Quan Đạo Vô Cương

Chương 253: Câu chữ như đao súng





- Phó chánh văn phòng Phan, cảm ơn ngài đã quan tâm. Tôi hiểu, tôi còn trẻ như vậy, bản thân rất cường tráng, có vài ba mối tình cũng là chuyện bình thường đúng không?
Hơn một tháng tiếp xúc, Lục Vi Dân biết vị lãnh đạo trực tiếp này rất biết ăn nói, hơn nữa trong tình huống riêng còn thích nói đùa, là một người rất vui tính. Ấn tượng của hắn về anh ta cũng rất tốt, theo góc độ nào đó mà nói, so với Cao Sơ thì người như thế này đáng tin cậy hơn.
- Ha ha, thằng nhóc này, mới khen cậu một chút mà đã coi là thật.
Phan Tiểu Phương mỉm cười gõ vào đầu Lục Vi Dân một cái:
- Buổi tối không có việc gì đúng không? Bí thư Hạ phải tham gia đi gặp mặt chúc Tết các cán bộ lão thành do ban Tổ chức cán bộ dẫn đầu, Trưởng ban Thư ký cũng phải tham gia, tôi chỉ còn một mình. Bí thư Ôn, Bí thư Tưởng và Chánh văn phòng Đông muốn tới dùng cơm, nếu không có việc gì thì cậu đi cùng tôi luôn.
Lục Vi Dân thoáng ngạc nhiên. Phan Tiểu Phương là Phó ban thư ký Địa ủy kiêm Phó chánh văn phòng Địa ủy, trên thực tế là chủ trì công việc hàng ngày của Văn phòng Địa ủy. An Đức Kiện rất thoải mái, về cơ bản là công việc của Văn phòng Địa ủy đều do Phan Tiểu Phương sắp xếp. Ngoại trừ những việc đặc biệt quan trọng thì An Đức Kiện mới đích thân hỏi đến, các công việc bình thường Phan Tiểu Phương đều báo cáo với An Đức Kiện là được. Ở vị trí này, trước khi sang năm mới, Bí thư Huyện ủy các huyện phía dưới tới mời hẹn gặp và liên hệ cũng rất bình thường, nhưng kéo mình theo là có ý gì?
Thấy vẻ mặt Lục Vi Dân, Phan Tiểu Phương như cười như không liếc nhìn Lục Vi Dân một cái:
- Thế nào, Phó chánh văn phòng Địa ủy này mời không nổi Phó phòng Nghiên cứu Chính sách sao?
- Phó chánh văn phòng Phan, lời này của ngài khiến tôi có chút không dám nhận, tôi nào dám? Ngài đã mở lời mời, tôi còn không vội vàng mà đi cùng ý chứ, cho dù lên núi đao xuống biển lửa cũng phải đi. Hơn nữa, ngài đã sắp xếp rồi tôi lại không nghe theo sao?

Lục Vi Dân vội tiếp tục đáp lời.
- Ha ha, hiện giờ, tôi sắp xếp cậu thì có chút danh không chính mà ngôn cũng không thuận, tuy nhiên có lẽ sang năm tới là được đấy.
Phan Tiểu Phương cười ha hả.
Lục Vi Dân vừa nghe đột nhiên kinh ngạc, ánh mắt dừng trên gương mặt của Phan Tiểu Phương:
- Phó chánh văn phòng Phan, lời này tôi có chút không rõ,...
- Thôi nào, tôi không để cậu giả bộ ngớ ngẩn để lừa đâu nhé. Tôi đã nói chuyện với Trưởng ban thư ký, cũng nói chuyện với Bí thư Hạ về chuyện của cậu. Cậu phục vụ Bí thư Hạ, lẽ ra nên được xét biên chế ở Địa ủy, Phó ban thư ký Cao lại nhanh tay hơn chiếm được lợi thế, đưa cậu tới phòng Nghiên cứu Chính sách. Chuyện này không hợp lý, Địa khu Phong Châu của chúng ta vừa mới xây dựng, nhưng cũng phải làm việc theo quy củ. Trưởng ban thư ký đã đồng ý cân nhắc chuyện này. Thái độ của tôi rất rõ ràng, biên chế của cậu nên thuộc về Văn phòng Địa ủy xử lý, tất cả đều dựa theo nguyên tắc thông thường.
