Quan Đạo Vô Cương

Chương 219: Chi tiết công việc thư ký





- Bởi nguyên nhân lịch sử mà công cuộc xây dựng quản lý thành phố Phong Châu bị tụt hậu nghiêm trọng, điều này làm suy giảm cực độ vị trí và hình tượng thành phố trung tâm của địa khu là thành phố Phong Châu. Sự thiếu thốn nghiêm trọng về cơ sở hạ tầng cũng làm cho môi trường thu hút đầu tư của thành phố bị ảnh hưởng nặng nề. Điều này cũng làm hạn chế nguồn đầu tư nước ngoài tới đây, hình thành một vòng tròn luẩn quẩn tiêu cực…
Lục Vi Dân cẩn thận suy xét tính chú trọng lúc giới thiệu tình hình của Tiêu Minh Chiêm và Trương Thiên Hào. Hắn cũng láng máng nghiền ngẫm ra một số dư vị không giống nhau.
Tiêu Minh Chiêm giới thiệu thiên về tình trạng giao thông toàn khu vực, nhấn mạnh sự chú trọng của Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh trong việc cải thiện điều kiện giao thông, đường sá Phong Châu. Đồng thời cũng nhấn mạnh rằng việc cải thiện giao thông sẽ mang đến tác dụng thúc đẩy to lớn trong sự nghiệp phát triển kinh tế xã hội toàn khu vực Phong Châu, trong đó đặc biệt nhắc đến công trình đường Phong- Cổ.
Tiêu Minh Chiêm từng là Bí thư Huyện ủy huyện Cổ Khánh trước khi làm Phó chủ tịch địa khu Phong Châu, mà huyện Cổ Khánh cũng là một vùng khác hoàn toàn với toàn địa khu Phong Châu.
Xét về điều kiện địa chất, vùng phía bắc huyện Cổ Khánh thuộc đoạn cuối dãy Lê Sơn nên có nguồn tài nguyên kim loại màu rất phong phú, vùng phía nam thì thuộc dãy Đại Hoài, còn trung bộ thì thuộc khe bồn địa chân núi Đại Hoài. Ngành công nghiệp khai thác quặng và tinh luyện kim loại màu luôn là nguồn tài sản chính của huyện Cổ Khánh, mà huyện Cổ Khánh chỉ cách Lê Dương có 48 km, nhưng lại cách Phong Châu đến 65 km. Quốc lộ cấp 2 từ Cổ Khánh đến Lê Dương đã sớm được tu sửa và lưu thông, còn con đường từ Phong Châu đến Cổ Khánh thì mãi vẫn là đường cấp ba.
Về mặt liên hệ kinh tế, mối liên hệ giữa Cổ Khánh và Lê Dương khăng khít hơn hẳn mối quan hệ giữa Phong Châu và Cổ Khánh. Thậm chí từ địa vị kinh tế ở địa khu Lê Dương cũ mà nói, Cổ Khánh cũng bỏ xa Phong Châu, chính bởi điều này mà người dân Cổ Khánh vẫn luôn coi thường bên Phong Châu. Tuy rằng theo sự phân chia về mặt địa lý thì Cổ Khánh vẫn thuộc bảy huyện phía nam, nhưng trong lòng thì người dân Cổ Khánh lại luôn xem mình là người Lê Dương, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ hợp thành người Phong Châu.
Lúc địa khu Lê Dương cũ chuẩn bị phân chia, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Cổ Khánh vẫn luôn hy vọng sẽ được sát nhập vào Lê Dương chứ không phải Phong Châu, nhưng lại không được như ý. Có lẽ là một cách đền bù ngầm, Bí thư Huyện ủy Cổ Khánh Tiêu Minh Chiêm được gia gia nhập bộ máy Ủy ban nhân dân Địa khu Phong Châu, trong bộ máy Ủy ban chỉ xếp sau Phó chủ tịch thường trực địa khu.
Rất nhiều cán bộ lâu năm, bao gồm cả cán bộ huyện Cổ Khánh thấy bất mãn với việc Cổ Khánh sát nhập vào địa khu Phong Châu, cảm xúc này đặc biệt mạnh mẽ trong toàn thể cán bộ huyện Cổ Khánh. Họ cho rằng sau khi Cổ Khánh bị sát nhập vào địa khu Phong Châu thì tình hình kinh tế của các huyện lạc hậu ở địa khu Phong Châu sẽ liên lụy đến sự phát triển kinh tế ở Cổ Khánh, thậm chí địa khu Phong Châu sẽ xem Cổ Khánh như sự cứu cánh cho một Phong Châu lạc hậu.
