Quan Đạo Vô Cương

Chương 290: Chớp lấy thời cơ





Lục Vi Dân thành thạo nhất là loại giới thiệu nửa thật nửa giả này, tình huống sáu bảy phần thật trộn lẫn hai phần thậm xưng là có thể đánh lừa dư luận nhất, cũng khiến những người này căn bản không thể nào phát giác.
Ví như việc cải tạo đường Phong Cổ là việc không thậm xưng chút nào, mà đường sắt Kinh Cửu tuy rằng hướng tuyến đích thực phải qua Phong Châu, nhưng việc toàn bộ nhà ga xe lửa Phong Châu hiển nhiên là chậm một bước, mà ngay cả việc xây dựng trung tâm vận chuyển khách đường dài khu vực Phong Châu và trạm giao thông công cộng chung vì trạm xe lửa Phong Châu cũng là việc vô thời hạn.
Nhưng Lục Vi Dân có thể căn cứ vào một số bản quy hoạch sơ lược của Ủy ban Xây dựng và cục giao thông Địa khu, mạnh mẽ khiến bọn họ dựa theo nhu cầu trước mắt mà ảo tưởng lập quy hoạch một đầu mối vận chuyển, hơn nữa còn cam đoan trạm xe lửa chậm nhất là năm sau thi công, mà trạm trung tâm vận chuyển hành khách đường dài khu vực mới thì sẽ được thi công đồng bộ với trạm giao thông công cộng chung, hơn nữa còn phải hoàn thành và bắt đầu sử dụng trước khi xây dựng xong trạm xe lửa.
- Vi Dân, trong chuyện này tôi rõ ràng hơn anh
Vương Chu Sơn lơ đễnh khoát tay, tóc gáy bị gió thổi lướt nhẹ qua trước ngực:

- Âu Chấn Quốc có thể tới, đã nói lên nhà máy cơ giới Bắc Phương và nhà máy cơ khí Trường Phong có quan hệ hợp tác. Nhà máy cơ khí Trường Phong đi Thanh Khê có thể còn có khả năng đạt kết quả tốt nhưng nhà máy cơ giới Bắc Phương bất kể là quy mô, hiệu quả, triển vọng sản phẩm thị trường đều không thể đánh đồng với nhà máy Trường Phong. Hơn nữa nhà máy cơ giới Bắc Phương từ lãnh đạo cho đến công nhân tuy rằng có sự chênh lệch với nhà máy Trường Phong, nhưng trong lòng lại không muốn thừa nhận, càng hy vọng điều kiện đối đãi được bình đẳng. Tôi tìm hiểu rồi, Thanh Khê không có khả năng đối với bọn họ đãi ngộ như nhau, loại tâm lý này khiến cho nhà máy Bắc Phương từ lãnh đạo cho đến cán bộ thông thường đều rất không hài lòng, có ý nghĩ này cho nên biểu hiện hai ngày nay của chúng ta mới có hiệu quả tốt như vậy.
Những lời nói của Vương Chu Sơn khiến Lục Vi Dân trong lòng khẽ động, xem ra Vương Chu Sơn cũng không hào phóng như vẻ bề ngoài, tuy ngoài mặt bản thân làm việc tùy tiện buông thả, nhưng trong lòng lại đang cố gắng. Bên phía Thanh Khê hắn xem ra cũng đã an bài một người luôn chú ý tìm hiểu, nếu không không thể kịp thời nắm bắt tình huống bên phía Thanh Khê.
- Bí thư Vương, ý của ông là nhà máy cơ giới Trường Phong nhất định phải đóng tại Thanh Khê à?
Lục Vi Dân có chút không cam lòng nói.
- Cũng không hẳn vậy, nếu nhà máy cơ giới Bắc Phương thật sự không đến Thanh Khê, như vậy nhà máy cơ giới Trường Phong nhất định phải đánh giá lại lần nữa. Mà đánh giá khác bên phía bộ công nghiệp binh khí phỏng chừng cũng hy vọng loại xí nghiệp này có thể tập trung ở khu vực này, những nhân tố này đều có ảnh hưởng. Bí thư Hạ hiện đang ở Bắc Kinh, hôm qua đã gọi điện cho tôi, nói rằng anh ta cũng đang tìm mối quan hệ làm công tác bên bộ công nghiệp binh khí. Việc chúng ta cần làm bây giờ là tạm thời mặc kệ nhà máy cơ khí Trường Phong, cứ nắm thật chặt công việc phía nhà máy cơ giới Bắc Phương bên này, cũng phải cố gắng tranh thủ kí kết hiệp định càng sớm càng tốt. Điều này có thể tạo áp lực cho nhà máy cơ khí Trường Phong, đến lúc đó cần phải đàm phán với nhà máy cơ khí Trường Phong, cũng sẽ dễ xử lý.