Phan Tiểu Phương nói nghiêm túc. Trong sự kinh ngạc, Lục Vi Dân đúng là không rõ chủ ý của Phan Tiểu Phương là gì. Bản thân tuy nói là biên chế ở phòng Nghiên cứu Chính sách nhưng cũng khá tôn trọng vị Phó chánh văn phòng chủ trì công việc hàng ngày của Văn phòng địa ủy này, tại sao nói lại nghe có vẻ mình vì biên chế không ở Văn phòng Địa ủy mà không nghe lời, nhất định muốn chuyển biên chế của mình về Văn phòng Địa ủy ư? Cần thiết phải như vậy sao?
- Được rồi, chuyện này đợi tới năm sau rồi tính, tối nay cùng đi với tôi là được. Bí thư Ôn cũng sớm đã nói muốn có cơ hội để mọi người cùng ngồi với nhau một buổi. Bí thư Tưởng với cậu lại là đồng hương, tôi nhớ cậu là người Nam Đàm mà, Tưởng Minh Phú cũng là người Nam Đàm các cậu, còn có Chánh văn phòng Huyện ủy Đông Quốc Lập. Cậu và hai người bọn họ có lẽ còn chưa thật quen biết, cậu cũng phải tận dụng thời gian mà học cách nắm bắt và làm quen với tình hình. Vào năm sau là cậu phải tự mình triển khai công tác ngay, đừng hy vọng có người giúp cậu cả đời.
Lục Vi Dân cảm thấy lời nói của Phan Tiểu Phương dường như có hàm ý khác, nhưng tạm thời hắn không nghĩ ra. Tuy nhiên có thể dám chắc chuyện này có liên quan tới Cao Sơ.
Nghe phong thanh quan hệ của hai vị Phó ban thư ký này không giống như vẻ ngoài. Điểm này thì Lục Vi Dân cũng rõ.
Cao Sơ đảm nhiệm chức Phó chánh văn phòng Địa ủy Lê Dương. Nhưng Chánh văn phòng Địa ủy Lê Dương là do một vị Phó ban thư ký kiêm nhiệm, anh ta tới đảm nhiệm chức Phó ban thư ký kiêm Chủ nhiệm phòng Nghiên cứu Chính sách cũng coi như là thăng một bậc, chính thức trở thành cán bộ cấp Trưởng phòng. Phan Tiểu Phương ở Lê Dương cũng là cán bộ cấp Trưởng phòng, tới đây vẫn làm cán bộ cấp Trưởng phòng, đối với anh ta có lẽ việc tiếp nhận chức vụ Chánh văn phòng Địa ủy của An Đức Kiện cũng là lẽ đương nhiên, nhưng lại gặp phải cạnh tranh của Cao Sơ. Theo tình hình này thì hai người bọn họ nếu như vẫn có thể không chút khúc mắc mà “bạn tốt ở chung” có lẽ là khó tránh khỏi sỉ nhục chỉ số thông minh của mọi người.
- Phó ban Thư ký Phan nói rất phải, tôi sẽ theo đuôi ngài đi ăn bữa cơm này.
Lục Vi Dân nhìn đồng hồ, cười nói.
- Đúng, như thế cũng gần được.
Phan Tiểu Phương đứng dậy khỏi bàn làm việc của Lục Vi Dân, đang định đi ra, lại thấy tập tài liệu viết tay trên bàn của Lục Vi Dân. Ánh mắt anh ta khẽ động, thuận tay cầm lên, Lục Vi Dân có ngăn cũng không được:
- Đây là Bí thư Hạ yêu cầu?
- Không, không phải, đây là tôi viết linh tinh thôi. Hôm đó nghe Bí thư Hạ, Phó bí thư Tôn và Trưởng ban thư ký trao đổi, tôi có chút hứng thú, cho nên thuận tay viết ra một vài quan điểm và ý kiến của họ.
