Giang Đạt Xương có chút thất vọng mà xoa tay với vẻ bực bội:
- Cân nhắc toàn diện? Cái gì gọi là cân nhắc toàn diện? Tôi không thể hiểu nổi! Lẽ nào không có cách nào xoay chuyển sao? Phó chánh văn phòng Lục, tôi thấy Hoa Mỹ chúng tôi và anh hợp tác rất vui vẻ, hơn nữa đánh giá của Lâm Cẩm Ký và mấy xí nghiệp khác về anh cũng rất tốt. Tôi cũng thấy anh dường như không hề muốn rời khỏi Khu kinh tế mới, lẽ nào lãnh đạo cấp trên của anh không biết sao?
- Tổng giám đốc Giang, tôi đã nói rồi, lãnh đạo cấp trên có sự cân nhắc toàn diện của bọn họ. Có lẽ bọn họ nghĩ tôi đáng lẽ hoạt động ở cương vị khác có thể có được sự rèn luyện tốt hơn, hoặc nói có thể phát huy tác dụng tốt hơn.
Lục Vi Dân cười.
- Tôi cũng tin sự ảnh hưởng này không lớn, phương hướng phát triển của Khu kinh tế mới sẽ không thay đổi, Tổng giám đốc Giang hoàn toàn không cần phải quá lo lắng.
- Phó chánh văn phòng Lục, có cần tôi đi nói vài lời với cấp trên của anh không? Điều động anh trong lúc này tôi thấy đối với việc xây dựng phát triển của xí nghiệp chúng tôi sẽ…
Giang Đạt Xương do dự một lát, vẫn cảm thấy phải thể hiện rõ thái độ.
- Xin lĩnh tấm lòng của ngài, Tổng giám đốc Giang. Không cần thiết đâu, hơn nữa như thế chỉ thu được kết quả hoàn toàn ngược lại. Việc xây dựng của tập đoàn Hoa Mỹ ở Khu kinh tế mới đã đi vào quỹ đạo, tôi nghĩ dù là ai đến phụ trách, đều hoan nghênh xí nghiệp như Hoa Mỹ. Đây là quan điểm, thái độ của toàn bộ Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện Nam Đàm, sẽ không chịu bất cứ sự ảnh hưởng nào từ việc thay đổi nhân sự. Không có buổi tiệc nào mà không có lúc chia tay, dù có làm việc ở Khu kinh tế mới hay không, tôi cũng hy vọng có thể trở thành bạn của Tổng giám đốc Giang.
Giọng điệu Lục Vi Dân rất tha thiết, thái độ chân thành, khiến Giang Đạt Xương cũng vô cùng xúc động.
Ông ta từ Lĩnh Nam đến Hồng Kông cũng đã nhiều năm, trước kia hiểu biết về cán bộ nội địa cũng không nhiều. Nhưng cùng với cải cách mở cửa, tập đoàn Hoa Mỹ bắt đầu vào đại lục đầu tư, cơ hội tiếp xúc với các cán bộ đại lục cũng dần nhiều lên.
Trong ấn tượng của ông ta, cán bộ đại lục hoặc là tầm mắt thiển cận, đầu óc cứng nhắc, không biết chút gì về thế giới bên ngoài, chỉ biết tự cao tự đại. Nếu không thì là cố làm ra vẻ, tham những nguồn lợi trước mắt, xem các nhà đầu tư bên ngoài vào là gà đẻ trứng vàng, có thể kiếm lợi được chút nào thì hay chút đó, hễ thực sự nói đến công việc cụ thể thì cãi cọ đùn đẩy trách nhiệm.
Anh muốn đi hết trình tự thường cần gấp mấy lần thời gian, rất nhiều vấn đề vụn vặt phải hết lần này đến lần khác lấy chữ kí này con dấu nọ. Trái lại là một số việc cần thật sự kiểm tra một cách nghiêm túc thì lại lược qua một cách cẩu thả. Điều này để lại ấn tượng rất xấu cho Giang Đạt Xương.
