Quan Đạo Vô Cương

Chương 284: Động lòng





Cách nói của Lục Vi Dân lập tức đã thu hút được sự chú ý của Âu Chấn Thái và Âu Chấn Quốc. Chế độ chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp là một điều cấm kỵ ở tất cả các nơi trên cả nước, ở các nơi mỗi năm đều có hạn ngạch nghiêm ngặt, nhưng Phong Châu lại định nới lỏng ở phương diện này, chắc chắn là phát pháo mở đầu trên cả nước, chắc hẳn bên trong còn có nhiều điều ẩn giấu.
Xí nghiệp quốc doanh cỡ trung và lớn như nhà máy cơ khí Bắc Phương vẫn có không ít trường hợp chồng làm việc trong nhà máy hơn nửa đời người, nhưng vợ con cả đời lại không bao giờ có cơ hội được chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp. Mỗi năm số hạn ngạch đáng thương đó lại khiến cho họ chỉ biết xếp hàng chờ đợi mà thôi. Phần lớn đều đợi đến lúc nghỉ hưu đều không được giải quyết, mà đặc biệt là vấn đề chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp của con cái đối với người của thế hệ trước mà nói là một chuyện đại sự cả đời liên quan đến cả gia đình.
Thậm chí có gia đình vì con cả có cơ hội chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp, mà con thứ lại không có mà khiến cho người cùng một nhà xem nhau như là kẻ thù, thế hệ trước bị kẹp ở giữa càng phải chịu trận từ cả hai phía. Tình huống như thế này cũng không hiếm thấy, nhất là người được phân công quản những mảng công việc như hậu cần, vũ trang, tư pháp… như Âu Chấn Thái càng tiếp xúc nhiều với chuyện như thế. Một gia đình vốn dĩ hòa thuận cũng có lúc vì những chuyện như thế mà trở nên kết oán khó tháo gỡ.
- Cậu nói là Phong Châu sẽ có khả năng nới lỏng chỉ tiêu chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp?
Âu Chấn Thái trầm ngâm hỏi, ông ta biết tầm quan trọng của việc này.
- Hoàn toàn buông lỏng thì chắc chắn là không thể, nhưng Ủy ban nhân dân Địa khu đã được Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh ủng hộ. Do Phong Châu là vùng nông nghiệp truyền thống, dân số thành phố ít, quy hoạch đô thị vừa mới bắt đầu, tài chính thiếu thốn, đầu tư vào xây dựng cơ sở hạ tầng không đủ, cho nên ở phương diện này sẽ có một số chính sách đặc biệt. Ví dụ như ở nội thành Phong Châu, người có chỗ ở cố định, thoát li khỏi nông nghiệp tham gia sản xuất từ ba năm trở lên, có khả năng mưu sinh chính đáng có thể xin được chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp.
Thấy Âu Chấn Thái có hứng thú, Lục Vi Dân cũng biết chuyện này có sức hấp dẫn đối phương nên mỉm cười giải thích tiếp.
- Thư ký Lục, ý của cậu là nếu như tôi mua một căn nhà ở Phong Châu, lại đầu tư xây dựng nhà máy ở đó, cũng được coi như là có khả năng mưa sinh rồi, cũng có thể chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp và trở thành người dân thành phố?
Âu Chấn Quốc lập tức phát hiện ra điều kỳ diệu trong đó, ánh hào quang long lanh hiện lên trong mắt ông ta.

- Thế nếu như tôi làm hộ khẩu chuyển sang phi nông nghiệp ở đây và trở thành người dân thành phố rồi, sau này tôi muốn chuyển về quê nhà Đài Châu thì liệu có được không?
- Trên nguyên tắc là có thể được, nhưng di chuyển hộ khẩu chủ yếu là lấy ý kiến của cơ quan công an của nơi chuyển đến làm chuẩn, chỉ cần bọn họ đưa ra giấy phép được chuyển, tôi nghĩ cơ quan công an không có lý do gì mà không làm. Chỉ có điều nơi sẽ chuyển đến nhất định có một số chính sách có liên quan ràng buộc, điều này thì phải xem tình hình cụ thể bên Đài Châu các ngài.
