Lương Ngạn Bân cầm giấy xin nghỉ phép do Lục Vi Dân đưa tới, sau khi nhìn một lúc lâu, mới nhíu mày nói:
- Vi Dân, cậu xin nghỉ phép mười ngày? Trong nhà đã xảy ra chuyện gì mà cần nghỉ nhiều như vậy?
- Chủ nhiệm Lương, nhà bạn gái tôi có chút chuyện, một mình cô ấy ở nhà không chống đỡ được, cho nên tôi mới phải về giúp đỡ. Anh cũng biết bình thường tôi cũng không về, nhưng tình hình hiện giờ lại không giống như vậy.
Lục Vi Dân cố gắng kiên trì giải thích:
- Hiện tại tôi buộc phải về.
- Nếu như vậy, tôi đương nhiên đồng ý, nhưng anh cũng biết nghỉ phép dài như vậy, anh cũng cần phải báo cáo với Phó bí thư Từ một tiếng.
Lương Ngạn Bân cảm thấy được trong mắt Lục Vi Dân hiện lên chút tức giận, theo bản năng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Lục Vi Dân ở Ủy ban công tác Đoàn cư xử cũng rất có quy tắc. Anh ta cũng biết ngày đó Lục Vi Dân vắng mặt khi Bí thư huyện ủy Tần Hải Cơ đến điều tra nghiên cứu là do ai trong Ủy ban công tác Đoàn ủy giở trò. Động tác nhỏ này của Liễu Tuấn Thành chỉ là một trò lừa bịp nhưng lại khiến anh ta thấy buồn cười. Chỉ mới tiếp xúc trong thời gian ngắn, anh ta đã hiểu rất rõ ràng rằng chí hướng Lục Vi Dân không dồn vào Ủy ban công tác Đoàn. Nhất là sau khi thấy một chiếc Mercedes-Benz tới đón Lục Vi Dân, Lương Ngạn Bân càng biết rõ Ủy ban công tác Đoàn huyện- cái miếu nhỏ này không giữ nổi vị Bồ Tát Lục Vi Dân. Vừa rồi Lục Vi Dân tìm anh ta xin phép, anh ta chỉ là theo bản năng đắn đo một chút, cũng không ý tứ gì khác.
- Được, tôi sẽ báo cáo với Phó bí thư Từ.
Lục Vi Dân thấy Lương Ngạn Bân dứt khoát ký lên giấy xin phép của mình, cũng cố kìm chế sự bực bội trong lòng, chào đối phương một tiếng rồi nghênh ngang đi ra.
Trong vòng gần một giờ, Lục Vi Dân đã nhận được mấy cuộc điện thoại, nội dung đều là cha Chân Ny đã xảy ra chuyện.
Hắn nhận được cuộc điện thoại đầu tiên là của Chân Tiệp gọi đến. Chân Tiệp trong điện thoại có vẻ rất ưu tư, luôn miệng mắng chửi người đàn bà tên là Hắc Mẫu Đơn, dường như mọi sai lầm, trách nhiệm đều do người đàn bà này gây ra. Nhưng Lục Vi Dân biết rằng sự thật không phải vậy.
Chân Kính Tài và phát thanh viên ở nhà máy tên Hắc Mẫu Đơn này dây dưa với nhau cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, thậm chí cũng không phải là chuyện mới xảy ra một hai năm gần đây. Chân Ny có biết về chuyện này hay không thì Lục Vi Dân không rõ, nhưng Lục Vi Dân tin chắc ít nhất Chân Tiệp cũng biết chuyện này.
Ngồi trên xe khách trở về Xương Châu, Lục Vi Dân cứ nghĩ mãi chuyện này. Chân Kính Tài không phải là một người không cẩn thận, nhất là sau khi xảy ra chuyện kia, ông ta lại càng cẩn thận. Theo Lục Vi Dân biết, cơ bản một năm nay Chân Kính Tài lui tới với người đàn bà kia cũng không có bao nhiêu lần, sao vào lúc quan trọng này lại xảy ra vấn đề được?