Tăng cường mối quan hệ giữa Phong Châu và Cổ Khánh, củng cố sự tán thành của Cổ Khánh đối với địa khu Phong Châu đã trở thành hai việc song song tất yếu trong lĩnh vực chính trị và kinh tế.
Ý kiến của Tiêu Minh Chiêm hẳn là đại diện cho thái độ của Ủy ban nhân dân Địa khu.
Nhưng Trương Thiên Hào rõ ràng là một nhân vật xử sự không theo lẽ thường. Ông ta vừa mở miệng là giới thiệu ngay tính đặc thù của vị trí địa lý, giao thông Phong Châu, nhấn mạnh địa thế ưu việt của bờ sông Phong Giang, tầm quan trọng và thiết yếu trong việc liên kết tuyến đường hàng hải chính với Trường Giang, làm nổi bật đặc tính và sức ảnh hưởng của thành phố Phong Châu đối với các huyện xung quanh với tư cách là thành phố trung tâm của địa khu Phong Châu. Hơn nữa lại một lần nữa nhấn mạnh tình trạng cơ sở hạ tầng lạc hậu của Phong Châu. Điều này rõ ràng là muốn nhấn mạnh Phong Châu là lựa chọn hàng đầu trong việc xây dựng thành phố và xây dựng giao thông.
Lục Vi Dân vẫn chưa nhìn ra được những lời nói của Trương Thiên Hào có được sự đồng ý, thậm chí là gợi ý của Hạ Lực Hành hay không. Tuy nhiên có thể khẳng định là điều này và việc hôm qua Trương Thiên Hào đích thân đến tìm Hạ Lực Hành báo cáo tình hình công việc có mối quan hệ nhất định.

Sau khi Chủ tịch Địa khu Lý Chí Viễn tổng hợp những điều được giới thiệu, Hạ Lực Hành lại không nói gì. Sau khi Phương Quốc Cương nói sơ lược một số suy nghĩ về tình hình ở tỉnh, Hạ Lực Hành liền nói thêm một vài câu xã giao, lần điều tra thị sát này về cơ bản xem như kết thúc.
Phương Quốc Cương không ở lại Phong Châu dùng bữa tối mà đi ngay. Trước khi đi ông ta còn yêu cầu địa khu Phong Châu phải nhanh chóng vạch ra một phương án quy hoạch thiết thực, khả thi, cố gắng trước đầu năm phải nộp bản hoàn chỉnh lên sở Giao thông tỉnh, đảm bảo ngay đầu năm 1992 sẽ toàn diện khởi công công trình cải tạo đường sá của địa khu Phong Châu.
Việc cải tạo đường sá từ Phong Châu đến Xương Châu đã được khởi công sớm, trong đó chủ yếu cải tạo lại đoạn đường giữa khu vực Lạc Môn và Phong Châu.
Căn cứ theo yêu cầu của tỉnh, trước tiên sẽ khởi công cải tạo ở phía đông thành phố Lạc Môn là con đường s331 từ Lạc Môn đến Lạc Khâu và đường s315 từ Lạc Khâu đến Song Phong. Đây cũng là con đường bắt buộc phải đi qua từ Phong Châu đến Xương Châu, cũng là con đường xuống cấp nhất, đồng thời cũng là lời hứa của tỉnh dành cho Phong Châu. Đó chính là nâng cấp con đường từ Xương Châu đến Phong Châu thành quốc lộ cấp hai theo tiêu chuẩn.
Trên đường về Lục Vi Dân để ý thấy tâm trạng của Hạ Lực Hành không được tốt lắm, cũng không biết là do cái tật nhạy cảm của mình hay là vì nguyên nhân khác. Hắn cảm thấy Hạ Lực Hành không hài lòng lắm với tình hình Phó Chủ tịch tỉnh Phương Quốc Cương đến điều tra nghiên cứu.
Rốt cuộc là nhằm vào bản thân Phương Quốc Cương hay là nhằm vào công việc này ở địa khu Phong Châu, Lục Vi Dân vẫn chưa thể biết.
