Thấy Quách Hoài Chương và Trương Quân kéo mạnh Tần Lỗi biến mất khỏi cửa khách sạn, Lục Vi Dân cười khổ lắc đầu.
- Vi Dân, xem ra đã làm cậu đắc tội với người bạn học đó rồi. Tuy nhiên người bạn học này của cậu cũng coi như có chút phong độ.
Thường Xuân Lai vỗ vai Lục Vi Dân:
- Nghe nói người này cũng ghê gớm lắm đấy, vừa mới được đề bạt làm Phó chánh văn phòng Huyện ủy Hoài Sơn.
Lục Vi Dân cũng nghe nói, Quách Hoài Chương vẫn là đang là thư ký của Vương Tự Vinh, nhưng đã chính thức được đề bạt làm Phó chánh văn phòng Huyện ủy Hoài Sơn. Tốc độ tiến bộ của cậu ta coi như là tương đối nhanh, tuy nói là được thơm lây từ Vương Tự Vinh, nhưng phản ứng ở bên Hoài Sơn cũng rất tốt. Hơn nữa cậu ta công tác sớm hơn mình một năm, tuổi cũng lớn hơn mình hai tuổi, được đề bạt lên Phó chánh văn phòng cũng là chuyện rất bình thường.
- Phó chủ nhiệm Lục, hôm nay lại đem thêm phiền toái cho cậu rồi.
Vẻ mặt phẫn uất của Hứa Dương xen lẫn một chút suy tư buồn bã.
- Hứa Dương, nói đi đâu vậy. Loại chuyện này dù chỉ là người có chút tinh thần trọng nghĩa cũng sẽ không ngồi nhìn, càng không cần nói chúng ta còn là đồng nghiệp, bạn bè. Không có gì đáng ngại. Chỉ mạnh miệng thì ai chẳng làm được, già trái non hột. Nếu anh ta thật muốn làm gì, đã sớm tìm tới cửa. Hôm nay Trương Quân nói như vậy có lẽ là do quá chén, không kiểm soát được, mới đến gây chuyện.
Lục Vi Dân an ủi Hứa Dương. Quả đúng là như thế. Lâu như vậy, Tần Lỗi cũng không đi tìm Hứa Dương gây chuyện. Hôm nay cũng là do uống vài chén rượu, lại thấy Hứa Dương và Phàn Thiền cùng nhau ăn cơm thân thiết như vậy, liền không kìm chế nổi nỗi ghen tị trong lòng.
- Phó chủ nhiệm Lục, nếu như có cơ hội, cậu xem xem có thể giúp Phàn Thiền được điều đến Phong Châu hay không? Lần này cậu đi, Tần Lỗi chắc chắn sẽ còn đến gây chuyện.
Hứa Dương thu hết dũng khí, trong lòng chan chứa hy vọng nói:
- Tôi ở đây cũng không sao, nhưng Phàn Thiền chỉ là một cô gái, nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra, tôi sợ...
Lục Vi Dân cười khổ nhìn Hứa Dương:
- Hứa Dương, anh thực sự cho rằng tôi là lãnh đạo sao? Vận mệnh của bản thân tôi còn bị người khác nắm giữ trong tay. Anh muốn tôi giúp cho Phàn Thiền được điều động, tôi có khả năng lớn như vậy sao?
- Phó chủ nhiệm Lục, tôi thấy chắc chắn cậu làm được, tôi cũng không trông chờ là ngay lập tức, nhưng nếu cậu là thư ký của Bí thư Hạ, tôi tin chuyện này liền không thành vấn đề.
Hứa Dương cũng hiểu được chuyện này có chút làm khó người khác, nhưng anh ta cũng không có mối quan hệ nào khác, nếu không cũng sẽ không thể bị người ta đá một cú ra khỏi Ủy ban Xây dựng. Cũng may là Ban quản lý mới thành lập, mới cho anh ta tới Ban quản lý.
- Được rồi, Vi Dân, Hứa Dương. Chuyện này giờ có thể nói tới đây thôi, sau này nếu thật sự có cơ hội, Vi Dân sẽ cân nhắc cho cậu. Nhưng hiện tại giống như Vi Dân đã nói, chuyện của hắn còn không quyết định được, chờ đến khi hắn đứng vững rồi nói sau.