Lục Vi Dân thấy Phan Tiểu Phương tập trung như vậy thì cũng không muốn giải thích nhiều. Những việc kiểu này anh càng giải thích thì người ta càng không tin, còn không bằng thoải mái thừa nhận. Đây cũng không phải chuyện gì ghê gớm, chẳng qua là đối phương sẽ có vài nhận xét như thế nào thì không phải là điều Lục Vi Dân có thể kiểm soát.
Phan Tiểu Phương quả thực có chút chấn động, bản thảo trong tay anh ta hẳn là một vài đoạn văn, tuy chỉ trong vài trang giấy nhẹ nhàng, nhưng đặt trên tay anh ta lại nặng trịch, rất có chất lượng.
Lục Vi Dân nói là sau khi nghe Bí thư Hạ, Phó bí thư Tôn và Trưởng ban thư ký An cùng trao đổi thì hứng thú viết ra, có khả năng như vậy.
Trình độ của Hạ Lực Hành thì không phải nói. Tôn Chấn cũng là từ Phó bí thư Ủy ban công tác Đoàn tỉnh xuống, quan trọng hơn nữa Tôn Chấn còn là thư ký của Bí thư Tỉnh ủy tiền nhiệm, rèn luyện lý luận khá cao. Phan Tiểu Phương và Tôn Chấn tiếp xúc lâu như vậy, rất khâm phục tầm nhìn và suy nghĩ của Tôn Chấn, tục ngữ nói “đứng trên cao thì nhìn được xa”, ông ấy từng làm thư ký của Bí thư Tỉnh ủy, tầm quan sát có thể khái quát rất rộng.
Nhưng nghe ba người họ trao đổi với nhau mà có thể đoán ra quan điểm, ý tưởng của họ mà viết thành một bài viết thế này, cũng không phải việc ai cũng có thể làm được. Nhìn các đề mục “đối đầu khó khăn, tiến lên phía trước”, “quyết tâm đổi mới, quyết tâm thắng lợi”, “tiêu chuẩn kiểm nghiệm chính sách kinh tế chủ nghĩa xã hội”, từng đề mục càng ngày càng rộng, ý nghĩa càng lúc càng có tiếng vang.
- Tôi cầm xem một chút.
Phan Tiểu Phương không đợi Lục Vi Dân trả lời, khoát tay, tự động cầm lấy bản thảo, bước đi không quay đầu lại, rõ ràng là muốn đem về xem một lượt.
Như vậy cũng tốt, Lục Vi Dân nhìn bóng Phan Tiểu Phương đi khỏi, nhún vai. Vị Phó chánh văn phòng Phan này đúng là người tương đối thẳng thắn, để anh ta xem qua giúp mình một chút, coi như tính kế tiếp theo.
Khi biết tin từ Lôi Đạt rằng chuyện tuần hành phía nam vẫn không hề thay đổi, Lục Vi Dân liền trăn trở bản thân có nên làm chút gì đó hay không. Hắn biết hiện giờ mình phát triển vững vàng như thế đã khá tốt rồi, thái độ của Hạ Lực Hành đối với hắn có thể thấy được là càng ngày càng xem trọng, bản thân cũng để lại ấn tượng sâu sắc với Tôn Chấn và Vương Chu Sơn. Về phần An Đức Kiện càng không phải nói, sự tín nhiệm và xem trọng của vị Trưởng ban thư ký đã vượt quá cả sự tưởng tượng của hắn. Điều này làm trong lòng Lục Vi Dân đôi khi dâng lên một thứ tình cảm có thể cống hiến hết sức vì người đã trân trọng mình.
Biết được xu thế chung như vậy mà không làm gì thì có vẻ quá bảo thủ, làm sao để có thể chuẩn bị trước cho cơn thủy triều mùa xuân của chuyến tuần hành phía nam đang cuồn cuộn tới này chắc chắn là có chút khảo nghiệm con người. Lục Vi Dân hiểu rõ bản thân hắn muốn làm được điều gì đó thì phải làm được, mà với thân phận trước mắt của hắn, viết bài nhất định là sách lược tốt nhất.