- Bí thư Vương thấy bộ dạng Bí thư Hạ xem ra là nhất định phải giành được, hai người chúng ta cùng chung sức, không sợ nhà máy Bắc Phương của họ không sụp đổ. Chỉ cần nhà máy cơ giới Bắc Phương vào tròng, tôi dự tính nhà máy cơ khí Trường Phong kia cũng không thoát khỏi lòng bàn tay.
Lục Vi Dân mỉm cười nói.
- Ha ha, Vi Dân, những lời này của anh thật không thỏa đáng, cái gì gọi là sụp đổ, vào tròng, thoát không khỏi lòng bàn tay, sao có cảm giác như chúng ta là một cặp nham hiểm đang tính mưu hại người vậy? trên thực tế, chúng ta không thể nói những xí nghiệp này chọn Thanh Khê hay Phong Châu ai đúng ai sai, nhưng tôi cho rằng với tư cách là những người lãnh đạo ra quyết sách của xí nghiệp, vừa phải lắng nghe nguyện vọng của công nhân viên chức, đồng thời bọn họ cũng phải chịu trách nhiệm đối với sự phát triển lâu dài của xí nghiệp Làm thế nào để cân bằng một cách nhịp nhàng hai nhu cầu này chính là dựa vào ánh mắt quyết đoán cũng như nghệ thuật quyết sách của giới lãnh đạo rồi.
Vương Chu Sơn hiển nhiên là đang say mới có thể nói ra những lời này. Bình thường Vương Chu Sơn tuy hào sảng, nhưng khi đề cập đến vấn đề công việc thì khẩu khí rất nghiêm túc, rất ít khi đem chuyện tình cảm vào công việc, như những lời nói ngày hôm nay cho thấy có chút bất mãn đối với Ủy ban nhân dân. Lục Vi Dân không biết rốt cục là đối với Tiêu Minh Chiêm hay Lý Chí Viễn, có lẽ là cả hai người. Điều này cho thấy công việc này đích thực đã đem đến áp lực không nhỏ cho anh ta, hiện tại cuối cùng đã có chút mặt mũi, cũng khó trách anh ta vui mừng như vậy.
- Bí thư Vương, nghe nói bí thư Tôn và Chủ tịch Địa khu Tiêu bên kia công việc tiến triển cũng rất nhanh, Sở Công an tỉnh bên kia cũng điều đến đây một tổ điều tra nghiên cứu hiện ở tại khách sạn Phong Châu để nghiên cứu tính khả thi của chính sách chuyển nông trong thực tiễn Phong Châu. Tôi nghĩ cũng sắp phải đi đến giai đoạn chế định chính sách và thi hành rồi.
Lục Vi Dân cũng cảm thấy Hạ Lực Hành đi thực tập ở Bắc Kinh lần này, sao đám người ở Ủy ban nhân dân Địa khu đều giống như đã ăn phải hỏa dược, trong công việc không nói đến chuyện anh truy tôi đuổi, nhưng cũng có một số xích mích lớn xảy ra.
Hai ngày trước nghe nói Tiêu Minh Chiêm và Tiêu Chính Hỉ huyên náo đến mức ảnh hưởng đến hòa khí, mà thời gian trước Tôn Chấn có chút bất mãn đối với sự khoa chân múa tay của Lý Chí Viễn, hôm nay lại cảm thấy Vương Chu Sơn dường như cũng có chút bất mãn đối với Lý Chí Viễn. Bình thường cảm thấy Hạ Lực Hành không hay xuất đầu lộ diện, mọi người còn không nhận thấy được sự tồn tại của ông ta, nhưng ông ta vừa đi, sự bất đoàn kết, không hòa hợp này liền xuất hiện.
