Quan Đạo Vô Cương

Chương 273: Thay đổi rất nhỏ





Đôi mắt có chút sưng đỏ, vệt nước mắt còn chưa lau hết, má hồng mềm mại với lúm đồng tiền trong phút cười xinh đẹp rực rỡ. nụ cười này của Giang Băng Lăng lại có một thứ phong tình mê hoặc mà đáng thương, khiến trái tim Lục Vi Dân đập một cách điên cuồng không hiểu vì sao.
Theo bản năng, Lục Vi Dân chuyển ánh mắt sang phía khác, tránh lầm lỡ, cố gắng trấn tĩnh tâm trạng một chút. Khi ổn định tinh thần vững vàng lại mới nói tiếp:
- Vậy người bạn học của chị có nói gì về ý kiến của nhà máy Trường Phong đối với Phong Châu chúng ta và Lạc Môn không?
- Cô ấy cũng có nói, nói ý kiến của nhà máy đối với Lạc Môn và Phong Châu chúng ta cũng không khác nhau là mấy, đều kém hơn so với Thanh Khê. Chủ yếu là nói tuy rằng môi trường thiết bị quản lý thành phố của Lạc Môn tốt hơn so với Phong Châu chúng ta một chút, nhưng quy hoạch cũng khá hỗn loạn, cảm thấy triển vọng phát triển không được tốt lắm. Còn bên Phong Châu chúng ta, tuy Ủy ban nhân dân Địa khu rất nhiệt tình, rất tích cực, cũng đưa ra thành ý rất lớn, nhưng cơ sở thiết bị quản lý thành phố Phong Châu chúng ta thật sự quá kém, thậm chí so với Ứng Lăng cũng thực sự không bằng. Điều kiện giao thông không tốt lắm, một ít ý tưởng quy hoạch được đề ra đều dừng lại trên giấy, không thời gian tiến hành cụ thể, cũng không thấy động tác cụ thể nào. Chắc bên họ cũng lo Phong Châu chúng ta thích nói mạnh miệng, không có ..., ừ, đúng, chính là không có khả năng thực hiện. Từ “thực hiện” này cũng là do cậu nói đấy.
Giang Băng Lăng mỉm cười.
- Tiểu Lục, sao cậu lại cảm thấy hứng thú đối với việc nhà máy Trường Phong chúng tôi di dời như vậy? Tuy rằng Phong Châu chúng ta đã ra sức tranh thủ, nhưng đây cũng là chuyện của các lãnh đạo lớn, cậu quan tâm như vậy làm gì? Sao, tính làm chuyện lớn trong vấn đề này à?
- Ha ha, không nói rõ được. Tôi và chị Giang là hàng xóm tốt như vậy, nên cũng có cảm tình đối với nhà máy Trường Phong, hy vọng nhà máy Trường Phong có thể được chuyển tới đây. Đây là yêu ai yêu cả đường đi, biết đâu tôi cũng có thể góp chút sức.
Lục Vi Dân ở trước mặt người đẹp cũng không thể giữ miệng.
Giang Băng Lăng nghe được câu “yêu ai yêu cả đường đi”, trong lòng cũng nhảy dựng, mặt nóng lên. Lời này thật sự có chút lỗi trong ngôn ngữ, nếu để người ngoài nghe thấy, nhất là nếu Trương Hải Bằng nghe thấy lại không có liên tưởng gì sao.
- Tiểu Lục, đừng nói bừa.
Lục Vi Dân cũng ý thức được điểm này, lời vừa nói ra khỏi miệng mới cảm thấy có thể có chút vấn đề. Nhưng Giang Băng Lăng nghe xong chỉ đỏ mặt, chỉ cảnh báo mình đừng nói lung tung, nhưng không có nói câu nói kia của mình là nói lung tung.
- Ồ? Cậu có ý vậy thì tốt rồi, không cần tôi phải đến nói chuyện với Chu Sơn nữa, cậu trực tiếp đề nghị với Chu Sơn là được hả.

Hạ Lực Hành đặt tập văn kiện trong tay xuống, ngước mắt lên nói:
- Tình hình này rất quan trọng, ý kiến của cậu cũng rất đáng để suy nghĩ. Chuyện này phải được thực hiện ngay lập tức.
- Bí thư Hạ, tôi cảm thấy...
