Quan Đạo Vô Cương

Chương 107: Một con chó quê





Sau khi đợi Hứa Dương và Phàn Thiền đi khỏi, sắc mặt Tô Yến Thanh mới dịu lại, Lục Vi Dân tiễn Tô Yến Thanh về nhà trọ, Phòng nông nghiệp huyện có mấy phòng trọ đơn, Tô Yến Thanh thì ở tại đó.
Không nhiều người ở tại phòng trọ đơn, bên Cục nông nghiệp đa số đều là người địa phương, cũng may ký túc xá này bên cạnh van phòng làm việc của Cục nông nghiệp, cũng không phải là hẻo lánh, cũng an toàn.
Tô Yến Thanh đi đến trước cửa nghịch chìa khóa, nhưng cũng không có ý mời Lục Vi Dân vào ngồi, Lục Vi Dân phản ứng lại ngay, phòng ngủ đơn chỉ có một gian, đa phần có nhiều đồ dùng cá nhân của phụ nữ, đặc biệt là những thứ đồ nội y cùng loại như vậy đã giặt thì phơi ngay trong phòng, người bên ngoài bước vào thì bất tiện lắm, đang chuẩn bị nói lời tạm biệt định đi ra, Tô Yến Thanh lại quay đầu lại
-Vào ngồi một lát.
-Thôi vậy, đứng trước cửa một lát đi.
Lục Vi Dân cười lắc lắc đầu.
- Đêm nay ánh trăng đẹp thế, vừa lúc dựa cửa mà đứng, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cuối đầu nhớ cố hương.
Trong lòng Tô Yến Thanh thả lỏng, Lục Vi Dân đi đến trước cửa, bây giờ thời gian cũng không phải là muộn, không mời đối phương vào ngồi một lát có vẻ cũng không lịch sự, nhưng phòng ngủ chỉ có một gian, ở giữa dùng tấm vải treo lên, giường bên trong nhìn không thấy, nhưng mình mới giặt đồ nội y thì phơi trên dây thừng bên ngoài, thực sự hơi ngại.
Cho nên cũng là mời một cái cho có lễ thôi, cũng may đối phương từ chối, nếu không mình chỉ có cách vừa vào cửa thì khẩn trương thu dọn đồ nội y trên dây thừng lại, nhưng Lục Vi Dân cự tuyệt như vậy, Tô Yến Thanh cũng có chút mất mặt và bực mình, mình mời một người con trai vào phòng mình, không ngờ bị từ chối, cho dù nguyên nhân gì, đều khó khiến cho người ta nhẹ nhõm, dù sao trong lòng mình cũng không hi vọng đối phương thật sự tiếp nhận lời mời.