Chiếc Audi đỗ dưới lầu, Lục Vi Dân vừa xuống xe, Hạ Lực Hành cũng đã đẩy cửa bước xuống và đi thẳng lên lầu.
Dẫu cho không rõ tác phong của Hạ Lực Hành, lúc này Lục Vi Dân cũng biết Hạ Lực Hành trong lúc tâm trạng bình thường cũng có thể có dáng vẻ như vậy.
Còn khoảng một tiếng nữa mới hết giờ làm việc, nhưng Lục Vi Dân đoán e rằng tối nay không thể tan ca đúng giờ.
Văn phòng của hắn chéo với văn phòng của Hạ Lực Hành, vừa vặn có thể nhìn thấy mọi hành động của Hạ Lực Hành ngay tại bàn làm việc. Như thế không phải để giám sát lãnh đạo, mà là để tiện cho lãnh đạo gọi.
Hạ Lực Hành thả người trên chiếc ghế bành lớn nhắm mắt nghiền ngẫm một hồi, lại cầm tập tài liệu trên bàn lên đọc và đánh dấu. Lục Vi Dân để ý thấy sau khi đánh dấu chỉ một vài văn bản xong, Hạ Lực Hành ném luôn cây bút lên bàn, tiện tay gạt đống tài liệu sang một bên, lại tựa lưng vào ghế.
Điện thoại vang lên, Lục Vi Dân với tay lấy ống nghe, nói khẽ:
- Xin chào, tôi là Lục Vi Dân.
- Chào thư ký Lục, tôi là Ôn Vinh Diệu ở Đại Viên đây, không biết giờ Hạ Bí thư có rảnh không, tôi muốn gặp ông ấy báo cáo một chút về tình hình công việc.
Âm thanh trong điện thoại nhẹ nhàng, hòa nhã. Ôn Vinh Diệu, Đại Viên? Những cái tên ở danh sách lập tức hòa trộn với thông tin từ đầu dây bên kia, Bí thư Huyện ủy Đại Viên Ôn Vinh Diệu?
- Bí thư Ôn, chào ngài, Bí thư Hạ hiện đang ở trong văn phòng, ngài có việc gấp sao?
Lục Vi Dân nhỏ giọng hỏi.
Ôn Vinh Diệu ở đầu dây bên kia lập tức nghe ra điều gì:
- Ồ, cũng không có việc gì quá gấp, chỉ là đến Phong Châu nên muốn tranh thủ chút thời gian báo cáo vài điều về công việc với Bí thư Hạ.
- Vậy ngài xem như thế này có được không, Bí thư Hạ hôm nay tiếp đón Phó chủ tịch tỉnh Phương đến điều tra nghiên cứu, vừa mới về, có thể hơi mệt mỏi, hay là ngài xem…
Lục Vi Dân ngập ngừng một chút rồi nói.
- Tôi hiểu rồi, không sao, vậy hôm khác tôi sẽ đến.
Ôn Vinh Diệu ở đầu dây bên kia cũng rất thẳng thắn, lập tức hiểu được lúc này Hạ Bí thư có chút không thật thuận tiện, hoặc là có một số nguyên nhân đặc biệt nào đó mà không muốn tiếp khách.
- Vậy được, thật ngại quá, Bí thư Ôn, bất kỳ lúc nào ngài cũng có thể gọi điện lại, chỉ cần thuận tiện tôi sẽ lập tức…
- Ha ha, thư ký Lục quá khách sáo rồi, hôm nào tôi sẽ bảo chủ nhiệm Kim liên lạc với cậu một chút, chúng ta ngồi với nhau một buổi.
Giọng nói của Ôn Vinh Diệu trong điện thoại rất thoải mái, rất có cảm giác như đã thân quen từ lâu.
- Dạ được, cảm ơn sự quan tâm và ưu ái của Bí thư Ôn. Tôi mới vừa đến, có gì làm không được tốt, xin Bí thư Ôn chỉ bảo thêm.