Nhưng người thanh niên trước mặt này lại không như vậy, có lẽ vì đối phương học đại học ở Quảng Châu, vô cùng hiểu biết về cơ chế vận hành kinh doanh của xí nghiệp, cũng rất rành rẽ về vấn đề hóc búa nhất của xí nghiệp. Trong quá trình Hoa Mỹ ngụ lại Nam Đàn, rất nhiều vấn đề trình tự khiến Giang Đạt Xương đau đầu đều là đối phương giúp đỡ, đi phối hợp xử lý. Mà ông ta mấy lần tặng quà hoặc mời đối phương tới Hồng Kông du lịch đều bị đối phương từ chối khéo, điều này khiến ông ta rất kinh ngạc.
Ban đầu ông ta vẫn lo lắng là hắn có tham vọng quá lớn, nhưng về sau tiếp xúc nhiều, ông ta mới phát hiện ra đối phương không hề xấu xa như trong tưởng tưởng của mình. Điều này khiến Giang Đạt Xương có thêm nhiều suy nghĩ khác về cán bộ Đảng Cộng Sản.
- Phó chánh văn phòng Lục, Giang tôi đây không biết nói lời gì khách sáo. Tôi chỉ hi vọng Phó chánh văn phòng Lục cho dù rời Khu kinh tế mới, vẫn là bạn của Giang mỗ này. Tôi vẫn hoan nghênh Phó chánh văn phòng Lục đến Hoa Mỹ chúng tôi chơi, Giang mỗ tôi và Hoa Mỹ sẽ không bao giờ quên những người bạn thực sự đã giúp đỡ chúng tôi.
Giang Đạt Xương nắm chặt tay Lục Vi Dân, lay mạnh.
Khi Hứa Dương giúp Lục Vi Dân thu dọn đồ đạc thì có không ít người đến chào tạm biệt, nhưng hầu như đều đến nói dăm ba câu rồi đi ngay. Ngoài Thường Xuân Lai tán chuyện vui vẻ trong văn phòng Lục Vi Dân, Ban quản lý đông vui náo nhiệt trước kia không ngờ trong chốc lát liền vắng vẻ im lìm.
- Nhìn xem, đường xa mới biết sức ngựa, ở lâu mới biết lòng người. Đám người này, hừ!
Thường Xuân Lai hung hăng vứt mẩu thuốc lá trong miệng xuống mặt đất, di chân thật mạnh cho tắt lửa rồi lại đá tung đi, dường như phải giải tỏa cơn giận này.
- Hứa Dương, cậu ra sức giúp Vi Dân thu dọn như vậy, coi chừng các lãnh đạo mới đến sẽ trừng trị cậu.
- Hì hì, anh Thường, anh không phải nói làm quan thì một thời, làm người làm cả đời sao? Tôi giúp Phó chánh văn phòng Lục thu dọn đồ đạc thì có cản trở gì ai? Nếu lãnh đạo mới đến ngay cả tấm lòng cũng không có, vậy tôi cũng chẳng có gì để nói nữa.
Hứa Dương cười hì hì xếp sách của Lục Vi Dân vào trong hộp giấy.
- Phó chánh văn phòng Lục Vi Dân, bây giờ anh lại trở về tòa nhà Huyện ủy, nhưng phải thường xuyên trở lại thăm chúng tôi nhé.
Thường Xuân Lai nhả ra một hơi khói thuốc, vẻ mặt khá khó coi:
- Mã Thông Tài trốn rồi, cả ngày hôm nay cũng không thấy đâu. Chẳng lẽ lão ta có tật giật mình?
- Anh Thường, đừng nói càn, Chánh văn phòng Mã đến Huyện ủy họp rồi, buổi chiều anh ta phải đến Cục Tài chính bàn công việc. Anh ta đã nói riêng với tôi, tối mai tổ chức cho tôi một buổi tiệc tiễn bước.
Lục Vi Dân dùng băng dính dán chặt hộp giấy mà Hứa Dương chuyển qua một cách đâu vào đấy.
- Tôi nói không cần mà, cũng không phải là rời khỏi Nam Đàn, chỉ là trở về tòa nhà Huyện ủy mà thôi. Nhưng Chánh văn phòng Mã nhất quyết phải làm, tôi nghĩ cũng được, cứ coi như một buổi cáo biệt ngắn ngủi với mọi người cũng được.
