Quan Đạo Vô Cương

Chương 256: Quỷ quái nhà máy 195





Diêu Bình cảm thấy cơn giận dữ trong ngực trong giây phút ánh mắt thản nhiên của đối phương liếc qua chợt như muốn bùng nổ.
Y chắc chắn là đối phương nhận ra mình, giống như chính mình cũng nhận ra đối phương. Tên khốn nạn đó!
Thằng khốn nạn này quả thật là cơn ác mộng của nhà họ Diêu, tống đi không được, toàn ở những lúc không để ý mà xuất hiện trong tầm mắt, nhắc nhở về sự tồn tại của hắn.
Cái tên Tiêu Kính Phong đó cũng không biết vì sao lại ngoan ngoãn nghe theo Lục Vi Dân đến như thế, giống như chó săn giúp ông chủ canh giữ tài sản, mình chẳng những đến Chân Ny cũng không lại gần được, ngay cả đi Mạc Đạm cũng bị đối phương cảnh cáo một phen. Đêm hôm đó không rõ bị kẻ nào hành hung nhưng phần lớn không tránh khỏi có liên quan đến Tiêu Kính Phong.
Chỉ tiếc là Tiêu Kính Phong bây giờ đã không còn làm ở phân xưởng của cha hắn, nghe nói đi buôn bán kiếm tiền. Không ngờ cũng có thể mua được một chiếc xe để đem khoa khoang trước mặt mình. Mẹ nó. Không phải chỉ là một chiếc xe Gia Lăng 125 sao? Chiếc xe của mình là Honda CG125 nhập khẩu nguyên chiếc từ Nhật Bản về cơ mà! Là cái thá gì chứ?
Tiêu Kính Phong thì không là gì, nhưng Lục Vi Dân thì sao?
Hắn giống như một con rắn độc cuộn quanh trong lòng mình, Diêu Bình nghĩ đến thân hình quyến rũ mê hồn của Chân Ny đang quấn quýt lấy Lục Vi Dân, y có một nỗi kích động từ trong lòng không thể khống chế. Cô gái đang ngồi phía sau này tuy rằng cũng được coi là người đẹp của nhà mày, nhưng không biết vì sao, Diêu Bình dù thế nào cũng không thể quên được hình ảnh quyến rũ yêu kiều của Chân Ny với má lúm đồng tiền và dáng người duyên dáng, cho dù mình chưa từng có được.
Thấy con mình nổi giận đùng đùng xông vào nhà, Diêu Chí Bân sa sầm mặt mày.
Trong thời gian này nhà họ Diêu cũng không thể sống yên ổn. Chuyện mình cạnh tranh vào chiếc ghế Phó giám đốc nhà máy sau khi Diêu Chí Thiện chính thức bị bắt liền tan như bong bóng xà phòng, kẻ trước kia không có chút cơ hội thắng nào là Hoắc Liên Như lại thản nhiên tiếp nhận chức Phó giám đốc nhà máy của Chân Kính Tài vừa mới từ chức. Trai cò đánh nhau, không ngờ Hoắc Liên Như lại là ngư ông đắc lợi trong chuyện này.
Chuyện của Chí Thiện lan truyền đi xôn xao khắp nơi. Bên ngoài đều nói việc Diêu Chí Thiện làm có mối quan hệ mờ ám với phân xưởng của mình, điều này cũng làm cho Diêu Chí Bân sợ hết hồn. Nếu nói là vài năm trước thì đúng là cũng có dây dưa dính líu, nhưng những năm gần đây Diêu Chí Bân đã sớm ý thức được điều này. Chí Thiện cũng coi như hiểu được điều này, không gây phiền toái cho mình nữa, nhưng cũng khó tránh khỏi có những ảnh hưởng.
- Cha. Con nhìn thấy Lục Vi Dân và Tiêu Kính Phong đi cùng nhau.
Diêu Bình cũng không quan tâm đến cô gái vừa trúng bẫy tình mình còn đang đứng ngay ở cửa, lớn tiếng nói.

