Quan Đạo Vô Cương

Chương 245: Gia đình bất hạnh, mỗi nhà một cảnh





- Hả? Hải Bằng, anh, anh đi theo tôi?
Âm thanh trong trẻo vui tai vì giận dữ mà bỗng chốc biến thành gấp gáp.
- Trương Hải Bằng, anh làm thế là có ý gì. Công việc của tôi yêu cầu phải đi dùng bữa cơm, anh cũng bám gót tôi?
- Sao hả, chột dạ rồi ư? Tôi quan tâm đến cô cũng là sai? Trong lòng cô không có gì đáng xấu hổ thì sợ gì?
Trương Hải Bằng dường như bị vẻ giận dữ kích động của đối phương trong nháy mắt chặn lại, nhưng rất nhanh liền cao giọng trở lại:
- Tôi nói sai sao? Trước kia là cái tên La Trường Canh đó, bây giờ lại mọc ra một gã Đặng Thiếu Hải, gã Đặng Thiếu Hải đó nghe nói vừa mới ly hôn mà… Này, đừng tưởng có thể qua được mắt tôi! Đừng nghĩ rằng tôi không hề biết gì cả!
- Trương Hải Bằng, anh đang nói linh tinh gì thế! Cục phó Đặng là lãnh đạo cục phân công quản lý của tôi, tôi và ông ây tiếp xúc hoàn toàn là vì việc công, căn bản không có chuyện xấu xa như anh nói. Tôi không biết lòng anh đã trở nên xấu xa, hẹp hòi như vậy từ khi nào. Giờ đây anh làm sao vậy, cả ngày ru rú ở nhà liền nghĩ ngợi lung tung, quả thực là không thể nói lý lẽ với anh được!
Tiếng nói Giang Băng Lăng cũng trở thêm phần gay gắt.
Lục Vi Dân đứng ở hành lang tầng ba, lên cũng không lên mà xuống cũng chẳng xuống. Hai căn phòng nghiêng đối diện nhau, xem ra vợ chồng nhà này cãi nhau cũng không thèm đóng cửa, tiếng nói tuy rằng đã cố ý đè nén, nhưng vẫn lọt vào tai nghe rõ mồn một. Cũng may mấy gian phòng bên này rẽ sang một góc, bên đó cũng có một số thứ đồ linh tinh chắn ở giữa, chắc những người ở phía bên kia không nghe thật rõ, nếu không Giang Băng Lăng bị chính chồng mình nói cho chẳng ra sao, sau này biết sống thế nào?
- Ái chà, xấu xa, hẹp hòi à, không thể nói lý, lúc này cô mới phát hiện đấy, có phải hơi quá muộn hay không? Hừ, tôi cảm thấy cũng chưa chắc là quá muộn đâu!
Giọng nói Trương Hải Bằng trở nên có chút dư vị xót xa:
- Nếu cô thấy cái thằng tôi bây giờ là kẻ vô dụng, tranh thủ nói ra đi, tôi sẽ không ngăn trở cô đi tìm hạnh phúc của riêng mình đâu!

- Hải Bằng, anh nói cái gì thế!
Giọng nữ lập tức thấp xuống, mang trong đó tiếng khóc nghẹn ngào
- Anh đừng nghe người ngoài xuyên tạc, em không làm gì đáng hổ thẹn với bản thân, và cả với anh cũng vậy, xin anh đừng suy nghĩ bậy bạ!
...
- Hừ, ruồi nhặng không dán mắt vào quả trứng không có kẽ hở, chỉ cần mình đứng đắn thì sợ gì có người nói xuyên tạc? Trong lòng đứng đắn, sợ cái gì? Cô nhìn bộ dạng cô bây giờ xem, cả người nồng nặc hơi rượu, cô xem có người phụ nữ nào như vậy không?
Tiếng của Trương Hải Bằng lúc cao lúc thấp.
- Tôi cũng không tin lãnh đạo sắp xếp bảo cô đi dự tiệc tiếp khách, cùng người ta ăn uống, cô nói phải về nhà với chồng, lão ta có thể dí súng vào đầu mà bắt cô đi sao? Chẳng lẽ cô không đi hầu người ta ăn uống thì lão ta dám đuổi cô chắc?
