Quan Đạo Vô Cương

Chương 216: Thoáng như trong mơ





Sau khi An Đức Kiện và Cao Sơ đi ra…Trong văn phòng chỉ còn lại hai người Hạ Lực Hành và Lục Vi Dân.
Hạ Lực Hành rất muốn thử thách Lục Vi Dân này một chút, nhưng cũng biết bây giờ làm vậy có chút nóng vội, cho nên quyết định vẫn nên quan sát thêm một chút, để người này có thời gian thích ứng:
- Tiểu Lục, cứ đi làm việc của cậu đi, văn phòng của cậu ở ngay đối diện. Có chuyện gì thì tôi sẽ gọi.
- Được, Bí thư Hạ, vậy tôi xin phép đi trước.
Lục Vi Dân gật đầu, yên lặng đi ra.
Tuy rằng nơi làm việc của Địa ủy còn rất đơn sơ, nhưng làm Bí thư Địa ủy, điều kiện làm việc tất yếu vẫn phải được đảm bảo. Ít nhất từ văn phòng của Bí thư Địa ủy cũng có thể nhìn ra được điều đó.
Phòng không lớn, nhưng vẫn có một bộ sô pha bằng da thật mới mua, trên bàn trà có để một hộp đựng trà bằng đồng và gạt tàn thuốc lá, mấy chén uống trà được rửa sạch sẽ đặt trong tủ kính bên cạnh.
Cao Sơ sớm đã dẫn hắn đi làm quen với nơi này. Một bàn làm việc rất bình thường, nhưng trong mắt của Lục Vi Dân lại rất vừa vặn, không lớn không nhỏ; một tấm kính ép lên tấm bản đồ các huyện, thành phố của địa khu Phong Châu và sổ địa chỉ của các lãnh đạo các bộ ngành quan trọng. Một chiếc điện thoại được đặt trên bàn làm việc.
Lục Vi Dân cầm trong tay một bản chương trình trong ngày hôm nay của Hạ Lực Hành. Hắn xem một lượt rất cẩn thận, buổi sáng Hạ Lực Hành gặp Cục trưởng cục Tài chính, Cục trưởng cục Y tế Địa khu Phong Châu. Từ bây giờ đến giữa trưa còn có Bí thư Huyện ủy Hoài Sơn Vương Tự Vinh đến để báo cáo công việc. Lục Vi Dân nhìn đồng hồ, còn cách thời gian cuộc hẹn khoảng bốn mươi phút, nói cách khác bốn mười phút này còn chưa có kế hoạch gì.
Đang cân nhắc thời gian, lại nghe được từ ngoài hành lang vọng đến tiếng bước chân, nghe tiếng bước chân không đều, tiếng cũng không nhỏ. Lục Vi Dân vừa mới đứng dậy, chợt nghe từ ngoài cửa truyền tới tiếng nói có phần quen thuộc:
- Phó ban thư ký Cao, ơ?
- Bí thư Trương, là tôi. Giờ tôi đã được điều tới Địa ủy rồi…
Trương Thiên Hào vừa đi vào, nhìn thấy Lục Vi Dân liền ngạc nhiên, lập tức phản ứng lại, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười:

- Ha ha, tôi đã sớm dự đoán được cậu em là người xuất chúng mà, thật không ngờ, cậu lại được điều đến Địa ủy làm thư ký của Bí thư Hạ? Chúc mừng, chúc mừng!
- Bí thư Trương, ngài quá khách khí rồi. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, có rất nhiều tình huống còn không quen, nếu có gì không đúng, còn mong Bí thư Trương phê bình, chỉ bảo.
Lục Vi Dân từ sau bàn làm việc bước ra đón Trương Thiên Hào, vừa chuẩn bị đi lấy chén trà.
- Ha ha, cậu em khiêm tốn quá. Địa khu Phong Châu chúng ta có hơn sáu triệu người, có thể được Bí thư Hạ và Trưởng ban thư ký An cùng chú ý, thì còn có thể sai sao? Với bản lĩnh của cậu, chắc chắn có thể trở thành người tiếp bước Phó ban thư ký Cao, đâu cần ai đến chỉ bảo? Sau này, trái lại còn cần cậu chiếu cố ông anh này nhiều hơn mới phải.