- Ừ, lão Tôn là người thực tế, không nói đến tác phong, đã hiểu quá rõ các ban nghành trong tỉnh, hơn nữa lão Tiêu cũng leo lên từ một nhân viên quèn, rất quen thuộc với các tình huống trong công việc. Hai người họ mà bắt tay với nhau, thì như song kiếm hợp bích, việc nào cũng thuận lợi. Bọn họ hành động nhanh nhẹn, đã thúc giục công việc của chúng ta bên này, cũng có trợ lực. Âu Chấn Thái trong bữa ăn tại buổi tiệc đã đề cập với tôi, nếu nhà máy cơ giới Bắc Phương thật sự phải dời đến Phong Châu, như vậy trong vấn đề công nhân viên chức thuộc hộ nông dân, về phía Phong Châu cần phải có một phương án rõ ràng nhằm giải quyết vấn đề nan giải này. Xem ra khẩu vị của bọn họ cũng không nhỏ đâu.
Một sở thích nghiệp dư rất độc đáo của Vương Chu Sơn chính là thích xem tiểu thuyết võ hiệp Hồng Kông và Đài Loan. Ngoài tiểu thuyết Kim Dung, ông ta thích nhất là những đại tác gia tiểu thuyết Hồng Kong và Đài Loan như Lương Vũ Sinh, Cổ Long và Liễu Tàn Dương, Vân Trung Nhạc này.
Lục Vi Dân đã từng nhìn thấy ít nhất tầm mười bản in tiểu thuyết võ hiệp ngay trong văn phòng của Vương Chu Sơn. Gần đây ông ta lại say mê bộ tiểu thuyết “Tứ đại danh bộ” của Ôn Thụy An. Theo lời ông ta, đọc tiểu thuyết võ hiệp có thể dạo chơi trong thế giới võ hiệp, khiến cho bản thân được thư giãn, vì vậy dần dà, khi nói chuyện đều xuất hiện một số thuật ngữ trong tiểu thuyết võ hiệp.
Trong lời nói của Vương Chu Sơn nửa câu cũng không đề cập đến Lý Chí Viễn, Lục Vi Dân trong lòng khẽ thở dài, xem ra hai vị lãnh đạo Địa ủy bên này đều có chút khúc mắc với Lý Chí Viễn. Tôn Chấn còn hơi mịt mờ, nhưng lấy sự hiểu biết của Lục Vi Dân về tính cách của Tôn Chấn, so với tính cách không quá mờ mịt của Vương Chu Sơn, Tôn Chấn thì một khi nhận định người nào không hợp với khẩu vị của ông ta thì sẽ rất khó để dung nạp loại người ấy.

- Bí thư Vương, một đống công việc như vậy, mọi việc đều không được xem thường, may mắn Bí thư Hạ cũng chỉ có thời gian ba tháng, nếu không thật khó mà triển khai thúc đẩy tốt công việc sau này.
Dường như bị đề tài này của Lục Vi Dân gợi lên gì đó, sắc mặt Vương Chu Sơn trở nên có chút cổ quái, giống như đang suy tư vấn đề nào đó. Lục Vi Dân cũng cảm thấy có chút kì quái, lời nói của bản thân dường như có chỗ nào không đúng, sao Vương Chu Sơn lại bày ra vẻ mặt này?
- Vi Dân, tuy rằng chúng ta tiếp xúc chưa lâu, tuy nhiên cũng coi như làm việc cùng nhau lâu như vậy, nhất là Bí thư Hạ giao xuống công việc này, cậu cũng coi như là cho Vương mỗ này nắm lấy, có vài lời tôi vốn dĩ không muốn nói, chẳng qua nghĩ kĩ cũng chẳng phải cơ mật quốc gia gì, phỏng chừng không bao lâu nữa cũng bị làm cho ồn ào huyên náo lên, vì vậy tôi cũng không giữ lời nữa.
Vương Chu Sơn ngẩng đầu lên nhìn bên ngoài lan can của mặt sông. Vùng núi thượng du vừa mới đổ một trận mưa lớn, mặt nước hồ Phong Giang và Đông Phong cũng rộng thêm không ít, nước cũng trở nên đục ngầu. Đã sắp đến 6 giờ tối rồi, ánh nắng chiều như gấm, khiến một phần chân trời phía Tây giống như bị ngọn lửa Kim Sơn thiêu đốt, ngay sau đó toàn bộ mặt sông đều lăn tăn những kim quang trong suốt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.