Mặt Cao Sơ không chút biểu cảm nhìn tập tài liệu trong tay, trong lòng lại có một chút cảm xúc phức tạp. Có thể nhìn ra Lục Vi Dân rất nhanh đã thích ứng được với vị trí hiện tại của hắn, trong điện thoại ứng đối lịch sự lễ nghĩa, vừa không phải kiểu cố ý lấy lòng, cũng không có giả bộ trịnh thượng lạnh lùng, có thể khiến người ta cảm thấy lịch sự nhưng lại không thể thấy quá vồn vã. Chút việc thử thách này hắn làm khá tốt, dùng từ trong ngành mà nói, đây phải gọi là khả năng nhận thức.
Đều nói người thầy chỉ dạy những điều cơ bản, luyện tập chủ yếu vẫn phải dựa vào bản thân. Cao Sơ sớm đã chuẩn bị tâm lý cho việc có người thay thế vị trí của mình, dù sao Chủ nhiệm phòng Nghiên cứu Chính sách kiêm nhiệm thư ký chuyên trách của Bí thư Địa ủy là không thể lâu dài, cũng không thích hợp. Nhưng sau khi Lục Vi Dân thực sự xuất hiện, Cao Sơ lại theo bản năng có một thứ cảm xúc mâu thuẫn và phản cảm không hiểu vì sao.
Anh ta biết thứ cảm xúc này của mình là không thích hợp, thậm chí có thể quy kết làm một loại ghen tị trong tiềm thức. Đó là ghen tị tính đặc thù khi mình làm thư ký bên cạnh Bí thư Hạ bị người khác thay thế, cho dù sự thay thế này là việc tất yếu.
Anh ta cũng cẩn thận kiềm chế cảm xúc của bản thân, nhưng trong công việc hàng ngày cũng khó tránh khỏi để lộ ra, chẳng qua là những người không ở trong cuộc thì không cảm thấy mà thôi.
Cao Sơ không biết Lục Vi Dân có cảm thấy được điểm này hay không. Lúc hướng dẫn Lục Vi Dân cách xử lý các việc hàng ngày anh ta chỉ hướng dẫn rất sơ sài, rất nhiều chi tiết cụ thể yêu cầu Lục Vi Dân phải tự mình cân nhắc và trải nghiệm trong quá trình công tác. Đây thoạt nhìn là rèn luyện Lục Vi Dân, nhưng chỉ có chính bản thân Cao Sơ từ sâu thẳm trong nội tâm biết rằng mình vẫn là có chút cố chấp, có phần không muốn buông tay.
Nhưng hiện nay xem ra chút đòn làm khó dễ đó của mình cũng không hề có được tác dụng là bao. Lục Vi Dân có khả năng nhận thức hơn người, chỉ trong hai ba tuần ngắn ngủi, Lục Vi Dân đã có vẻ rất thành thạo, từ lời lẽ trong điện thoại đối với Bí thư Huyện ủy Phụ Đầu Tề Trọng Thiên đã có thể nhìn ra một vài phần.
- Phó ban thư ký Cao, Bí thư Tề ở Phụ Đầu gọi điện thoại tới, ông ấy muốn chiều này đến báo cáo công tác với Bí thư Hạ, vừa vặn buổi chiều bốn giờ Bí thư Hạ mới có cuộc họp…
Lục Vi Dân gác điện thoại xuống đi tới, nhỏ giọng nói.
- Hài, chuyện này cậu cứ cân nhắc xử lý là được. Nên nói là biên chế của cậu tuy đang ở phòng Nghiên cứu Chính sách chúng ta… Nhưng theo sắp xếp của Trưởng ban thư ký An, cậu được xem như thuộc về hai bộ phận. Công tác nghiệp vụ hàng ngày do Văn phòng Địa ủy quản lý, những việc gì nên báo cáo với Chánh văn phòng Phan phải báo cáo với ông ấy… Về phần việc bên phòng Nghiên cứu Chính sách, liền xem Trưởng ban thư ký sắp xếp, có sắp xếp mới phải làm, công việc chủ yếu của cậu vẫn là phục vụ Bí thư Hạ cho tốt.