Thường Xuân chen vào và chấm dứt chủ đề.
Chiếc Audi 100 chậm rãi đi vào đại lộ, Hạ Lực Hành ngồi ở ghế sau, yên lặng nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ.
Nơi này là khu náo nhiệt nhất Phong Châu, tòa nhà Phong Thành cao tới mười hai tầng một dạo là biểu tượng huy hoàng cho công ty ngoại thương Phong Châu. Phong Thành cũng là nơi duy nhất trong toàn bộ huyện Phong Châu khi đó có thang máy. Phong Thành hoàn toàn xứng đáng là công trình kiến trúc tiêu biểu ở huyện Phong Châu khi đó. Nhưng bây giờ thì lớp gạch men sứ trông hơi quê mùa ở tường ngoài không biết đã bao nhiêu lâu không được cọ rửa, nhìn trông có vẻ cũ kỹ, đồng thời cũng tượng trưng cho ngành ngoại thương đã xuống dốc của Phong Châu.
Toàn bộ diện mạo trung tâm thành phố Phong Châu thật sự không thể nói là tốt. So với Lê Dương, ít nhất chênh lệch từ năm năm trở lên, thậm chí còn hơn thế. Cũng khó trách được các cán bộ từ Lê Dương tới đều rất khinh thường việc xây dựng thành phố ở Phong Châu. Điều này cũng khiến cho việc làm thế nào để cải tạo diện mạo của thành phố Phong Châu, thể hiện hình tượng trung tâm thành phố của địa khu Phong Châu được tốt hơn, đã trở thành vấn đề chủ đạo của Ủy ban nhân dân Địa khu.
Không khí của cuộc họp toàn thể Địa ủy lúc chiều không tốt lắm. Hạ Lực Hành cũng biết mấu chốt nằm ở chỗ nào, thiếu một suy nghĩ rõ ràng về công tác là điểm mấu chốt. Ở điểm này, quan điểm của Ủy viên Địa ủy không đồng nhất, mà mình làm Bí thư Địa ủy cũng có trách nhiệm rất lớn.
Làm Bí thư Địa ủy, sang năm nếu không đưa ra được quan điểm về công tác của trung tâm địa khu cho ra hồn, đương nhiên sẽ cho các lãnh đạo Địa ủy khác có rất nhiều con đường để tự do phát huy. Ban đầu, Hạ Lực Hành muốn cho mình một ít thời gian để suy nghĩ về công tác sang năm, để mình có thể suy xét cho chu toàn, cẩn thận hơn một chút, đồng thời cũng muốn nghe xem ý tưởng của nhóm Ủy viên Địa ủy. Nhưng không ngờ trong cuộc họp lần này lại bất ngờ nảy sinh ra vấn đề bất đồng lớn như vậy.
Phải nói là quan điểm của Tôn Chấn và ý tưởng Lý Chí Viễn là mỗi bên đều có cái hay của nó.
Lý Chí Viễn có khuynh hướng thống nhất việc quy hoạch xây dựng tòa nhà văn phòng cho các cơ quan của Địa khu và việc nâng cao hình tượng thành thị. Ý tưởng này phải nói là rất phù hợp với tiếng lòng hiện nay của các cán bộ, nhất là cán bộ từ Lê Dương tới, vốn có cảm giác đến Phong Châu như bị đi đày. Nếu tiếp tục không thể làm một vài bồi thường khiến tâm lý bọn họ được an ủi, ví dụ như điều kiện làm việc và điều kiện ăn ở càng tốt càng nhiều ưu đãi hơn, thực sự sẽ làm cho bọn họ có cảm giá mất mát rất lớn. Cho nên Lý Chí Viễn đề xuất ý kiến này lập tức giành được sự tán đồng của nhiều người, bao gồm các cán bộ được điều từ huyện lên, cũng rất ủng hộ ý kiến này.
Bây giờ chẳng qua mới chỉ là một đề xuất, cũng đã làm cho toàn thể cán bộ thảo luận sôi nổi, chiêu phủ đầu ra oai này thực sự rất lợi hại.