Lục Vi Dân hơi do dự. Người phụ trách việc đàm phán với hai xí nghiệp công nghiệp quân sự lớn chính là Vương Chu Sơn. Nhưng những ý kiến và đề nghị này của mình thực sự phải thực hiện lại cần Ủy ban nhân dân thực hiện cụ thể, nếu Hạ Lực Hành ra mặt phối hợp sắp xếp, chuyện này sẽ làm dễ hơn rất nhiều.
- Vi Dân, quyết định chuyện này vẫn là ở Chu Sơn. Cậu để ý kiến của cậu với danh nghĩa là phòng Tổng hợp Văn phòng Địa ủy, tôi sẽ mời Chu Sơn dẫn đầu thực hiện. Cậu cũng có thể tới giúp Chu Sơn đốc thúc đẩy mạnh. Cậu phải nhớ kỹ, cậu không chỉ là thư ký của Hạ Lực Hành tôi, còn là Trưởng phòng Tổng hợp Địa ủy. Cậu cũng có phần trách nhiệm trong việc này.
Hạ Lực Hành giống như có thâm ý liếc mắt nhìn Lục Vi Dân một cái:
- Chu Sơn rất coi trọng chuyện này, luôn đích thân nắm công tác này. Trong chuyện này, phòng Tổng hợp có thể đóng góp phần lớn sức lực cho Chu Sơn.
Từ văn phòng Hạ Lực Hành đi ra, Lục Vi Dân liền cân nhắc tới lời của đối phương. Khuyến khích mình lấy thân phận của Trưởng phòng Tổng hợp mà giúp đỡ công việc của Vương Chu Sơn. Tất nhiên, điều này là do đề nghị của mình phù hợp với ý đồ của Hạ Lực Hành, nhưng bên trong cũng có một vài thâm ý khác.
Muốn mình đừng bị giới hạn trong thân phận là thư ký của ông ấy, mà càng phải nhấn mạnh hơn về thân phận Trưởng phòng Tổng hợp, ý nhắc nhở mình trong đó rất rõ ràng.
Lục Vi Dân hít một hơi thật sâu. Hắn có cảm giác, dường như sau khi họp ở tỉnh về, Hạ Lực Hành liền có chút thay đổi. Tuy rằng hắn cũng không thể nói được là rốt cuộc có thay đổi đặc biệt như thế nào, nhưng hắn cảm giác cách nói chuyện, làm việc của Hạ Lực Hành càng thận trọng hơn, yêu cầu của ông ấy đối mình dường như cũng có chút thay đổi, giống như yêu cầu mình không cần giới hạn chỉ làm thư ký của ông ấy, mà phải đứng ở góc độ Trưởng phòng Tổng hợp để suy xét vấn đề cho toàn bộ lãnh đạo Địa ủy.
Vừa mới trở lại phòng làm việc, điện thoại liền vang lên.
- Xin chào!
- Vi Dân à, tôi là anh Tạ đây. Buổi tối có rảnh không? Hiểu Xuân tới Phong Châu, tối nay chưa đi, chúng ta gặp nhau một lát đi. Cậu thấy thế nào?
Trong điện thoại, giọng nói có chút lớn của Tạ Trường Sinh vang đến mức đưa ống nghe ra xa cũng nghe thấy tiếng.
- Tối nay?
Lục Vi Dân theo bản năng nhìn lịch trên bàn mình, thuận tay lật ra, vừa cẩn thận nhớ lại một chút. Buổi tối, Bí thư Hạ có một bữa tiệc tiếp đãi đoàn của một vị Phó ban trong Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Trưởng ban Tổ chức cán bộ Địa ủy Cẩu Trị Lương đã đặc biệt đến văn phòng Hạ Lực Hành mời Hạ Lực Hành tham gia buổi tiệc. Cuối cùng, Hạ Lực Hành đã nhận lời vào lúc chiều tối sẽ tới tham dự.
- Ở đâu ạ?