- Hải Bằng, anh phải hiểu là cục Tài chính địa khu Phong Châu mới thành lập chưa lâu, rất nhiều việc đều là vừa mới bắt đầu từ những bước đầu tiên, phải giao lưu, liên hệ với sở Tài chính tỉnh và phía Lê Dương. Anh cũng biết cục Tài chính bọn em không giống với cục Văn hóa bên anh, công việc vừa nhiều hơn, vừa phức tạp hơn, hơn nữa việc nào cũng bị lãnh đạo thúc giục. Bây giờ số lượng người học tài chính ở cục tuy rằng không ít, nhưng những người đã từng làm công tác dự toán cụ thể thì lại chẳng có mấy ai, cho nên…
- Đủ rồi, cô không cần khoe khoang xem cô được chiều chuộng, được trọng dụng ở cục các cô đến thế nào. Tôi biết giờ đây trong mắt cô tôi chỉ là một kẻ phế nhân vô dụng, rác rưởi, nhưng tôi là chồng cô, tôi chỉ yêu cầu cô sau giờ làm về nhà đúng giờ, chúng ta sống một cuộc sống gia đình bình thường, yêu cầu đó khó lắm sao? Lãnh đạo cục nào của cô dám nói yêu cầu đó không được, ngày mai tôi sẽ đi hỏi lão, rốt cuộc là lão có ý đồ gì!
Dường như bị lời nói của đối phương lập tức gây kích động, thái độ Trương Hải Bằng lập tức lại trở nên tàn nhẫn.
Lục Vi Dân có thể hiểu tâm trạng Trương Hải Bằng lúc này.
Nhìn thấy vợ mình cả ngày chỉ cắm đầu vào việc công, mình lại trở thành một người nhàn rỗi, cảm giác trống rỗng, cô đơn mà sự chênh lệch đó mang lại không phải ai cũng có thể bình thản mà đối diện.
Khi mình tình cờ gặp Trương Hải Bằng ở khách sạn Thiên Hà chắc cũng chính là lúc Trương Hải Bằng đang bám theo vợ. Cục Tài chính địa khu tối nay đã mở tiệc chiêu đãi cục Tài chính địa khu Lê Dương ở khách sạn Thiên Hà, Trương Thiên Hào còn đưa theo Tạ Truyền Trung, Phùng Khả Hành, Thượng Quan Thiển Tuyết và Long Phi đặc biệt qua đó mời rượu một vòng. Bản thân mình cũng là suy xét thân phận không thích hợp nên không sang đó. Nhưng thật ra Cục trưởng cục Tài chính La Trường Canh và Cục phó Đặng Thiếu Hải cũng sang bên mình đáp lễ, mình cũng không ngờ Giang Băng Lăng cũng ở bên đó, mà Trương Hải Bằng chính là đến để theo dõi Giang Băng Lăng.
- Hải Bằng, dù thế nào anh cũng đừng làm như vậy!
Giang Băng Lăng không kìm nổi bật khóc, mình có được như ngày hôm nay dễ dàng sao?
Những người từ Lê Dương đến cục Tài chính địa khu Phong Châu về cơ bản đều được cất nhắc lên một bậc. Những cán bộ không có mối quan hệ vững chắc như mình, chỉ dựa vào bản thân cố gắng làm việc để giành được sự khẳng định của lãnh đạo, cô tự thấy rằng về mặt khả năng học lực mình cũng không hề kém so với những Trưởng phòng đó, nhưng lại không thể không đối mặt với sự thật này.
Khi cục thành lập, ngoài một đợt cán bộ được điều từ Lê Dương đến, còn có các cán bộ điều từ các huyện của Phong Châu lên. Những người này đều là đội ngũ nghiệp vụ nòng cốt của hệ thống tài chính thương mại các huyện, tất cả mọi người đều nhắm vào chiếc ghế Phó phòng đang còn trống. So với những người khác, mình không có hậu thuẫn, không có quan hệ gì, vậy chỉ có thể dựa vào năng lực và bản lĩnh của chính bản thân mình để cạnh tranh.