Cao Sơ không quá để ý khoát tay:
- Tuy nhiên khi sắp xếp để Bí thư Hạ gặp gỡ khách phải chú ý, ngoại trừ các Bí thư Huyện ủy, Chủ tịch huyện cùng với những người đứng đầu các bộ và ủy ban trung ương lớn yêu cầu gặp Bí thư Hạ, phải báo cáo kịp thời với Bí thư Hạ… Trong một số giai đoạn nhạy cảm thì càng cần nắm chắc việc thường xuyên xin chỉ thị và báo cáo, càng cần hiểu rõ thêm ý của Bí thư Hạ, ý tôi nói chính là...
- Cảm ơn sự nhắc nhở của Phó ban thư ký Cao. Tôi mới đến, rất nhiều điều còn chưa rõ lắm, còn phải xin Phó ban thư ký Cao thường xuyên góp ý, để tôi tránh bị phạm vào sai lầm mà cũng không biết.
Lục Vi Dân cười vô cùng chân thành, khiến trong lòng Cao Sơ cũng thoải mái hơn rất nhiều… Người này cũng coi như là hiểu chuyện, không giống như những kẻ vô ơn bạc nghĩa.
- Tiểu Lục, công việc thư ký này nhìn dường như chính là làm những công việc vụn vặt mà bề bộn như xách cặp, báo cáo cho lãnh đạo… Muốn làm được tiêu chuẩn như vậy rất đơn giản, nhanh tay lẹ mắt là được. Có thể nói hầu như các thư ký cũng cũng chỉ có thể dừng lại ở mức này, nhiều lắm cũng chỉ loanh quanh ở mức đó. Nhưng nếu cậu còn muốn trở thành cánh tay phải, thành trợ thủ tốt, thậm chí là người cố vấn uy tín của lãnh đạo, thì chỉ dựa vào nhanh tay lẹ mắt thì vĩnh viễn không đủ, còn cần khả năng nhận thức, học tập và tích lũy, phân tích và ngẫm nghĩ, …
Nói đến đây Cao Sơ thoáng ngừng lại một chút…
- Nhất là ngẫm nghĩ cách nhìn của lãnh đạo về một dự án, một vấn đề nào đó là từ góc độ và xuất phát điểm nào, đặt mình vào vị trí của lãnh đạo để hiểu rõ, lĩnh hội quan điểm, suy nghĩ của lãnh đạo. Chỉ có không ngừng học tập và tích lũy như vậy thì cậu mới có thể nâng cao bản thân.
Trong lòng Lục Vi Dân hơi cảm động, Cao Sơ có thể nói ra những lời này có thể nói là có phần mang ý cởi mở chân thành.
Khoảng thời gian này hắn cũng cảm giác thấy được thái độ của Cao Sơ với mình có chút phức tạp. Hắn cũng mơ hồ có thể ngẫm nghĩ ra một số thứ… cho nên chỉ có thể ứng đối lại bằng một thái độ bình thường. Suy cho cùng cảm xúc của con người cần một quá trình điều chỉnh để thích ứng. Mình đã dần dần tước đoạt mất vị trí người thân cận nhất bên cạnh Hạ Lực Hành của Cao Sơ, Cao Sơ chắc chắn cần một khoảng thời gian nhất định để hòa hoãn và thích ứng, hắn cũng có thể hiểu được. Trong kiếp trước khi hắn rời khỏi vị trí bên cạnh Tôn Chấn chẳng phải cũng có cảm giác hụt hẫng giống như vậy sao?
Xem ra hiện nay Cao Sơ đang từ từ vượt qua thời gian thích ứng này, phân tích và đối xử với mình một cách lý tính, bắt đầu thực sự bước vào vai trò Phó ban thư ký kiêm Chủ nhiệm phòng Nghiên cứu Chính sách.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc tiếp thu của Lục Vi Dân, Cao Sơ cười. Là người một nhân vật dù gì cũng có điểm khác người, nếu đổi lại là người khác thì sớm đã lo sợ, người này thì lại có thể bình tĩnh.