- Lục Vi Dân đã về?
Diêu Chí Bân nhíu mày, hạ giọng nói một cách hung tợn:
- Mày cả ngày cứ dán mắt vào thằng Lục Vi Dân đó để làm gì? Con bé nhà Chân Kính Tài khiến mày điên đảo rồi sao? Xa nó là mày không sống nổi à? Không phải mày và Tiểu Tống đang qua lại với nhau sao?
Diêu Bình hít một hơi thật sâu, liếc mắt ra cửa nhìn cô gái đang nói chuyện với mẹ y, không cam tâm nói:
- Cha, không phải cha nói chú Hai gặp chuyện không hay chắc chắn là có người nhằm vào nhà họ Diêu chúng ta sao? Mọi người chẳng phải nghi ngờ là Tiêu Kính Phong có liên quan sao? Tiêu Kính Phong có thể nghĩ ra mưu kế hiểm ác như vậy, lại không sớm không muộn, đúng lúc này lại ra tay? Y có thật sự thông minh đến vậy không? Có thể là có liên quan đến thằng Lục Vi Dân đó hay không?
Không thể không nói rằng trực giác đôi khi là sự phán đoán chuẩn xác nhất. Mối thù hận trong tiềm thức với Lục Vi Dân và sự cảnh giác khiến Diêu Bình có thể ngay khi nhìn thấy Lục Vi Dân và Tiêu Kính Phong đang đi cùng nhau liền đột nhiên có phán đoán như vậy.
- Ồ?
Diêu Chí Bân nhíu mày nhìn đứa con lớn Diêu Phóng với vẻ mặt đang chút suy tư.
- Diêu Phóng, con thấy thế nào?
- Diêu Bình nói cũng có khả năng. Tiêu Kính Phong là kẻ thô lỗ, làm việc cũng không thể nghĩ sâu xa đến như vậy. Cho dù cha sa thải y, y có mối hận thấu xương với nhà chúng ta, nhưng nghĩ đến việc lợi dụng chuyện của chú Hai để đối phó với nhà họ Diêu chúng ta, nhất là không sớm không muộn mà chọn đúng lúc nhạy cảm này để ra tay, con cảm thấy y thực sự không thể nghĩ ra kế đó. Nhưng Lục Vi Dân …
Diêu Phóng ngồi xuống ghế sô pha ngẩng đầu mím môi suy tư:
- Nếu thật sự đúng như vậy, thì mọi việc là do Lục Vi Dân sắp xếp, bày mưu tính kế. Tên Lục Vi Dân này thật quá nguy hiểm. Nhà họ Diêu chúng ta xem ra đã động đến một kẻ khó đối phó.
- Nhưng Lục Vi Dân chẳng phải làm việc ở Lê Dương sao? Cách Xương Châu cũng vài trăm dặm, Diêu Phóng, con nghĩ có khả năng như vậy sao?
Diêu Chí Bân không cho là đúng, cảm thấy chuyện này không thật thực tế.
- Cha, đừng trông mặt mà bắt hình dong, đâu có ai đo được nước biển, hừ. Nhà họ Lục đó cũng không vừa đâu. Tên Lục Ủng Quân đó đang làm Phó chủ nhiệm phân xưởng tại nhà máy cơ khí Hồng Kỳ, tiền đồ còn rộng mở, liền dám từ chức. Tên Lục Vi Dân này con thấy cũng không đơn giản. Đặc biệt là con nghe nói Quách Chinh còn định điều hắn trở về nhà máy nữa.
Diêu Phóng bình tĩnh và thận trọng hơn cha mình nhiều.
- Tuy rằng nói chú Hai là gây tội thì tự phải chịu, nhưng nhà họ Diêu chúng ta bị người ta cài bẫy thế vẫn là lần đầu tiên, nếu như thực sự là Lục Vi Dân làm, chuyện này không thể để yên!