Nếu là bình thường, Lục Vi Dân có lẽ đã khéo léo từ chối. Tuy Hạ Lực Hành không cần mình tham gia bữa tiệc loại này, nhưng bình thường mà nói, bản thân Lục Vi Dân cũng vẫn phải chờ ở khách sạn, chờ tới khi Hạ Lực Hành về nhà mới xem như kết thúc. Tuy nhiên, hắn cảm giác hôm nay Hạ Lực Hành nhắc nhở sâu như vậy, yêu cầu mình phải dần điều chỉnh trọng tâm công việc đến vị trí Trưởng phòng Tổng hợp. Tuy rằng không thể nói lấy công việc của phòng Tổng hợp làm việc chính, nhưng cũng có ẩn ý muốn mình học cách đứng ở góc độ khác nhau để suy xét vấn đề. Điều này chính là một ám chỉ cho Lục Vi Dân.
- Ha ha, Vi Dân, cậu là người rất bận rộn. Tôi và Hiểu Xuân hết giờ làm đều là người nhàn hạ, nghĩ là cậu rảnh.
Tạ Trường Sinh vui tươi hớn hở nói.
Gần một năm nay, Tạ Trường Sinh đã cùng Lục Vi Dân ăn cơm hai lần. Một lần là lúc Từ Hiểu Xuân đến Phong Châu họp, Tạ Trường Sinh chủ động hẹn gặp. Một lần khác thì là Ủy ban Chính trị Pháp luật Địa ủy tổ chức họp hội nghị công tác chính trị pháp luật, Lục Vi Dân cùng Hạ Lực Hành tới tham gia, ngồi bên cạnh, vừa vặn ngồi cùng một bàn với Tạ Trường Sinh.
- Buổi tối, Bí thư Hạ phải tới khách sạn Phong Châu tiếp người trên tỉnh tới, tôi cũng phải ở đó chờ, hay là gặp ở đó luôn được không?
Lục Vi Dân cũng không câu nệ, nói thẳng.
- Được, tuy nhiên điều kiện của khách sạn Phong Châu rất bình thường, sao Bí thư Hạ lại sắp xếp ở nơi đó vậy?
Tạ Trường Sinh thuận miệng nói.
- Hiện tại, ở Phong Châu cũng chỉ có hai ba khách sạn tạm tính là được. Ngoại trừ Thiên Hà thì là Phong Châu, nếu không thì là Phong Giang, còn có thể đến chỗ nào nữa?
Lục Vi Dân cũng cười đáp lại.
- Tuy nhiên như thế cũng tốt. Hiện nay Ủy ban nhân dân Địa khu vốn đang nghèo, tiết kiệm một chút cũng là chuyện tốt.
- Được, vậy khoảng sáu rưỡi tối, tôi sẽ đặt chỗ trước. Đến lúc đó, cậu tới hỏi lễ tân một tiếng là được.
Tạ Trường Sinh cũng không nói nhiều.
Nói thật, Lục Vi Dân không thích khách sạn Phong Châu, không phải bởi vì khách sạn Phong Châu để lại cho hắn ấn tượng không tốt, mà bởi vì ở khách sạn Phong Châu là nơi thường xuyên tiếp đón các lãnh đạo Đảng và chính quyền của thành phố Phong Châu.
Hiện tại, mọi người đang bàn tán rất nhiều về ứng cử viên cho chiếc ghế Chủ tịch thành phố Phong Châu. Cũng có những lời đồn đại xôn xao về việc ai trong Trương Thiên Hào và Cát Vân Khôn sẽ là người đảm nhiệm chức Ủy viên Địa ủy Phong Châu. Thậm chí ngay cả Lục Vi Dân cũng cảm thấy chuyện này không thể để lâu không quyết như vậy. Có lẽ Hạ Lực Hành cần có quyết định về vấn đề này mới đúng.
Hiện tại, nhất cử nhất động của Trương Thiên Hào và Cát Vân Khôn cũng đều bị người khác để ý. Cát Vân Khôn tương đối khiêm tốn, nhưng Trương Thiên Hào lại là một nhân vật có chút thể hiện. Hơn nữa ứng cử viên Chủ tịch thành phố Phong Châu này cũng vẫn treo mà chưa quyết, không biết có phải liên quan tới việc Trương Thiên Hào có thể đảm nhiệm Ủy viên Địa ủy hay không. Vấn đề này cũng khiến vô số người phải suy đoán.