Nhắc nhở một chút đối phương là rất cần thiết, vừa là trách nhiệm của mình, mặt khác thì chính là khống chế chặt chẽ người này trong tay đương nhiên là tốt. Ngay cả là không thể hoàn toàn khống chế thì cũng phải qua lại thân thiết và củng cố quan hệ giữa hai bên ở mức cao nhất. Việc này rất có ích cho công việc của mình sau này.
Dù sao thân phận của mình đã thay đổi, thời gian ở bên cạnh Bí thư Hạ không thể tránh khỏi sẽ bị giảm bớt, độ thân cận này đương nhiên cũng sẽ bị thay đổi. Có lẽ Bí thư Hạ sẽ càng coi trọng mình, nhưng về độ thân thiết lại sẽ có một quá trình dần dần suy giảm, từ cả tình cảm cá nhân dần dần đến sự coi trọng trong công việc. Cao Sơ biết mình phải nhận thức được điểm này một cách lý tính.
- Tiểu Lục, cậu sang đây một lát.
Từ phòng làm việc ở góc chéo đối diện vang lên tiếng của Hạ Lực Hành, Lục Vi Dân vội vàng đứng lên, nhìn Cao Sơ một cái, Cao Sơ cũng cười đứng dậy, khoát tay:
- Đi đi, Bí thư Hạ gọi cậu… Thứ này trước tiên tôi cầm về xem qua, có gì tôi sẽ gọi cậu.
Thấy bóng dáng Lục Vi Dân biến mất phía sau cánh cửa đi thẳng vào phòng làm việc của Hạ Lực Hành, Cao Sơ có chút thổn thức hít một hơi, đi khỏi với vẻ thoáng chút suy nghĩ.
Hạ Lực Hành day huyệt thái dương, dựa cả người vào ghế, tựa phần cổ đang hơi đau cứng của mình vào chỗ tựa ở ghế, cả đống tài liệu lớn bày trên bàn lúc này trông rất chướng mắt.
Ông ta đột nhiên có một sự kích động muốn gạt hết từng tập tài liệu đó xuống đất, mình đang làm sao vậy, làm Bí thư Địa ủy đã nhiều năm như vậy, sao có thể càng làm càng thụt lùi?
Mình vẫn là đã xem nhẹ cục diện nghiêm trọng ở địa khu Phong Châu này. Những vấn đề nan giải bày ra trước mắt thật sự quá nhiều, mà trọng trách đè nặng lên mình cũng không hề giảm đi. Nói đúng ra mười ba huyện và thành phố của Lê Dương cũ mình đều có thể quản lý dễ dạng, phân tách đi sáu huyện và thành phố, còn lại bảy huyện và thành phố hẳn là càng nhẹ nhàng mới đúng. Nhưng kiểu tính toán thêm một bớt một này lại không thể dùng trong công việc.
Những nơi khác nhau sẽ có yêu cầu khác nhau về công việc, mục đích của Tỉnh ủy khi tách riêng địa khu Phong Châu ra rất rõ ràng, đó chính là cảm thấy hóa ra mấy huyện của địa khu Phong Châu đã trở thành Xương Tây Châu thứ hai. Còn Địa ủy Lê Dương cũ đã quen với việc thể hiện mặt tốt ra cho lãnh đạo xem, mà giấu những mặt còn thiếu sót đi. Tỉnh chính là muốn lật những mặt còn thiếu sót này ra, phải nhìn thẳng mà đối mặt với vấn đề này, chính là hạ quyết tâm phải giải quyết vấn đề nghèo khó của khu vực này.
Vấn đề nghèo khó là bệnh nan y, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh không hy vọng địa khu Phong Châu sụp đổ, trở thành một Xương Tây Châu thứ hai. Nhưng Hạ Lực Hành hiểu rõ, trên thực tế so với Xương Tây Châu, địa khu Phong Châu không tốt hơn được bao nhiêu. Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Xương Giang sở dĩ tách riêng địa khu Phong Châu ra, một mặt là muốn để địa khu Lê Dương có thể giảm bớt gánh nặng mà phát triển, mặt khác cũng chính là hạ quyết tâm dốc sức để giải quyết vấn đề phát triển kinh tế của địa khu Phong Châu.