- Phó chánh văn phòng mới tới nghe nói là Phó cục trưởng Cục Thương nghiệp. Anh Thường, anh chắc chắn rất quen nhỉ.
Hứa Dương chuyển chủ đề.
- Hừ, tôi đương nhiên là quen. Những kẻ ở Cục thương nghiệp, chẳng khác gì nhau, đợi đến khi anh ta đến thì cậu sẽ biết.
Thường Xuân Lai bĩu môi khinh thường.
- Sau này tôi lại thoải mái rồi. Hứa Dương, chỉ có cậu là bị hành thôi.
- Cùng lắm thì giống như khi ở Uỷ ban Xây dựng, ngoài cái chết thì làm gì có gì khó, còn có thể làm sao?
Hứa Dương cười hì hì nói:
- Có lẽ ngày nào đó Phó chánh văn phòng Lục thăng chức rồi lại có lúc cần đến tôi, gọi đến tôi, tôi liền có thể lên như diều gặp gió.
Thường Xuân Lai liếc nhìn chàng trai lớn tuổi hơn Lục Vi Dân một chút này với ánh mắt có phần bất ngờ. Không ngờ chàng trai này lại biểu hiện thật ngay thẳng, thức thời như vậy, có thể bỏ cả thể diện mà nói ra những lời này một cách rất thẳng thắn.
Hứa Dương thì lại không có nhiều cảm nhận như vậy, cảm thấy những lời này cũng không có gì khó nói.
Biểu hiện của Lục Vi Dân một năm nay đã đủ để chứng minh sự chênh lệch giữa hắn và đối phương. Hứa Dương không phải loại người bịt tai trộm chuông, anh ta tự biết rõ bản thân mình, biết rõ bản thân đứng ở đâu, mới có thể tìm đúng vị trí của mình, xác định rõ mục tiêu. Điểm này cũng là kết luận rút ra sau khi anh ta chịu đựng mọi sự xem thường ở Uỷ ban Xây dựng. Sự không phục Lục Vi Dân theo sự thay đổi của thời gian và kinh nghiệm đã chuyển thành thật lòng khâm phục.
Theo anh ta Lục Vi Dân mặc dù lần này vì sự thay đổi lãnh đạo chủ chốt trong huyện mà bị ảnh hưởng, nhưng với độ tuổi 24 tuổi của Lục Vi Dân đã đảm nhiệm chức cán bộ cấp Phó ban, những biểu hiện ở huyện cũng rõ như ban ngày, chỉ cần có chút cơ hội, thì có thể đứng dậy một lần nữa. Bản thân có quan hệ tốt với đối phương cũng chẳng qua chính là một thái độ mà thôi, có lợi mà chẳng mất gì, có lẽ sẽ có một ngày Lục Vi Dân thật sự thăng chức rất nhanh, chưa chắc không thể được hưởng chút lợi nào.
Quan trọng hơn là Lục Vi Dân cũng đáng để mình phục, chuyện ở Tùng Hạc Cư đó nếu không phải Lục Vi Dân dũng cảm đứng ra, Hứa Dương không biết đêm hôm đó mình sẽ gặp phải những chuyện gì. Có lẽ chính biểu hiện lần đó của Lục Vi Dân mới dẫn đến hậu quả ngày hôm nay. Từ điểm đó mà nói, Hứa Dương càng chất chứa áy náy với Lục Vi Dân.
Lục Vi Dân sắp xếp lại một chút tập tài liệu trong tay, để bên cạnh bàn làm việc, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, sau đó lại bắt đầu công việc của ngày hôm nay.
Công việc của ngày hôm nay rất đơn giản, chính là sửa đổi, hoàn thiện tài liệu giống như bản đề xướng “Về việc phát huy hơn nữa các hoạt động có tác dụng tiên phong của tổ chức Đoàn Thanh niên cộng sản trong phát triển kinh tế nông thôn toàn huyện” mà hôm qua tiểu Trình đã viết xong.