Bị người ta bắt gặp có quan hệ với nhau ngay trên giường, đánh đến gần chết, loại chuyện như vậy gần như cũng chỉ diễn ra trên phim ảnh và trong tiểu thuyết, không ngờ lại có thể xảy ra với Chân Kính Tài. Điều này làm Lục Vi Dân cảm thấy không biết nên khóc hay cười. Nhưng nó đã thật sự xảy ra, hơn nữa bây giờ dư luận còn bàn tán xôn xao.
Lục Vi Dân nghĩ ngoại trừ bị người khác gài bẫy thì không có bất kỳ lý do gì khác.
Đương nhiên, nếu muốn gài bẫy Chân Kính Tài, cũng phải có sự phối hợp của người đàn bà kia. Ai có thể khiến người đàn bà kia thậm chí ngay cả chồng của bà ta cũng cúi đầu nghe theo mệnh lệnh như vậy. Người có thể làm được điều này trong nhà máy 195 cũng không nhiều.
Lục Vi Dân cũng biết người chồng của Hắc Mẫu Đơn - một kẻ ham rượu như ma rượu, làm ở Ban bảo vệ của nhà máy. Ông ta trong lòng sớm đã biết chuyện của Chân Kính Tài và vợ mình, nhưng chưa từng lên tiếng, luôn cùng bà xã tươi cười đón chào, tươi cười đưa tiễn. Thậm chí có người ở trước mặt ông ta ngấm ngầm nói về chuyện này, ông ta cũng giả ngu giả ngơ. Lục Vi Dân cảm thấy thật sự dù muốn nói “ độ lượng “ cũng không có mấy người có thể làm được.
Nhưng lúc này đây, ông ta lại đóng vai “ anh hùng “ hạ Chân Kính Tài từ trên giường xuống, đánh cho một trận mạnh tay trước mặt vô số người. Cảnh Chân Kính Tài quần áo rách rưới không đủ che thân khiến thanh danh của ông ta trước mắt bao người đều đã mất sạch.
Chiêu này quả thật quá độc ác.
Đương nhiên đây cũng không phải là một chuyện ngẫu nhiên.
Lục Vi Dân có thể tưởng tượng chỉ sợ lần trước sau khi Chân Kính Tài thoát thân thành công, bọn họ đã bắt đầu trù tính chuyện này. Chẳng qua bọn họ cũng biết Chân Kính Tài sau khi mới xảy ra chuyện chắc chắn sẽ tương đối cẩn thận, hơn nữa vốn Chân Kính Tài và người đàn bà kia đã từ từ bớt lui tới, theo những lời người xưa nói, thì nên là ngẫu nhiên nổi hứng mà vui thú một chút mà thôi.
Chuyện này cũng chưa là gì, so với những câu chuyện diễm tình trước kia được ghi lại mà nói thì việc này cũng không tính là chuyện gì to tát. Hơn nữa có vô số người cũng làm những chuyện tương tự như vậy, chỉ cần không bị người ta bắt tại chỗ, thì cũng chẳng xảy ra chuyện gì. Nhưng những loại chuyện này lại xảy ra với Chân Kính Tài.
Nghĩ đến đây, Lục Vi Dân không khỏi có chút hối hận. Lúc ấy do cân nhắc Chân Kính Tài dù sao cũng là cha của Chân Ny, đề tài như vậy cũng khó có thể nói rõ ràng. Hắn vốn tưởng rằng Chân Kính Tài hẳn là sẽ rút ra bài học, kiềm chế một chút, không ngờ cuối cùng gặp hạn trong chuyện này. Có lẽ có một số việc rõ ràng đều do trời xanh định đoạt, có thể vận mệnh Chân Kính Tài chắc chắn phải ngã cú này.
Đúng lúc Lục Vi Dân về đến nhà, hắn tình cờ gặp cha mình.