Vừa kịp lúc Hạ Lực Hành, Tôn Chấn và An Đức Kiện cùng nhau bàn luận sau buổi họp tổng kết hôm đó, ba người không tránh Lục Vi Dân, mà Lục Vi Dân cũng nhân cơ hội này đưa ra một số quan điểm mới để ba người nghiên cứu, thảo luận. Buổi chiều hôm đó gần như liền biến thành cuộc họp phán đoán, phân tích tình hình phát triển kinh tế chính trị trong nước hiện nay.
Hạ Lực Hành thì không cần phải nói, nhiều năm làm Bí thư Địa ủy, bất luận là rèn luyện lý luận hay là kinh nghiệm công tác đều là bậc thầy, mà kinh nghiệm đặc thù của Tôn Chấn cũng khiến ông ta có tầm nhìn khác hẳn người bình thường. Còn An Đức Kiện đã công tác ở cơ sở trong thời gian dài, hơn nữa sau khi ngồi vào chiếc ghế Trưởng ban thư ký cũng là có ý thức nâng cao trình độ tư duy của bản thân, cũng rút ra được những suy nghĩ riêng của chính mình. Bởi vì tất cả mọi người cùng đã uống một ít rượu, đều nói khá là cởi mở, quan điểm nghiên cứu cũng không khó hiểu, hàm súc như ngày thường, một vài quan điểm tương đối sắc bén và sâu sắc cũng nói thẳng thắn. Có thể nói Lục Vi Dân nghe ba người thảo luận cũng cảm thấy mở mang đầu óc.
Cho nên Lục Vi Dân liền bắt tay vào làm, hơn nữa vừa bắt tay vào đã viết được ba phần.
“Quyết tâm đổi mới, quyết tâm thắng lợi” là dựa theo góc độ ý kiến của Hạ Lực Hành mà viết ra, kết hợp với tình hình Phong Châu hiện giờ, nhưng lại thể hiện tầm nhìn của bản thân hắn về thế cục, phải nói đã có chút đột phá trong quan điểm, lý luận. Về phần nói đầu tư đi đâu, đối phương có dám làm không, thì là chuyện khác.
“Đối đầu khó khăn, tiến lên phía trước ” là theo một số quan điểm của An Đức Kiện viết ra, tổng thể thì là kết hợp quan điểm của An Đức Kiện và quan điểm của Hạ Lực Hành trong cuộc họp báo cáo với Tỉnh ủy, còn có thêm một vài quan điểm của bản thân hắn. Lục Vi Dân cho rằng điều này có thể hợp với suy nghĩ của An Đức Kiện.
Về phần “Tiêu chuẩn kiểm nghiệm chính sách kinh tế chủ nghĩa xã hội” đúng là phần Lục Vi Dân đã mạnh dạn nhất để viết ra, trực tiếp dùng tiêu chuẩn quyết định ưu khuyết điểm của chính sách kinh tế chủ nghĩa xã hội, chính là có thể cải thiện mức sống và giải phóng sức sản xuất của nhân dân hay không, có thể thúc đẩy thực lực tổng hợp của quốc gia hay không. Trên thực tế, lý luận mà sau này vốn thích hợp ở mọi nơi lúc này lại rõ ràng sắc bén như vậy. Tôn Chấn trong lúc trao đổi có nhắc tới một vài quan điểm về phương diện này, nhưng Lục Vi Dân tổng hợp, cô đọng chúng lại. Tôn Chấn có dám nói là có phần của riêng ông ta trong đó không, có ai dám nói ra không, đó lại là chuyện khác. Có thể nói bản thảo này quá đầy đủ và sắc sảo, vạch trần những điều nhiều người còn lảng tránh. Nhưng Lục Vi Dân thấy điều này hợp với phong cách của Tôn Chấn.
Lục Vi Dân vừa mới trau chuốt ba phần đó, còn chưa kịp giao cho ba vị lãnh đạo xem, đã bị Phan Tiểu Phương cầm đi mất, khiến hắn cũng không có cách nào khác.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.