Thực ra nỗi căm hận trong lòng Diêu Phóng thậm chí còn sâu hơn cả cha mình. Cha mất đi một cơ hội, mà y cũng mất đi cơ hội. Chuyện điều về Ủy ban công tác Đoàn thành phố Xương Châu đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm về cơ bản đã chắc đến 90%, ngay lập tức liền bị gác lại hoàn toàn. Những người cạnh tranh chỉ dựa vào riêng điều này đã đủ để khiến mình hoàn toàn mất đi cơ hội. Đó lại là cán bộ cấp Trưởng phòng, nghĩ đến đây Diêu Phóng không kìm nổi muốn hét lên thật to để giải tỏa nỗi căm giận trong lòng.
Nhưng y lại biết bây giờ không phải lúc suy nghĩ những việc khác, chuyện đã xảy ra, chú Hai đã bị bắt. Cũng chính vì việc của chú Hai đã như ván đã đóng thuyền, nhất định sẽ phải chịu hình phạt, những ảnh hưởng trong thời gian ngắn không thể xóa hết. Chính bản thân mình và cha đều không thể nghĩ đến việc giành lại cơ hội đã mất, mà cần nghĩ đến việc giảm ảnh hưởng của việc chú Hai bị vào tù gây ra đến mức thấp nhất. Biện pháp tốt nhất chính là vờ ngu giả dại, khiến cho sự việc này mờ dần đi, nhưng như thế cũng không có nghĩa là không làm rõ căn nguyên của chuyện này.
Gặp nạn rồi, cũng phải tìm ra ai là người làm chuyện đó. Diêu Phóng chưa bao giờ tin là có kẻ chính nghĩa giữa đường gặp chuyện bất bình mà đi tố cáo, nhất là ở thời điểm nhạy cảm này, trên đời làm gì có việc trùng hợp như vậy?
- Vậy làm thế nào để xác minh chuyện này?
Diêu Chí Bân gật đầu.
- Không cần xác minh nữa, có một số việc chúng ta biết là được rồi. Diêu Bình, trong khoảng thời gian em hãy ngoan ngoãn một chút, đừng không dưng mà gây sự nữa. Nhà họ Diêu chúng ta bây giờ cũng đang trong thế nguy hiểm như Chân Kính Tài vậy, Chân Kính Tài có thể đi nơi khác, nhưng nhà họ Diêu chúng ta thì không thể.
Diêu Phóng hít một hơi thật sâu.
- Nhất là Lục Vi Dân và con nhóc nhà họ Chân đó, đừng đi kiếm chuyện với chúng. Trước khi mọi việc được làm sáng rõ, chúng ta vẫn phải nhịn một chút.
- Anh cả, nếu chúng ta khẳng định được chắc chắn chính là thằng Lục Vi Dân đó và Tiêu Kính Phong làm chuyện này thì sao?
Diêu Bình thực sự không nhịn nổi nữa, hỏi theo đến cùng.
- Hừ, vậy thì bây giờ cũng vẫn phải nhịn. Quân tử báo thù, ba năm chưa muộn. Bây giờ thời cơ chưa thật chín muồi, sau này chắc chắn sẽ có cơ hội.
Diêu Phóng nói một cách nham hiểm.
Lần này quay về nhà Lục Vi Dân không chút nhàn rỗi, tuy rằng Chân Kính Tài không về, nhưng cũng phải đến nhà họ Chân ăn bữa cơm.
Thái độ của Nhạc Thanh đối với hắn đã thay đổi rõ rệt, nhiệt tình một cách khác thường, nhất là khi nghe Lục Vi Dân hiện nay là thư ký của Bí thư Địa Ủy, tuy có chút lo lắng đến vấn đề sau này Lục Vi Dân bị điều động, nhưng dù có thế nào, có thể trở thành thư ký của lãnh đạo cũng là một tiến bộ vô cùng lớn.
Chân Tiệp chưa về, Lục Vi Dân và Chân Ny sau khi ăn cơm xong cũng không đi đâu, chỉ ở trong nhà. Nhạc Thanh cũng rất hiểu ý, biết rằng con gái và bạn trai đã lâu như vậy mới được gặp nhau một lần thật hiếm hoi, cũng ra hiệu với Chân Ny là muốn đến thăm hỏi nhà một người bạn. Trong nhà cũng chỉ còn lại hai người Lục Vi Dân và Chân Ny.