Lục Vi Dân gác điện thoại xuống, hắn không biết việc này nên xử trí thế nào. Nếu như Ôn Vinh Diệu và hắn rất thân thiết, có lẽ hắn sẽ dễ ăn nói hơn một chút, nhưng bản thân hắn vừa mới ngồi vào vị trí này, còn rất xa lạ đối với những chức lãnh đạo của cả một địa phương như Bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện. Nếu như mạo muội đi hỏi Hạ Lực Hành, chỉ sợ Hạ Lực Hành đồng ý gặp đối phương, kết quả tâm trạng không tốt, ngược lại có thể chuốc một số phiền phức không đáng có. Vì thế hắn cũng đánh liều giả truyền thánh chỉ một phen.
Một hồi tiếng bước chân từ đầu khác của hành lang vọng lại, Lục Vi Dân đứng dậy đi ra như không có việc gì, nhìn thấy Cao Sơ đang đi tới.
- Phó ban thư ký Cao.
Thấy sắc mặt của Lục Vi Dân, Cao Sơ liền biết có chuyện, bèn ra hiệu cho Lục Vi Dân đi vài bước sang bên kia, hạ giọng hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Sau khi tiếp Phó chủ tịch tỉnh Phương đến điều tra nghiên cứu trở về, tâm trạng Bí thư Hạ liền không được tốt lắm…
Nghe Lục Vi Dân thuật lại tất cả tình hình xong, sau đó lại nghe chuyện Lục Vi Dân tự ý từ chối khéo yêu cầu gặp mặt của Bí thư huyện ủy Đại Viên Ôn Vinh Diệu, ánh mắt Cao Sơ lay động, hơi thở dài trong lòng.
Có một số người sinh ra đã là nhân vật hơn người. Chỉ dựa vào việc Lục Vi Dân quan sát nhất cử nhất động của Hạ Lực Hành cẩn thận, tỉ mỉ như thế, thì có thể biết người này có thể được Tôn Chấn xem trọng, có thể được An Đức Kiện lựa chọn tuyệt đối không phải do ngẫu nhiên. Mà có được suy nghĩ tinh tế và hành động quyết đoán, thậm chí còn có khả năng hiểu ý không cần truyền đạt qua lời nói, đều tuyệt đối không hề đơn giản.
Anh ta thậm chí có chút đố kỵ với người thanh niên trước mắt, còn trẻ tuổi như vậy nhưng lại có được khả năng quan sát nhạy bén và sự hiểu biết, sau này e rằng muốn không thể hiện bản thân cũng khó.
- Ừ, tiểu Lục, cậu rất chu đáo, như thế rất tốt. Lúc tâm trạng Bí thư Hạ không thật tốt, những việc có thể bỏ qua thì cố gắng bỏ qua. Những người muốn gặp Bí thư Hạ nếu như không phải rất đặc biệt và có việc rất quan trọng cần báo cáo, thường thì cũng đừng sắp xếp cho gặp. Như thế đối với mọi người đều tốt, tất nhiên đối với người đến tìm hoặc gọi điện đến cũng phải giải thích cho hợp lý.

Cao Sơ vỗ vai Lục Vi Dân, gật đầu:
- Cậu làm rất tốt, đợi mai tôi sẽ gọi điện giải thích với Bí thư Ôn một chút.
- Cảm ơn Phó ban thư ký Cao đã nhắc nhở.
Lục Vi Dân gật đầu lia lịa.
Nhìn thấy Cao Sơ rất tự nhiên bước vào văn phòng của Hạ Lực Hành, lại trò chuyện cùng Hạ Lực Hành, có thể thấy được quan hệ giữa Hạ Lực Hành và người thư ký tiền nhiệm quả thật rất khá. Tuy không rõ Cao Sơ và Hạ Lực Hành rốt cuộc đã nói những gì, nhưng Lục Vi Dân cảm nhận được sắc mặt của Hạ Lực Hành đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Mười phút sau Cao Sơ cùng với Hạ Lực Hành bước ra:
- Tiểu Lục, hôm nay nghỉ sớm chút đi.
Nhìn thấy Hạ Lực Hành và Cao Sơ cùng nhau mất hút nơi cuối dãy hành lang, Lục Vi Dân phát hiện thấy trong lòng mình lại xuất hiện một cảm giác cay đắng, cảm giác lạc lõng do bị người khác lạnh nhạt lại khiến hắn không thể thoát ra.
Lục Vi Dân tự cười khỏa lấp, điều này có lẽ phù hợp với tâm lý bình thường, chứng minh rằng mình đã thật sự hòa nhập vào thời đại này.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.