Cha hắn không nói thêm gì, chỉ thở dài, cuối cùng lại nói Lục Vi Dân mau đi tới nhà họ Chân, xem có thể giúp đỡ được gì hay không.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Khi Lục Vi Dân đi vào sân trước nhà họ Chân, mặt đất còn hơi ẩm, lá cây rơi đầy sân. Sau một trận mưa thu, mặt trời lại rực rỡ chiếu sáng trên không trung, những đám mây vốn đang khoan thai chậm rãi cũng lập tức biến mất.
Hai cánh cửa đóng chặt khiến Lục Vi Dân đột nhiên nhớ tới một câu thơ của Lý Bạch, “Môn tiền lãnh lạc xa mã hi”, không biết Chân Kính Tài sau khi gặp phải chuyện mất danh dự như vậy, còn có thể đứng lên được hay không. Kiếp trước Chân Kính Tài gần như phải dùng hơn mười năm mới gây dựng được sự nghiệp ở một tập đoàn doanh nghiệp tư nhân, còn lần này thì sao?
Xảy ra chuyện kiểu này, nếu muốn có một chỗ đứng ở nhà máy 195 – một nhà máy quốc doanh lớn như vậy thật không có khả năng, thậm chí có thể nói toàn bộ thanh danh của nhà họ Chân ở nhà máy đều đã mất sạch, tin xấu lan xa khắp nơi.
Anh quan hệ với đàn bà cũng không sao, nhưng anh không thể để bị người khác bắt quả tang trên giường, hơn nữa còn bị người tóm được trước mắt bao người làm chứng, lại thêm có kẻ cố ý tuyên truyền. Hiện nay nhắc tới Chân Kính Tài không ai còn nhớ rõ diện mạo hiên ngang phong độ của một Phó giám đốc nhà máy, chỉ nhớ một kẻ đáng thương bị người bắt được ngay trên giường, áo quần không đủ che thân, thảm hại hết mức.
Lúc gõ cửa, trong nháy mắt Lục Vi Dân cũng chưa nghĩ được mình nên đối mặt người nhà họ Chân như thế nào, nên gặp mặt Chân Kính Tài như thế nào. Lúc này bọn họ có lẽ rất nhạy cảm, càng cần tới một hoàn cảnh yên tĩnh để lẳng lặng chữa trị vết thương. Nhưng ở vào vị trí của hắn, lại không thể không đến.
Sau khi gõ cửa, phải một lúc sau, mới nghe thấy có tiếng bước chân có vẻ ngập ngừng:
- Ai đấy?
- Có phải Chân Tiệp không? Là tôi, Lục Vi Dân.
- Đại Dân? Cậu đã trở về rồi! Thật tốt quá!
Tiếng bước chân lập tức nhanh hơn, hai cánh cửa mở ra, khuôn mặt có vẻ tiều tụy kinh khủng, vẻ xinh đẹp dường như biến mất lại rạng rỡ hiện ra trên khuôn mặt cô gái. Chỉ một thoáng đó lại khiến Lục Vi Dân bất ngờ có chút ngẩn ngơ.
- Ừ, vừa về đến nơi.
Lục Vi Dân gật đầu, nhấc chân bước vào cửa.
- Chú Chân có ở nhà không?
- Vừa về không lâu. Sau khi tới nhà máy một chuyến, trở về liền nhốt mình trong phòng.
Chân Tiệp cụp mắt xuống, nói có chút lạnh lẽo:
- Mấy ngày nay người nhà chúng tôi cũng không ai dám ra ngoài. Tiểu Ny cũng xin nghỉ, ở nhà với mẹ tôi. Hai ngày nay tôi cũng không có nhiều tiết học, cho nên cũng về đây.
- Cô Nhạc...
Lục Vi Dân cảm thấy hơi khó mở miệng. Bất luận thế nào, người phụ nữ nào khi đối mặt với loại chuyện này của chồng mình chỉ sợ cũng rất khó có thể giữ bình tĩnh. Nhưng nếu là một người đàn bà lý trí, lúc này không nên chỉ đắm chìm trong phẫn nộ và đau đớn, mà phải suy xét nên làm thế nào để ứng phó và xử lý tốt mọi việc. Nhưng rất hiển nhiên, Nhạc Thanh không phải kiểu người như thế.