Cùng với khoảng sân nhỏ thoáng trở nên yên tĩnh, trái tim Chân Ny cũng không kìm nổi mà đập thình thình, gấp gáp trong lồng ngực.
Mẹ cô đi khỏi chắc chắn là ra hiệu ngầm, cũng có ý nghĩa là gia đình mình đã chính thức coi bạn trai là thành viên trong nhà. Người từ xưa tới nay phản đối gay gắt nhất là mẹ cô giờ cũng đã khen bạn trai không ngớt lời. Điều này làm cho Chân Ny vô cùng tự hào.
Cha cô mặc dù đã rời nhà máy 195, nhưng ai nấy đều biết cha cô được người ta mời đi làm với mức lương rất cao, bên ngoài còn đồn đại là một trăm nghìn tệ một năm, càng làm cho cả nhà máy bị chấn động. Những người trước kia vô cùng khinh thường gia đình mình giờ cũng đã thay đổi thái độ, không ít người còn nói cha cô là người có năng lực, đi đến đâu cũng hơn người.
Nghĩ đến những điều này, ánh mắt Chân Ny hướng về người yêu liền tràn ngập yêu thương và tôn thờ, ngoài Đại Dân ra, còn có ai có thể làm được điều này?
Dường như cảm nhận được ánh mắt của bạn gái, Lục Vi Dân mỉm cười. Nhạc Thanh cố ý nói là đến nhà bạn, ẩn ý chính là để cho hai người có không gian tự do trong hai tiếng này, có thể để hai người tùy ý thể hiện tình cảm ái ân.

- Anh cười gì thế?
Nhìn ánh mắt bạn trai sáng lên tràn ngập ý trêu chọc và đắc ý, trong lòng Chân Ny càng ngây ngất.
- Không có gì, chỉ là anh thấy mẹ em sao lại cũng trở nên tâm lý thế?
Vẻ mặt Lục Vi Dân càng trở nên bí hiểm.
- Anh còn dám nói như vậy? Mẹ em chẳng phải là…
Cô và bạn trai sớm đã vượt qua ngưỡng đó, nhưng nghe Lục Vi Dân nói vậy, Chân Ny vẫn thấy xấu hổ, lập tức lao vào lòng bạn trai mà đấm liên tục.
Thấy bạn gái tỏ vẻ xấu hổ không giấu nổi, Lục Vi Dân làm sao còn có thể chịu được, vòng tay ôm chặt vòng eo nhỏ xíu của Chân Ny vào lòng, miệng cũng đặt một nụ hôn thật sâu.
Những âm thanh của nụ hôn giống như que diêm cháy ném vào thùng xăng, lập tức dấy lên ngọn lửa tình hừng hực.
Bàn tay thành thạo luồn khéo vào trong áo, cởi chiếc áo ngực thật nhanh, đôi gò bồng đào đầy đặn mềm mại như ngọc chạm vào bàn tay, hắn nhẹ nhàng xoa bóp, bầu ngực bỗng căng lên, thân thể thiếu nữ run lên, hai má ửng hồng như hoa đào, đôi mắt ướt chan chứa tình cảm. Giống như có điều gì đó đang thúc giục, cảm giác rực cháy trong nháy mắt lan khắp cơ thể, khiên cô có cảm giác muốn rên lên, muốn áp sát thân mình hơn nữa vào lòng Lục Vi Dân.
Trong lúc như thế càng không thể kìm nén nổi nữa, Lục Vi Dân hít một hơi thật sâu, ôm chặt lấy thân hình mềm mại miên man của thiếu nữ, áp sát thân mình lên, chiếc chăn có hơi lạnh khiến hai người cảm thấy hơi sởn gai ốc.
Ngọn lửa tình hừng hực rất nhanh liền xua tan đi hơi lạnh của đêm đông, đôi trai gái đang trong vòng tay người yêu chìm đắm trong biển tình.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.