Nhưng ai cũng biết rằng chỉ dựa vào năng lực nghiệp vụ tốt thôi thì mãi mãi không đủ. Trung Quốc là hình thái xã hội theo tình cảm, là xã hội thể diện. Lãnh đạo coi trọng anh, cho anh tham gia những buổi tiếp đãi công vụ kiểu này, thật ra cũng chính là một cách để hiểu toàn diện về anh, cũng là cơ hội tốt nhất để rút ngắn khoảng cách trong mối quan hệ. Nếu anh không tham gia, một lần còn được, vài ba lần từ chối, không cần biết là anh có lý do gì, lãnh đạo sẽ nhìn anh với con mắt khác.
Sự nỗ lực của bản thân có thể cũng sẽ thành dã tràng xe cát.
- Được rồi, đừng diễn kịch trước mặt tôi nữa, tôi xem đủ rồi!
Cùng với đó là một hồi tiếng bước chân dồn dập lao xuống, Lục Vi Dân vội vàng điều chỉnh vẻ mặt và động tác của mình, tỏ vẻ vừa mới đi từ tầng dưới lên, chưa hề nghe thấy điều gì:
- Hải Bằng, sao vậy, khuya như vậy còn ra ngoài?
- Hừ!
Trương Hải Bằng lạnh lùng liếc Lục Vi Dân một cái, không nói một lời mà giận dữ bỏ đi.
Lục Vi Dân gãi đầu, hắn cũng không biết tại sao Trương Hải Bằng lại có thành kiến gay gắt với mình như vậy, hơn nữa của anh ta thái độ càng ngày càng lạnh nhạt, khi nói chuyện cũng bắt bẻ. Điều đó có lẽ có liên quan với tâm trạng của đối phương.
Lên lầu, Lục Vi Dân liền mơ hồ nghe thấy tiếng khóc nho nhỏ vọng sang từ phía bên kia, cũng không kìm nổi mà dừng bước một chút.
Loại chuyện này lẽ ra mình không nên sang hỏi, nhất là khi Trương Hải Bằng đang có thành kiến càng ngày càng gay gắt với mình, chỉ một chút không chú ý sẽ phải tự rước lấy họa vào thân, hướng mũi dùi về phía chính mình. Chẳng qua chỉ là Lục Vi Dân thấy Giang Băng Lăng chỉ lớn hơn mình một hai tuổi này thật sự cũng không dễ dàng, muốn được công nhận ở một cơ quan, đạt được thành công nào có dễ dàng như thế?
Hắn rất thích những cô gái có tính cách kiểu như Giang Băng Lăng, trái lại, đối với kiểu đàn ông bề ngoài tướng mạo đường đường, nhưng lòng dạ hẹp hòi như Trương Hải Bằng, Lục Vi Dân lại có chút coi thường. Bản thân không biết cầu tiến, chỉ biết sống cho qua ngày thì thôi, còn không chịu nổi khi người phụ nữ của mình nỗ lực phấn đấu, một người đàn ông như vậy đáng để một cô gái gửi gắm cả cuộc đời sao? Lục Vi Dân thực sự có chút vì Giang Băng Lăng tìm phải một kẻ bề ngoài thì đâu đến nỗi nào nhưng thực chất lại chẳng ra gì mà cảm thấy đáng tiếc cho cô.
Vừa lấy chìa khóa ra để mở cửa phòng, Lục Vi Dân vừa do dự có nên sang xem thế nào không. Xem ra Trương Hải Bằng đẩy cửa bỏ đi như thế trong chốc lát sẽ không trở về, bỏ lại cô ấy ở trong phòng một mình, mình cũng phải tránh đi để khỏi bị nghi ngờ mới đúng. Nhưng Giang Băng Lăng đối xử với mình khá tốt, nhất là trong chuyện nhà máy cơ khí Trường Phong sắp chuyển đi, Lục Vi Dân cũng thông qua Giang Băng Lăng mà biết được không ít về tình hình ý kiến người dân ở nhà máy Trường Phong.
Cha Giang Băng Lăng trước kia là Phó chánh văn phòng Đảng ủy nhà máy, khá là quen thuộc với tình hình nhà máy Trường Phong, tuy rằng Giang Băng Lăng cũng không biết Lục Vi Dân tìm hiểu những tình hình đó để làm gì, nhưng vẫn rất nhiệt tình cung cấp cho Lục Vi Dân một số chi tiết không ai biết. Ví dụ như Giám đốc nhà máy Trường Phong và Phó chủ tịch tỉnh Đổng Chiêu Dương là chiến hữu trong cùng một tiểu đoàn khi tham gia quân ngũ, Bí thư Đảng ủy nhà máy là người Thanh Khê, cũng là người huyện Yển Loan, Thanh Khê giống như Phó bí thư Vương Chu Sơn. Những chi tiết đó rất có ích cho việc phía Phong Châu xây dựng mối quan hệ với nhà máy Trường Phong trong giai đoạn tiền kỳ.