Lục Vi Dân là người tốt nghiệp khoa Sử, lại làm thư kí trong ba tháng cho Thẩm Tử Liệt, đối với loại công việc này có thể nói dễ như trở bàn tay. Không đến mười phút, Lục Vi Dân sửa rất trôi chảy tài liệu này, sau đó chỉ mất năm phút xem lướt hai lần. Công việc tiếp theo chính là uống trà, xem báo.
Làm việc ở Ủy ban công tác Đoàn huyện, việc đầu tiên Lục Vi Dân làm là học uống trà.
Việc uống trà này không phải có ý nghĩa thông thường, mà là phải học cách tu tâm dưỡng tính một cách bình tĩnh, nhàn nhã. Khi nhàn thì xem báo, khi bận thì uống trà, điều này cũng rất cần một tâm thế.
Trong văn phòng im ắng, dãy nhà một tầng ở góc xa cách toà nhà Huyện ủy cách nhau dù không xa lắm, nhưng lại cách một rừng cây. Mà muốn đến dãy nhà một tầng, còn phải vào cửa lớn rồi rẽ tay trái, tiểu Lục men theo con đường sát mép tường rào tới. Từ tòa nhà Huyện ủy đến cũng phải vòng mấy đường, điều này cũng khiến ngọai trừ có công việc, về cơ bản người của Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện sẽ không bao giờ đi đến bên này, mà thời gian người ở các xã bên dưới và nhân viên các phòng đến nơi này cũng không nhiều.
Tấm biển Đoàn thanh niên cộng sản Trung Quốc Huyện ủy Nam Đàm uể oải dựa trên bức tường bên ngoài, so với tấm biển Đảng cộng sản Trung Quốc Huyện ủy ban Nam Đàm treo ở ngoài toà nhà Huyện ủy, về khí thế có phần thiếu sót.
Ủy ban công tác Đoàn huyện thuộc toà nhà Huyện ủy, các tổ chức đoàn thể thanh niên, công nhân và phụ nữ đều tập trung trong dãy nhà một tầng bên cạnh tòa nhà Huyện ủy này. Mùa đông thì lạnh mùa hè thì nóng, cũng là do tòa nhà lớn của của Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện quả thực không thừa văn phòng, mới sửa dãy nhà một tầng bên cạnh bức tường vây này, sắp xếp các tổ chức đoàn thể thanh niên, công nhân và phụ nữ.
Có điều Lục Vi Dân lại rất thích ở đây, nguyên nhân rất đơn giản, thanh tĩnh.
Bước ra khỏi cửa chính là rừng cây, dùng gạch chịu lửa xây thành bồn hoa, thậm chí đến cả xi măng cũng không trát, vài nhánh hải đường và hoa sơn trà cũng không biết là ai trồng bên trong, cũng thêm vài phần mùi vị thoát tục.
Xi măng bề mặt dãy nhà một tầng trát rất mỏng, thời tiết hễ thay đổi, nền nhà liền bị ẩm, còn lớp xi măng trên vách tường đã bắt đầu ẩm ướt.
Duỗi thẳng lưng, nâng chén trà lên, Lục Vi Dân đi đến trước cửa nhìn xung quanh một chút.
Bên Tổng công đoàn đóng cửa im ỉm, điều này cũng là hiện tượng bình thường. Lục Vi Dân điều đến bên này công tác hai tuần, về cơ bản không thấy văn phòng Tổng công đoàn mở cửa toàn bộ thời gian bao giờ. Đa phần là mở cửa khoảng hai tiếng buổi sáng, sau đó đóng cửa im ỉm, còn buổi chiều, hai vị trung niên một người luyện kiếm một người đan len, xem chừng có chuyện đáng vội vàng cần hoàn thành.
Bên Hội liên hiệp phụ nữ cũng không khác nhiều, thỉnh thoảng có tiếng cười vọng lại, chắc chắn là vị Phó chủ nhiệm thường xuyên báo ốm lại bói toán tán gẫu rồi. Mỗi tuần một lần, dường như đã thành quy luật.
Đây chính là cuộc sống, có coi là thoải mái ung dung không?