Lục Vi Dân gật đầu.
- Tôi thấy việc di dời dân ở các thành phố và thị trấn sau này dần dần sẽ nới lỏng một cách phù hợp. Ừm, trừ các thành phố lớn và cực lớn ra, đây sẽ là một xu thế.
Lục Vi Dân lảng tránh một cách khéo léo chủ đề liệu việc chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp có được nới lỏng hay không mà chỉ nhắc đến vấn đề di dời dân số thành phố và thị trấn.
- Thư ký Lục, yêu cầu mà cậu vừa nói có hơi cao, cần có nhà mang quyền sở hữu tài sản cá nhân, thế nếu như nhà máy Bắc Phương của chúng tôi chuyển đến Phong Châu, không ít công nhân viên chức của chúng tôi đều là trường hợp làm việc trong nhà máy nhưng vợ con không có hộ khẩu phi nông nghiệp, người nhà đều ở toàn tỉnh, thậm chí các vùng nông thôn trong cả nước, bọn họ đều hy vọng có thể giải quyết vấn đề hộ khẩu của người nhà, chuyển đến Phong Châu trở thành người dân thành phố thì làm thế nào?
Âu Chấn Quốc lần đầu tiên suy xét kỹ vấn đề này.
Nhà máy cơ khí Bắc Phương có hơn bốn nghìn công nhân viên chức, tính thêm cả những người đã nghỉ hưu nữa là gần năm nghìn người, người nhà ở nông thôn ít nhất chiếm nửa non, nhất là vấn đề đi học và việc làm của con cái những công nhân viên chức này cũng là một vấn đề cực kỳ nan giải. Bao năm qua nhà máy cũng hao tâm tổn trí giải quyết, cũng chỉ giải quyết được một phần.
Ví dụ như áp dụng phương thức tuyển công nhân, thay thế và đổi nhau luân phiên, nhưng cũng chỉ giải quyết được vấn đề hộ khẩu cho con cái của một bộ phận công nhân viên chức, tóm lại cũng chỉ là muối bỏ biển. Nếu Phong Châu có thể nới lỏng tạo điều kiện ở phương diện này thì chắc chắn là một tin rất tốt, mặc dù trong chốc lát không thể giải quyết toàn bộ những vấn đề tồn đọng này, nhưng có thể chia ra mấy năm để dần giải quyết, đó cũng có thể giải quyết bớt gánh nặng cho nhà máy, những công nhân viên chức này cũng sẽ cảm động và nhớ ơn nhà máy cả đời.
- Vấn đề này cũng là điều tôi muốn bàn với Phó bí thư Âu. Phong Châu có được chính sách đặc biệt này không hề dễ dàng, Bí thư Hạ đã chạy đôn chạy đáo bao lần ở tỉnh, tìm lãnh đạo chủ chốt của tỉnh để báo cáo. Hơn nữa tình hình ở Phong Châu cũng hơi đặc thù, là vùng nông nghiệp truyền thống, kinh tế thành phố yếu kém, nguồn thuế, tài chính thiếu hụt nghiêm trọng, lại vừa thành lập địa khu mới, hơn nữa bắt nhịp với tinh thần tuần hành phía nam năm nay của đồng chí Đặng Tiểu Bình, khuyến khích các nơi dũng cảm thử nghiệm, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Xương Giang chọn Phong Châu làm nơi thí điểm. Đối với xí nghiệp có tác dụng trợ giúp cho phát triển thành phố và tăng thêm nguồn thuế cho Phong Châu, tôi nghĩ Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu chắc chắn sẽ ủng hộ và báo đáp bằng mọi cách, việc này hẳn là không thành vấn đề.
Câu trả lời của Lục Vi Dân khá nguyên tắc mà không kém phần linh hoạt, nhưng cũng thể hiện rất rõ ràng thái độ của Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu, chính là muốn dùng đủ loại chính sách ưu đãi để thu hút nhà máy cơ khí Bắc Phương chuyển đến Phong Châu, mà việc chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp chỉ là một trong số đó.