Ở vấn đề này, Lục Vi Dân biết rằng Hạ Lực Hành chắc chắn đã có suy xét riêng của ông ta, hắn chưa bao giờ đoán lung tung. Nếu trong vấn đề này mà hắn đều có thể đoán được suy nghĩ của Hạ Lực Hành, vậy chỉ có thể nói Hạ Lực Hành quá nông cạn. Cho nên Lục Vi Dân cũng lười lo lắng, suy nghĩ về việc này. Ngay cả khi Từ Hiểu Xuân và Phan Tiểu Phương cố ý hay vô ý đề cập về chuyện này, Lục Vi Dân cũng chỉ cười cho qua, chưa từng tiếp lời.
Tuy rằng số lần hắn đến khách sạn Phong Châu cũng không nhiều, nhưng đã là thư ký của Hạ Lực Hành, cũng đã tới đây vài lần, giám đốc sảnh cũng biết mặt Lục Vi Dân. Việc của Ủy ban nhân dân tiếp khách được sắp xếp ở phòng khách lớn nhất của khách sạn Phong Châu - phòng khách Trường Thành. Lục Vi Dân đưa Hạ Lực Hành đến, Hạ Lực Hành cũng ra hiệu cho Lục Vi Dân có thể tự do sắp xếp cho bản thân, Lục Vi Dân mới rời khỏi đó.

- Chào thư ký Lục.
Thấy cô gái cười tươi, trên má hiện lên lúm đồng tiền, trong lòng Lục Vi Dân cũng cảm thấy vui vẻ. Những chuyện tốt đẹp luôn khiến con người ta vui vẻ.
- Tiểu Phạm, lại trực ban sao? Sao mỗi lần tôi đến khách sạn Phong Châu đều thấy cô trực ban vậy. Có phải cô quá yêu nghề rồi, Tổng giám đốc Quế của các cô nên bầu cô làm nhân viên ưu tú mới đúng.
- Ha ha, thư ký Lục khen tiểu Phạm như vậy, chính là thay mặt Văn phòng Địa ủy khen ngợi khách sạn Phong Châu chúng tôi. Khách sạn Phong Châu chúng tôi nhất định sẽ căn cứ vào lời khen này xem như là đánh giá cuối năm.
Một người đàn ông trung niên đi từ hành lang bên cạnh đi ra. Ông ta mặc áo trắng là thẳng, cà-vạt, tay áo được gài cẩn thận, mặt vuông, miệng rộng, khi cười rất có vẻ dân dã. Đó là Quế Kiến Quốc - Phó chánh văn phòng Thành ủy Phong Châu. Năm trước, anh ta từ Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Phong Châu được điều lên làm Phó chánh văn phòng Thành ủy Phong Châu, lại kiêm Chánh văn phòng tiếp đón của Thành ủy Phong Châu, nhưng lại chưa bỏ chức Tổng giám đốc khách sạn Phong Châu.
- Phó chánh văn phòng Quế, anh làm vậy không phải là đánh vào mặt tôi sao? Tôi làm gì có tư cách thay mặt Văn phòng Địa ủy?
Lục Vi Dân giả vờ giận nói:
- Chế nhạo người khác cũng không cần phải chế nhạo ngay trước mặt như vậy chứ.
Lục Vi Dân và Quế Kiến Quốc cũng khá thân. Sau khi Quế Kiến Quốc nhậm chức Phó chánh văn phòng Thành ủy Phong Châu, số lần đến Văn phòng Địa ủy Phong Châu lập tức cao lên không ít. Phan Tiểu Phương cũng từng hai lần dẫn Lục Vi Dân tới tham gia vào bữa tiệc tiếp đón do bên Văn phòng Thành ủy Phong Châu tổ chức. Hơn nữa, sau khi vào năm mới, Trương Thiên Hào lấy danh nghĩa Văn phòng Thành ủy Phong Châu mời Văn phòng Địa ủy Phong Châu tới dự một buổi liên hoan giao lưu tình cảm. Trương Thiên Hào cũng đặc biệt đến kính một chén rượu. Trong khi nói chuyện, bất kể là Quế Kiến Quốc hay là Lục Vi Dân cũng cảm thấy khoảng cách đã kéo lại gần không ít.
Sau khi Lục Vi Dân đảm nhiệm chức Trưởng phòng Tổng hợp, Quế Kiến Quốc còn đặc biệt đến nhà chúc mừng. Chẳng qua, thời gian đó Lục Vi Dân thật sự quá bận, ngay cả cơ hội cùng nhau ăn bữa cơm cũng không có.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.