Sau khi đứng ở cửa do dự hồi lâu, Lục Vi Dân vẫn thấy mình nên sang xem sao, không vì điều gì khác, chỉ riêng việc hai người là hàng xóm khá thân thiết, hắn cũng nên qua xem, quan tâm một chút.
Cửa nhà hàng xóm chỉ đóng một nửa, lộ ra một khe để một người có thể lách vào.
So với phòng của Lục Vi Dân, căn phòng ký túc xá được cải tạo lại từ văn phòng mà hai vợ chồng Giang Băng Lăng đang ở rộng hơn khá nhiều. Một tấm rèm màu tối chia căn phòng thành hai phần, gian ngoài liền biến thành phòng ăn và phòng khách. Một chiếc ti vi mười bốn inch đặt ở chiếc bàn gỗ dựa sát vào tường, có một bộ sô pha hơi cũ kỹ chắc là mua từ chợ đồ gia dụng đã qua sử dụng. Điều khiến Lục Vi Dân có chút ngạc nhiên chính là đặt sát cạnh chiếc ti vi còn có một ống trúc, bên trong cắm hoa.
Những năm này ở thành phố lớn như Xương Châu, cắm hoa cũng không phải là nhiều, ít nhất người dân ở các thành phố bình thường đều chưa học được kiểu tiêu dùng hơi có phần xa xỉ này. Bó hoa này cũng không phải loại hoa gì đặc biệt, chính là hoa mai vàng mới nở. Loại hoa này ở Phong Châu có rất nhiều, nhưng dùng cách cắm vào ống trúc theo kiểu Nhật Bản rất mang hơi thở nghệ thuật như thế này, lập tức khiến căn phòng vốn có chút phần đơn sơ có thêm vài phần không khí tươi mới, sống động hơn.
Ở trên giường là đống chăn gối đang quấn lẫn lộn vào nhau, người phụ nữ nằm rạp xuống đó khóc thút thít, chiếc áo len màu vani và chiếc quần tây kiểu công sở bám sát những đường cong hoàn mỹ khắp cơ thể. Đằng sau lưng còn mơ hồ nhìn thấy chiếc dây áo lót, vì cô ấy nằm rạp trên giường nên một phần da thịt trắng nõn lộ ra nơi khoảng cách giữa chiếc áo len và quần tây, theo từng tiếng khóc thút thít, thân hình cô nhẹ nhàng run rẩy, rất có cảm giác khiến người ta thương cảm không ngừng.

Lục Vi Dân đứng bên cạnh tấm rèn, không biết nên làm thế nào là tế nhị. Nghĩ một lát, hắn lại rón ra rón rén lùi ra tới cửa, lúc này mới nhẹ nhàng gõ cửa nói:
- Chị Giang, chị không sao chứ?
- Hả? Tiểu Lục? Không sao, tôi không sao!
Cô gái rõ ràng là giật mình, vội vàng trả lời:
- Không sao, thực sự là không có việc gì.
Lục Vi Dân đứng ở cửa, trong lúc nhất thời không biết nên tiếp lời như thế nào.
Một lúc sau, Giang Băng Lăng đã lau hết những vết nước mắt trên mặt, gắng gượng tươi cười bước ra:
- Thật ngại quá, tôi chỉ là có chút...
Vẻ mặt Lục Vi Dân rất chân thành mà lắc đầu:
- Chị Giang, tôi đứng ở hành lang đều đã nghe thấy hết, đúng lúc tôi đi lên va phải Hải Bằng đang đùng đùng tức giận lao ra ngoài. Chị cũng đừng buồn quá, có thể là tâm trạng Hải Bằng không tốt nên không cân nhắc lời nói. Tôi đoán đợi lát nữa anh ấy bình tĩnh lại là mọi chuyện sẽ ổn thỏa ngay thôi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.