Trương Thiên Hào nói cũng rất khách khí. Thời gian Cao Sơ từ Địa ủy Lê Dương đi theo Hạ Lực Hành, còn chưa tới bốn năm, đã từ một cán bộ cấp Trưởng ban lên tới cán bộ cấp Trưởng phòng, không thể không nói là không nhanh, cũng khiến rất nhiều người ghen tức.
Về thông tin thư ký của Hạ Lực Hành sắp phải thay người này cũng được rỉ tai nhau ở bên dưới đã một khoảng thời gian, nhưng bên Địa ủy vẫn chưa xác định rõ.
Tuy rằng Cao Sơ đảm nhiệm chức Phó ban thư ký Địa ủy kiêm Chủ nhiệm phòng Nghiên cứu Chính sách, nhưng vẫn luôn bên cạnh Hạ Lực Hành. Không ai dễ gì tùy tiện hỏi Hạ Lực Hành có phải muốn đổi thư ký hay không, cũng không dám tuỳ tiện đề cử thư ký, chỉ có thể âm thầm phỏng đoán xem đến khi nào thì Cao Sơ mới có thể dứt bỏ hoàn toàn chức vụ thư ký này của Hạ Lực Hành. Không ngờ đột nhiên Hạ Lực Hành lại đổi thư ký, hơn nữa là đổi thành một người mà mình đã có duyên gặp gỡ.
Thảo nào ngay cả đến Lôi Đạt cũng coi trọng người này như thế. Có lẽ trong vấn đề người này đảm nhiệm chức vụ thư ký của Hạ Lực Hành cũng là có sự tác động của Lôi Đạt? Mấy suy nghĩ lướt qua trong đầu Trương Thiên Hào.
- Bí thư Trương, ngài nói vậy không phải giết tôi sao?
Lục Vi Dân mỉm cười lấy mấy chén trà từ quầy thủy tinh, lại bị Trương Thiên Hào xua tay ngăn lại.
- Không cần. Ông em, Bí thư Hạ có ở trong phòng hay không vậy, tôi có chút công việc cần phải báo cáo với ông ấy một chút.
Lục Vi Dân biết rằng quan hệ giữa Trương Thiên Hào và Hạ Lực Hành không như bình thường. Cẩu Trị Lương đảm nhiệm chức Ủy viên Địa ủy Phong Châu, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Địa ủy, Bí thư Thành ủy Phong Châu, Trương Thiên Hào được chọn làm Chủ tịch thành phố Phong Châu nhiệm kỳ đầu tiên. Ngay sau đó, Cẩu Trị Lương tạm rời chức Bí thư Thành ủy Phong Châu, Trương Thiên Hào tiếp nhận chức vụ Bí thư Thành ủy Phong Châu. Nhưng có chút bất ngờ là ông ta không rời chức Chủ tịch thành phố, mà là một vai gánh vác chức Bí thư, một vai lại gánh vác chức Chủ tịch thành phố. Tuy rằng tình hình này không thể kéo dài, nhưng cũng đủ để thấy được ông ta là một người không đơn giản.
Theo bản năng, Lục Vi Dân lại nhìn bản chương trình đang đặt trên bàn.
- Vừa khéo, Bí thư Trương, hiện giờ Bí thư Hạ có nửa giờ chưa có kế hoạch gì. Nửa giờ sau, Bí thư Hạ còn phải nghe lãnh đạo cơ quan khác báo cáo công tác.
- Tốt lắm, cảm ơn cậu em, nửa giờ là đủ rồi.
Trương Thiên Hào hài lòng gật đầu. Người thư ký này vẫn khá là linh hoạt.
- Vậy, Bí thư Trương, xin ngài chờ một lát, tôi qua xin ý kiến một chút.
Lục Vi Dân lịch sự mời Trương Thiên Hào ngồi xuống trước, lúc này mới thản nhiên cầm lấy bản chương trình trên bàn, vừa đi vừa gấp gọn bỏ vào trong ngực, rồi đi ra ngoài.