- Ồ? Thư ký Lục, xem ra Phong Châu các cậu còn có các chính sách khác để chào đón các xí nghiệp đến Phong Châu phát triển cơ đấy?
Âu Chấn Thái cũng bình tĩnh lại, nói với giọng điệu nửa đùa :
- Tôi lại thật sự mong chờ phía các cậu có càng nhiều chính sách hơn nữa, có lẽ nhà máy cơ khí Bắc Phương của chúng tôi cũng sẽ bị thu hút bởi chính sách của các cậu đấy chứ?
- Chính sách gì cũng chỉ là chuyện thêu hoa trên gấm mà thôi, mấu chốt là ở chỗ nhà máy cơ khí Bắc Phương các ngài có phù hợp để chuyển đến Phong Châu hay không, nhân tố quyết định là ở bản thân các ngài. Phó bí thư Âu, tôi thấy Phong Châu chắc chắn là một vùng đất rất tốt cho các ngài xây dựng nhà máy đó, triển vọng phát triển của Phong Châu sẽ được thể hiện toàn diện trong vài năm tới, nếu các ngài không chọn Phong Châu, đến lúc đó chắc chắn các ngài sẽ hối hận cả đời vì quyết định của mình.
Khí thế của Lục Vi Dân càng tăng, nói dõng dạc:
- Lúc nữa tôi có thể đưa ngài đi một vòng xem sao. Tuy số lần ngài đến Phong Châu chúng tôi cũng không ít, nhưng chắc ngài cũng chưa thực sự hiểu rõ về triển vọng phát triển thành phố của Phong Châu chúng tôi, cũng như chưa nắm được hướng phát triển kinh tế sản xuất sau này của Phong Châu. Tôi tuy chỉ là một nhân viên quèn trong Địa ủy, nhưng cũng có thể coi là nắm được sơ lược về khung cơ bản trong vài năm sau của Địa khu, ngoài ra cũng có một số vấn đề chi tiết cụ thể muốn trao đổi với Phó bí thư Âu kỹ hơn, ngài thấy thế nào?
Âu Chấn Thái vừa mỉm cười vừa than thầm, cậu thư ký Lục này thật đúng là vô cùng bền bỉ, hôm nay là lần thứ hai gặp mặt, đã có thể thể hiện được quyết tâm không đàm phán thành công thì không bỏ cuộc. Nhưng nói đi cũng phải nói lại thì những điều mà đối phương đề ra thì thật sự trước đây Phong Châu chưa nêu ra, xem ra chắc hẳn là động thái mới của Phong Châu trong một hai tháng gần đây.
Hơn nữa tiếp xúc lâu như vậy, đối phương tuy trẻ tuổi, nhưng nói chuyện rất mạch lạc, câu nào cũng nhằm đúng điểm quan trọng, không giống một số lãnh đạo ở một số nơi ăn nói khoác lác, không phù hợp với thực tế chút nào. Ít nhất cậu thanh niên trước mặt mình về nội dung và thái độ nói chuyện đều có thể tin tưởng được, chứ không phải là bịa đặt, cả đề tài đều khá phù hợp với tình hình thực tế, cũng không giấu giếm thiếu sót của Phong Châu bọn họ, nhưng thái độ này lại khiến cho Âu Chấn Thái tương đối yên tâm.
Nghe nói Hạ Lực Hành hiện nay đang học ở trường Đảng trung ương ở Bắc Kinh, bên ngoài đồn đại ông ta rất có khả năng sau khi học xong thì sẽ thăng chức vào Tỉnh ủy hoặc Ủy ban nhân dân tỉnh, bây giờ xem ra lời đồn là có thật. Không chừng Hạ Lực Hành hy vọng làm được một chuyện có thành tích như thế trước khi rời khỏi Phong Châu, cho nên mới dốc hết sức lực như vậy để khiến nhà máy Bắc Phương và nhà máy Trường Phong đều chuyển đến Phong Châu, chắc là lấy nó làm thành tích chính trị cho chính ông ta khi làm Bí thư Địa ủy ở Phong Châu.
