đồng thời giải quyết luôn thể hai vấn đề của nông trường và Khu Khai thác Phát triển kinh tế kỹ thuật.
Không thể không nói đòn này của Hạ Lực Hành này khá mạnh tay, cũng là một động tác tương đối có tầm nhìn xa trông rộng và tính sáng tạo. Ngay cả Lục Vi Dân cũng có phần khâm phục chiêu này của Hạ Lực Hành. Tuy bản thân mình đề ra có thể tận dụng tài nguyên đất của nông trường Hồng Tinh nhưng Hạ Lực Hành còn nhìn xa hơn và tiến nhanh hơn.