Cũng không ngoài dự tính của Lục Vi Dân, Hạ Lực Hành lập tức bảo hắn mời Trương Thiên Hào vào. Khi Hạ Lực Hành không ra hiệu gì, Lục Vi Dân cũng rất biết điều mà lui ra.
Trương Thiên Hào rất đúng giờ, đúng nửa tiếng sau thì đi ra. Lục Vi Dân nghe được tiếng mở cửa phòng, khẩn trương ra đón. . . Khi Trương Thiên Hào đi ra, vỗ vai Lục Vi Dân rất thân thiết, tỏ vẻ muốn bớt chút thời gian cùng Lôi Đạt tụ họp một lần. Lục Vi Dân không tiện từ chối, cũng chỉ có thể chấp nhận. Lúc này, Trương Thiên Hào mới chuyển giận thành vui rồi rời đi.
Thấy bóng dáng Trương Thiên Hào dần dần biến mất, Lục Vi Dân không khỏi có chút cảm thán. Trước kia, khi mình và Trương Thiên Hào cùng nhau dùng cơm, tuy rằng Trương Thiên Hào cũng có chút chú ý tới mình, nhưng chú ý này ban đầu chỉ thuần túy là nể mặt Lôi Đạt, thậm chí có thể nói phần nhiều là mang tính lễ nghĩa. Chỉ đến khi nói đến việc mình là Phó chánh văn phòng Ban quản lý Khu kinh tế mới Nam Đàm, sắc mặt Trương Thiên Hào mới thật sự hơi chút thay đổi.
Điều này cũng là do mình giành được sự chú ý trong cuộc họp thu hút đầu tư ở Xương Châu khi đó. Nếu không một cán bộ cấp Phó ban nho nhỏ, còn trẻ tuổi như vậy, rất khó khiến cho một người lãnh đạo cả một vùng như Trương Thiên Hào chú ý tới.
Tuy nhiên hôm nay Lục Vi Dân đã thực sự cảm nhận được sự coi trọng của Trương Thiên Hào đối với mình. Đương nhiên, nói rằng ông ta coi trọng mình, không bằng nói là ông ta coi trọng thân phận thư ký của Hạ Lực Hành. Tất nhiên cũng không loại trừ nguyên nhân là một vài biểu hiện trước kia của mình đã để lại ấn tượng cho ông ta. Nhưng Lục Vi Dân cho rằng nhân tố thứ hai thì nhỏ hơn rất nhiều.
- Bí thư Vương, Bí thư Hạ đang đợi ông.
Nhìn thấy Vương Tự Vinh giơ tay ra, Lục Vi Dân vội bước nhỏ hai bước, bắt tay Vương Tự Vinh.
- Chúc mừng Tiểu Lục, phục vụ Bí thư Hạ là một nhiệm vụ vinh dự mà gian khổ, đối với cậu mà nói cũng là một rèn luyện khó có được, phải cố gắng nắm chắc…
Vương Tự Vinh lời ít mà ý nhiều, hiển nhiên là sớm đã biết việc Lục Vi Dân đảm nhiệm chức vụ thư ký của Hạ Lực Hành.
- Cảm ơn sự quan tâm và động viên của Bí thư Vương, tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của ngài. Bí thư Vương, mời đi bên này.
Lục Vi Dân cũng không nói nhiều, giơ tay mở ra, mời Vương Tự Vinh vào.
Vương Tự Vinh mỉm cười gật đầu, cầm theo cặp đi vào. Lục Vi Dân cũng đi vào theo, sau khi pha trà xong, liền tự mình lui ra. Trong phòng làm việc chỉ còn lại Lục Vi Dân và Quách Hoài Chương.
Vẻ mặt Quách Hoài Chương có chút phức tạp, nhưng cũng chỉ là trong khoảnh khắc vừa nhìn thấy Lục Vi Dân, còn lúc này sớm đã trở lại thái độ bình tĩnh và tự nhiên:
- Vi Dân, cậu giấu kỹ thật đấy. Hôm đó gặp mặt cũng không nói một tiếng? Lúc Bí thư Vương nói với tôi chuyện này, tôi thiếu chút nữa đã không tin.
- Lúc ấy tôi cũng vừa mới nghe nói, còn chưa chính thức thông báo.