- Ha ha, thư ký Lục có phải hơi quá nhiệt tình không? Đoàn chúng tôi còn có mấy người…
Âu Chấn Thái hơi khó xử.
- Không sao, Phó bí thư Âu cứ mở lời với bọn họ, nếu không thì mọi người cùng đi, tôi lập tức đi xin ý kiến của Trưởng ban thư ký An, xin ông ấy sắp xếp cho một chiếc xe , để tôi làm lãnh đạo, giới thiệu một chút về tình hình và xu thế phát triển của Phong Châu chúng tôi với các vị lãnh đạo và khách mời của nhà máy Bắc Phương. Ngay cả là nhà máy cơ khí Bắc Phương thật sự không đánh giá cao Phong Châu chúng tôi cũng không sao, kinh doanh không thành thì còn tình nghĩa, sau này cũng sẽ vẫn hoan nghênh các vị đến Phong Châu chúng tôi.
Lục Vi Dân cười nói:
- Tổng giám đốc Âu cũng đi cùng luôn đi, coi như tôi lại giới thiệu một lần nữa với Tổng giám đốc Âu để thu hút đầu tư, thế nào?

Thấy Lục Vi Dân nhiệt tình và tích cực như vậy, Âu Chấn Thái thấy nếu mình quá nghiêm khắc sẽ có vẻ không được tiện cho lắm, dù sao cũng chỉ là đi xem, mặc cho hắn ba hoa chích chòe, mấy người trong nhà máy cũng không phải chưa từng trải, chẳng lẽ nghe hắn nói là tin ngay được. Nhưng thật sự mấy chính sách cụ thể hắn nói hôm nay quả thật là có chút thú vị, còn cần quay về bàn bạc với mấy vị lãnh đạo của nhà máy một chút, đặc biệt là vấn đề chuyển hộ khẩu sang phi nông nghiệp và việc làm, thật sự rất có thể làm cho người ta động lòng.
- Ừ, thư ký Lục, chiều nay cũng hơi muộn rồi, cậu xem sáng ngày mai có được không? Như thế thì thời gian của mọi người cũng thoải mái hơn một chút.
Âu Chấn Thái nghĩ ngợi một lúc rồi mới nói.
- Được, vậy là chắc chắn chín giờ sáng ngày mai nhé, đúng giờ tôi sẽ đến đón đoàn của Phó bí thư Âu, đến lúc đó tôi sẽ làm một hướng dẫn viên du lịch để giới thiệu với Phó bí thư Âu về nguồn gốc lịch sử và nền văn hóa Phong Châu chúng tôi, tiện thể giới thiệu với mọi người về triển vọng phát triển sau này của Phong Châu.
Lục Vi Dân rất thoải mái tiếp lời, liền gọi luôn Âu Chấn Quốc:
- Tổng giám đốc Âu, như thế nhé, ngày mai cùng đi với chúng tôi, ngài là khách từ xa đến, tôi cũng sẽ được phép giới thiệu ngài một lần, hoan nghênh các vị khách từ Chiết Giang đến Phong Châu chúng tôi khảo sát. Tôi sẽ giới thiệu với ngài về một số chính sách mới, cách làm mới để thu hút các nhà đầu tư ở nơi khác đến Phong Châu của Ủy ban nhân dân Địa khu, ngài không chê thì cùng chúng tôi đi một vòng xem sao?
Âu Chấn Quốc nhìn anh họ mình một cái, thấy anh họ không phản ứng gì, liền nói lời từ chối khéo.
Lục Vi Dân cũng không làm khó, nhưng sau khi đã hẹn chắc chắn buổi sáng ngày mai, Lục Vi Dân ngồi nói chuyện riêng với Âu Chấn Quốc, nhân tiện giới thiệu một số lãnh đạo thành phố Phong Châu với Âu Chấn Quốc, Âu Chấn Quốc cũng vui vẻ tiếp chuyện, tỏ ý buổi tối nay ông ta chủ trì, mời Lục Vi Dân và một vài lãnh đạo liên quan của thành phố Phong Châu cùng nhau ăn bữa cơm.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.