Khi lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy nói chuyện với mình rằng muốn mình đến địa khu Phong Châu đảm nhiệm chức bí thư nhiệm kỳ đầu tiên, Hạ Lực Hành cũng có chút ngạc nhiên. Theo lẽ thường mà nói Bí thư Địa ủy Lê Dương thường thì không thể đến một địa khu mới phân tách làm nhân vật quyền lực số một. Nhưng Tỉnh ủy đã cân nhắc như vậy đương nhiên là có lý của họ, cho nên ông ta cũng không hề do dự mà tiếp nhận sự sắp xếp này của Tỉnh ủy.
Trong vài lần nói chuyện tiếp theo, mấy vị lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy đều nói với Hạ Lực Hành về một số ý tưởng và ý muốn của tỉnh. Hạ Lực Hành lúc này mới ý thức được Tỉnh ủy là muốn lợi dụng địa khu Phong Châu mới thành lập, phá vỡ một số tư tưởng và quan niệm cũ cùng với cục diện nhân sự. Đồng thời cũng có thể dễ dàng thí điểm ở một địa khu nông nghiệp không có bất kỳ cơ sở công nghiệp gì, ngay cả là kết quả không khiến người ta hài lòng cũng không đến mức gây ra ảnh hưởng quá lớn với cục diện toàn tỉnh.
Phá vỡ là ý kiến hay, nhưng chỉ có người hiểu rõ tình hình địa khu Phong Châu như lòng bàn tay như Hạ Lực Hành mới biết muốn thực hiện mục tiêu của tỉnh thì độ khó trong đó lớn đến thế nào.
Muốn làm một Bí thư chuyển tiếp một cách hời hợt thì rất dễ dàng, chú ý đến mọi mặt, làm một thời gian, công tác ở các phương diện cũng đều phải có một chút điểm sáng, thậm chí nói phải nhấn mạnh nắm được một số công việc mà lãnh đạo thích nhìn thấy, đột phá một chút, cũng có thể làm cho ra hồn. Muốn làm những công việc mang tính bề mặt đó Hạ Lực Hành cũng không phải là không thể. Nhưng địa khu Phong Châu có hơn sáu triệu dân, không phải chỉ dựa vào nắm một số công việc là có thể phát triển được, lấy một điểm tốt để che đủ thứ xấu thì không được. Tỉnh sắp xếp mình vào vị trí này, cho dù mình làm ở đây trong bao lâu, mình đều phải chịu trách nhiệm với toàn bộ địa khu Phong Châu!
Việc xây dựng cơ nghiệp từ hai bàn tay trắng không dễ làm, vạn sự khởi đầu nan. Hạ Lực Hành tự nhận mình có thể coi là người có chút dẻo dai, cứng cỏi và có thể kiên trì chịu đựng, nhưng hàng đống những vấn đề nan giải đặt ra trước mắt trong mấy tháng nay vẫn khiến ông ta cảm thấy có chút mệt mỏi.
Đều cảm thấy chiếc ghế Bí thư Địa ủy này khi làm thì vô cùng nở mày nở mặt, ngồi ở ghế cao ra lệnh xuống, vênh mặt hất hàm mà chỉ tay năm ngón, khi thực hiện công việc cụ thể có thể khoát tay đẩy sang cho Ủy ban nhân dân. Nhưng chỉ khi ngồi lên vị trí này anh mới biết được trách nhiệm và áp lực lớn đến thế nào. Cảm tưởng của dân chúng cũng tốt, ấn tượng của lãnh đạo cũng được, đó đều phải dùng số liệu thật để nói, không phải anh chỉ dựa vào một hồi khua môi múa mép là có thể cho qua chuyện.
Ở điểm này Hạ Lực Hành vẫn là khá tán thành với Lý Chí Viễn. Mặc dù ở một số điểm nghiêng về phương diện cụ thể hai người có chút bất đồng, nhưng ít nhất Lý Chí Viễn vẫn là muốn làm một chuyện lớn, muốn khiến cục diện công tác ở Phong Châu có thể nhanh chóng được tháo gỡ. Có một điểm chung như vậy làm cơ sở, Hạ Lực Hành thấy trong một số công việc cụ thể chưa chắc đã không thể điều chỉnh một chút quan điểm.