Chân Tiệp cảm thấy cũng hơi ngượng. Cha gây ra chuyện như vậy, dư luận đang xôn xao. Hiện nay toàn bộ nhà máy đều biết rằng Chân Kính Tài dan díu bị chồng người ta bắt ngay tại giường đánh tới gần chết, phải quấn khăn trải giường khó khăn lắm mới có thể thoát thân. Nhưng có thể nói cha cô 195 đã không còn có thể có chỗ đứng ở nhà máy nữa, ngay cả mình và em gái khi ra ngoài bất cứ lúc nào cũng có người ngấm ngầm nói sau lưng.
Có người không chút nể mặt, thậm chí ngay cả chồng của người đàn bà kia còn nói cha cô vui thú với vợ y, y sẽ lại vui thú với chị em cô để trả thù, nghe những lời đồn đại như thế làm Chân Tiệp và Chân Ny đều hoảng sợ. Hiện tại khi hai chị em ra ngoài đều cảm thấy có người nhìn chằm chằm đàm tiếu sau lưng bọn họ. Tâm trạng hoảng loạn này quả thực sắp làm cho người ta ngã gục. Cô cũng không biết sao khi vừa thấy gương mặt trầm tĩnh của Lục Vi Dân, trong lòng tự nhiên liền lập tức cảm thấy vững vàng hơn rất nhiều.
- Bên nhà máy phản ứng thế nào về chuyện này? Ý của chú Chân định thế nào?
Lục Vi Dân cũng thấy không tiện mở miệng, nhưng không cách nào khác phải đối mặt với sự thật này.
Chân Kính Tài gây ra chuyện này, tuy rằng không phải là vi phạm pháp luật, nhưng đối với cán bộ lãnh đạo, yêu cầu đạo đức cũng là một nguyên tắc cơ bản. Để xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn tiếp theo sẽ bị Đảng và chính quyền kỷ luật, điều này cũng sẽ gây ra ảnh hưởng lớn. Có thể nói việc này đối với toàn bộ bộ máy Đảng và chính quyền của nhà máy 195 đều là sự phá hoại cực độ, tất nhiên không thể đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo. Mấu chốt ở chỗ bản thân Chân Kính Tài nghĩ như thế nào.
- Nhà máy chỉ yêu cầu cha tạm dừng công tác, bảo cha chấp nhận để Ban kỷ luật điều tra, còn việc xử lý tiếp sau thì vẫn chưa nói tới.
Chân Tiệp đi sau Lục Vi Dân nhỏ giọng nói:
- Cha tôi nghĩ thế nào, chúng tôi cũng không biết. Hai ngày nay ông ấy cứ nhốt mình trong phòng sách, cũng không nói chuyện với chúng tôi. Chúng tôi cũng đều ở cùng mẹ, sợ mẹ tôi nghĩ không thông.
Lục Vi Dân thoáng nhìn về phía phòng sách của Chân Kính Tài, đứng lại không nói gì.
Phòng sách của Chân Kính Tài ở hướng đông của sân, vị trí rất yên tĩnh. Bình thường lúc Chân Kính Tài không tiếp khách cũng ở ngay trong phòng đọc sách, thổi kèn ác-mô-ni-ca, kéo kéo đàn ác-cooc-đê-ông. Ông cũng là một người rất có tính nghệ sĩ và đa cảm, thảo nào lúc ấy có thể theo đuổi được hoa khôi của nhà máy số năm thời đó là Nhạc Thanh. Tuy nhiên cũng là do ông ta đa tài mà tạo nên tính cách phong lưu, chỉ có điều đến lúc này lại dính dáng đến đàn bà. Thật là một kết quả không thể không khiến cho người ta phải tiếc nuối.