Lục Vi Dân cũng cười.
- Không phải cậu cũng vậy sao. Làm Phó chánh văn phòng Huyện ủy cũng không nói một tiếng, để chúng tôi còn chúc mừng cậu.
- Thôi mà, cái chức Phó chánh văn phòng Huyện ủy này chẳng qua cũng chỉ là có cái danh, vẫn là phục vụ Bí thư Vương.
Nếu là bình thường, trong lòng Quách Hoài Chương chắc chắn sẽ thấy rất thoải mái, nhưng bây giờ, dù thế nào Quách Hoài Chương cũng cảm thấy những lời này của Lục Vi Dân có chút không phải. Hôm đó Lục Vi Dân không nói một tiếng, giống như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng bây giờ thái độ của Lục Vi Dân cũng vô cùng thẳng thắn, càng không hề có mảy may kiêu căng. Có thể nhìn ra, dường như Lục Vi Dân thật sự không thấy chức thư ký của Hạ Lực Hành có gì đó không tầm thường. Có lẽ hắn cảm thấy việc này với việc làm thư ký cho Thẩm Tử Liệt trước đây cũng giống nhau?

Có thể như vậy sao? Một đợt sóng nội tâm phức tạp cứ vương vấn mãi trong lòng Quách Hoài Chương.
- Vậy không phải cũng giống nhau sao? Cậu phục vụ cho Bí thư Vương, tôi phục vụ cho Bí thư Hạ. Giống như lúc trước cậu phục vụ cho Chủ tịch huyện Vương, tôi phục vụ Chủ tịch huyện Thẩm vậy, đều là phục vụ lãnh đạo cả.
Lục Vi Dân xoa tay, mỉm cười lấy chén trà ra, rót cho Quách Hoài Chương một chén.
- Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, hay là nói về cậu đi. Nghe nói cậu đã xác định được đối tượng rồi hả? Lúc nào mở tiệc rượu cũng nên báo trước một tiếng, đám bạn học cũ chúng tôi cũng tiện đến góp vui.
- Còn sớm, còn chưa nói đến chuyện đó nữa kìa.
Quách Hoài Chương lắc đầu. Từ trước đến nay vẫn rất tự hào vì khiến cho Cẩu Hà - con gái nhỏ của Trưởng ban Tổ chức cán bộ Địa ủy si mê, tìm mọi cách theo đuổi mình, thậm chí còn khiến ông chủ có chút khen ngợi mình. Nhưng thời gian gần đây đột nhiên giống như mất đi hưng thú, cũng không biết là vì nguyên nhân gì.
Thời gian Vương Tự Vinh báo cáo công tác vượt quá hơn bốn phút, mãi cho đến gần mười một giờ ba mươi mới đi ra. Lục Vi Dân và Quách Hoài Chương cũng nhân cơ hội này hàn huyên một hồi. Về căn bản thì Quách Hoài Chương cũng không đề cập tới tới chuyện ngày hôm đó, dường như Tần Lỗi đã là nhân vật không đáng để nhắc tới.
Mười hai giờ, Hạ Lực Hành đúng giờ xong việc về nhà ăn cơm. Lục Vi Dân cầm cặp đi theo Hạ Lực Hành xuống lầu, lái xe Mã đã lái chiếc xe Audi tới.
Chiếc xe con Audi 100mang giấy phép Xương Giang 50-00001. Nghe nói hai chiếc Audi này của hai lãnh đạo chủ chốt của Ủy ban nhân dân Địa khu là do tài chính tỉnh trực tiếp bỏ tiền mua cho địa khu Phong Châu mới thành lập. Xe của các lãnh đạo khác dùng thì cần rút trong số tiền phí dụng của tỉnh cho việc địa khu Phong Châu thành lập.
Lục Vi Dân bước nhanh vài bước lên trước, mở sẵn cửa sau của xe. Hạ Lực Hành lên xe, Lục Vi Dân cũng khẩn trương ngồi bên ghế lái phụ. Trong thoáng chốc, giờ khắc này khiến Lục Vi Dân cảm thấy mình dường như đã về tới kiếp trước, về cái ngày đầu tiên hắn làm thư ký cho Tôn Chấn!




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.