Hạ Lực Hành cũng mơ hồ nghiền ngẫm đến một vài ý tưởng của Lý Chí Viễn, vị cán bộ từ tỉnh tới này nhưng không hề non nớt một chút nào như các cán bộ ở cơ quan cấp tỉnh xuống, thủ đoạn cũng thực sự rất lợi hại.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Hạ Lực Hành liền hơi có nét cười, như vậy là tốt nhất. Nếu là một nhân vật không đủ thủ đoạn, ông ta thật sự lại có chút lo lắng Lý Chí Viễn trông thể nắm được cục diện trong tay. Hạ Lực Hành không sợ người có năng lực mạnh mẽ, chỉ sợ người không có bản lĩnh.
Tôn Chấn cũng không đơn giản.
Theo góc độ nào đó mà nói, Hạ Lực Hành càng thích cách nghĩ của Tôn Chấn hơn.
Trong cuộc họp toàn bộ Địa ủy, Tôn Chấn đưa ra ý kiến thành lập thành phố công nghiệp, một thành phố công nghiệp hùng mạnh. Tuy rằng địa khu Phong Châu còn không phải là thành phố, nhưng Tôn Chấn đề xuất ra ý tưởng chính là muốn cố gắng trong ba đến năm năm tiến hành đổi mới địa khu Phong Châu thành một thành phố. Mà nhân tố mấu chốt để địa khu đổi thành một thành phố chính là thực lực kinh tế phải đạt tới một trình độ nhất định. Mà nếu muốn thực lực kinh tế toàn bộ địa khu Phong Châu lên được tầm cao mới, thì hai quá trình công nghiệp hoá và đô thị hóa là không thể thiếu. Nhưng phải đi bước nào trước, hoặc là bước nào cần bước xa hơn, chính là một vấn đề đáng để nghiên cứu.
Ý kiến của Tôn Chấn chính là muốn ưu tiên ủng hộ phát triển công nghiệp. Địa khu Phong Châu phải xây dựng khu công nghiệp, ưu tiên dùng số tiền trợ cấp của Ủy ban nhân dân tỉnh cho việc Phong Châu thành lập địa khu dùng cho việc xây dựng cơ sở hạ tầng của khu công nghiệp, xúc tiến đẩy nhanh việc xây dựng và hoàn thiện khu công nghiệp, củng cố hệ thống kinh tế công nghiệp thuộc cấp địa khu. Dựa trên cơ sở này lại tiếp tục cân nhắc đến việc từng bước đẩy mạnh xây dựng trung tâm thành phố.
Thích quan điểm của Tôn Chấn, cũng không có nghĩa là Hạ Lực Hành ủng hộ ý kiến của Tôn Chấn.
Phong Châu là một vùng thuần nông, còn không đủ cơ sở công nghiệp hoặc là nói hiểu biết về công nghiệp còn yếu kém. Anh muốn liều đẩy mạnh việc xây dựng và phát triển hệ thống công nghiệp có vẻ hơi tắc trách. Tuy rằng Tôn Chấn cũng có một vài ý tưởng, nhưng Hạ Lực Hành không cho rằng những ý tưởng đó của anh ta có thể thực hiện được.
Mà so sánh với ý tưởng của Lý Chí Viễn trước đó tuy rằng có vẻ có chút cơ hội, thậm chí có chút hương vị mua chuộc lòng người, nhưng lại nắm bắt được một nhân tố mấu chốt. Đó chính là tốc độ đô thị hóa ở Phong Châu cũng là một nhân tố quan trọng của việc địa khu Phong Châu mang diện mạo của một thành phố.
Trừ phi Tôn Chấn có thể đưa ra một quy hoạch làm cho người ta tin phục, nhưng hiện nay xem ra Tôn Chấn thậm chí ngay cả Phó bí thư Địa ủy phân công quản lý công tác kinh tế Vương Chu Sơn cũng không thể thuyết phục được.
Phát triển công nghiệp, rốt cuộc là bắt đầu từ đâu? Muốn làm khu công nghiệp, ưu thế của Phong Châu lại ở chỗ nào? Chính sách trung ương đã chỉ rõ, chính quyền cấp huyện thành phố trên nguyên tắc phải rút khỏi kinh doanh xí nghiệp. Trong hoàn cảnh đó, một địa khu không có hiểu biết tường tận về công nghiệp như Phong Châu làm thế nào để thực hiện phát triển kinh tế công nghiệp lớn mạnh. Tôn Chấn cũng không thể đưa ra một đáp án khiến người ta có thể tin tưởng và nghe theo.
Hạ Lực Hành cũng biết, lúc này Tôn Chấn cũng vô cùng buồn khổ. Quan điểm của anh ta chỉ chiếm được sự ủng hộ miễn cưỡng của vài người, rõ ràng chênh lệch với ý tưởng của Lý Chí Viễn. Về điểm này, Hạ Lực Hành cũng là lực bất tòng tâm.
Trên thực tế ngay cả bản thân Hạ Lực Hành cũng không có được một suy nghĩ toàn diện, rõ ràng về vấn đề này, ông ta cũng vì thế mà cảm thấy buồn bực.
Làm thế nào để kết hợp được quan điểm của những người này, để nó trở thành một chiến lược phát triển có tính khoa học, hợp lý mà lại có tính thực tế và phát triển bền vững. Đây chính là trách nhiệm của một Bí thư Địa ủy như ông ta.
Tỉnh ủy giao cho ông ta một cục diện rối rắm như vậy không phải để ông ta chuyển tiếp đơn giản như thế, mặc dù đang có không ít người đều cho rằng ông ta đang trong thời kì quá độ. Thậm chí ngay cả ông ta cũng từng có tia suy nghĩ may mắn rằng mình đến đây quá độ một thời gian, để những người Lý Chí Viễn bắt nhịp được và lên cao hơn, mình liền có thể quay lại tỉnh. Nhưng ông ta rất nhanh liền vứt bỏ suy nghĩ về tia may mắn này.
Nếu mình không nghiêm túc đối mặt với tình hình nghiêm trọng hiện nay ở địa khu Phong Châu này, một thời gian sau nếu tình hình ở Phong Châu vẫn y nguyên, chỉ sợ đừng nói rằng hy vọng muốn quay lại tỉnh của mình sẽ hóa thành bọt nước, nếu làm không tốt bản thân mình còn phải trả một cái giá vô cùng đắt.
Ông ta cần nhìn thẳng vào tình hình khó khăn mà Phong Châu đang gặp phải. Làm như thế nào để hiện thực hóa sự nghiệp kinh tế -xã hội của Phong Châu phát triển khoa học, hợp lý, hơn nữa còn có tốc độ phát triển cao và bền vững, vấn đề nặng trĩu này đè lên tâm khảm Hạ Lực Hành.
Cải thiện diện mạo thành phố, xúc tiến thu hút đầu tư, cải thiện môi trường, tiến tới thực hiện phát triển công thương nghiệp; hay là đẩy mạnh phát triển kinh tế công nghiệp, mở rộng nguồn thuế, khiến cho thực lực tài chính trở nên vững mạnh, tiến tới cải thiện diện mạo thành phố, tối ưu hoá môi trường thành thị, tiến thêm một bước nữa xúc tiến phát triển công thương nghiệp. Điều này giống như là câu hỏi không có lời đáp theo kiểu con gà có trước hay là quả trứng có trước. Muốn giải được câu đố này, còn phải hạ quyết tâm, còn phải thật sự dồn sức nghiên cứu kỹ lưỡng một phen.
Lần đầu tiên Hạ Lực Hành ý thức được vấn đề khó khăn mà mình phải đối mặt khi tới Phong Châu. Phải khiến cho một nơi nghèo khó có bước phát triển nhảy vọt, ít nhất hẳn là phải tạo một cơ sở thật tốt cho bước phát triển nhảy vọt sau này. Đây là nhiệm vụ lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy giao cho mình. Nếu không làm được điều này, tiền đồ chính trị của mình sẽ bị một bóng đen bao phủ, mà làm được điều này, có lẽ mình sẽ thực sự tiến được gần hơn tới mục tiêu đã phấn đấu bấy lâu.