- Vi Dân, hôm nay anh đứng ra như vậy, không sợ Tần Hải Cơ có suy nghĩ về anh à?vZ
Tô yến Thanh nghịch chùm chìa khóa trong tay, liếc mắt nhìn đối phương một cái
- Người ta có thể đã tung tin, phải khiến cho anh khó coi.
- Sao thế, Tô Yến Thanh, em cảm thấy anh không nên đứng ra, hay cảm thấy anh đứng ra không hợp lí?av
Lục Vi Dân cười hỏi lại:
- Nếu anh thật sự không đứng ra, chỉ sợ anh trở thành một loại người khác trong mắt em.
- Nếu anh là người như vậy, vậy chỉ có thể nói em mắt mù đã nhìn lầm người.
Tô Yến Thanh vừa nói ra, mới cảm thấy những lời này có chút vấn đề, dường như có chút mùi vị liếc mắt đưa tình của đôi tình nhân, trên mặt cũng hơi nóng.
- Được rồi, được rồi, may mà thái độ của anh kiên quyết đứng ra, nếu không chỗ đứng của anh trong mắt em đã như xuống dốc không phanh.
Lục Vi Dân cười lên.
- Anh nghĩ Bí thư Tần đại khái không rõ lắm về biểu hiện của cháu trai mình, chỉ có điều dưới tình hình có một số người kiêu ngạo mới biến thành như vậy, cho nên không có gì to tát cả, lòng dạ của Bí thư Tần không đến nổi hẹp hòi đến mức như vậy, anh hi vọng là như vậy.
- Em thấy chưa chắc, Mã Thông Tài cũng đã do dự rất lâu mới chạy ra hòa giải, khẳng định là không muốn đắc tội tên họ Tần đó, nếu nói Tần Hải Cơ có chút mù tịt với biểu hiện của cháu ông ta, ai sẽ tin tưởng?pv Hứa Dương vì sao đột nhiên bị sắp đặt đến làm chuyên môn này?vZ Không cần các lãnh đạo gì đó chú ý đến những lời nói để giải thích.
Tô Yến Thanh lắc lắc đầu không cho là đúng.
Lục Vi Dân nhìn Tô Yến Thanh từ trên xuống dưới một lần.
- Yến Thanh, giọng điệu này của em anh làm sao cảm thấy giống như lãnh đạo văn phòng địa ủy đang đánh giá chuyện này vậy, nhưng cảm thấy mùi vị không giống nhau.
Trong lòng Tô Yến Thanh kinh ngạc.
- Em chỉ là đứng trên góc độ công bằng để đánh giá sự việc, loại bại hoại như họ Tần không ngờ cũng có thể trong Sở công an đề bạt lên, anh nói an ninh xã hội Nam Đàn làm sao có thể tốt được?vZ Người dân làm sao có thể đổi mới ấn tượng về Công an?v Khó trách mọi người đều nói đội Cảnh sát hình sự, đi ra ngoài thì uống say; đội trị an, chuột và mèo ngủ cùng một chỗ; đội cảnh sát giao thông, chặn xe thì nhận hối lộ.
Lục Vi Dân phì cười
- Yến Thanh, em nghe được những câu vè này từ đâu?v
- Anh không cần biết em nghe từ đâu, đây cũng là sự thật, còn có ai đó mặc áo da hổ, khắp nơi ăn người khác, đầu đội mũ vành lớn, ăn nguyên cáo ăn bị cáo, lẽ nào anh chưa từng nghe qua?pv
Trong mắt Tô Yến Thanh hậm hực nói không nên lời
- Được rồi, không nói nữa, vấn đề của Bộ Tư pháp mọi người rõ như ban ngày, đây cũng không phải việc ngày một ngày hai, bên dưới đều như vậy, bên trên thì sao?vc Xét đến cùng vẫn là vấn đề thể chế dùng người và cơ chế giám sát, thậm chí có thể nói là vấn đề thể chế chính trị.
Lục Vi Dân rùng mình, đây là lần đầu tiên anh ta nghe được trong lời nói của Tô Yến Thanh đề cập tới phương diện này, Tô yến Thanh bị gửi đến Cục nông nghiệp Nam Đàn vốn dĩ có chút kỳ lạ không thể diễn tả được, tốp sinh viên đứng đầu, nhất là tốt nghiệp năm 89, từ thực tế biểu hiện cũng cảm thấy cô ta không giống một sinh viên đại học bình thường, bên trong cũng có không ít thứ sắc sảo.
Chẳng qua mình với cô ta cộng sự lâu như vậy, vẫn chưa nghe thấy cô ta nói gì khác, hôm nay vẫn là lần đầu tiên.
Dường như là chú ý đến ánh mắt của Lục Vi Dân có chút suy tư, Tô Yến Thanh cũng không để ý, anh chàng này khứu giác nhạy cảm quá mức bình thường, khẳng định cũng cảm thấy một vài điều gì đó.

- Yến Thanh, anh vẫn là câu đó, Trung Quốc là xã hội tình người, đang từ xã hội người trị dần dần chuyển sang xã hội pháp trị, em không thể yêu cầu chuyển sang quĩ đạo khác một lần là xong. Bất luận là quan niệm tư tưởng của con người hay là thói quen xã hội đều vẫn chưa làm tốt sự chuẩn bị cho sự chuyển đổi đột ngột, đương nhiên, đây cũng không phải mượn cớ để thoái thác và kéo dài đẩy mạnh chuyển quĩ đạo, còn vấn đề thể chế chính trị em nói, anh cảm thấy cũng có chút lí lẽ, nhưng làm thế nào để cải cách, đây là vấn đề lớn, tìm ra vấn đề đơn giản, nhưng phải chứng thực đến giải quyết vấn đề thì không phải chuyện đơn giản như vậy, mà tự mà sửa đổi cải cách, đặc biệt là phải loại trừ đi tư duy của con người, vốn dĩ chính là một quá trình cực kỳ lâu dài và gian nan.
Lời nói của Lục Vi Dân chưa khiến cho Tô Yến Thanh hài lòng, theo cô ta Lục Vi Dân xây dựng các khái niệm lẫn lộn đặc biệt giỏi, mỗi lần mình đề cập đến một vài vấn đề sắc bén, anh chàng này sẽ lấy tình hình Trung Quốc để giải thích, nhưng anh ta cũng không phải nhắm mắt làm, luôn có thể tìm ra một vài lí do phù hợp tình hình thực tế.
- Loại bại hoại giống như Tần Lỗi không ngờ cũng có thể ngông nghênh làm cán bộ trung tầng trong cục Công an, cơ chế dùng người kiểu này lẽ nào không có vấn đề?av Cán bộ có tố chất như vậy đề bạt lên, ở trung gian lẽ nào không có mưu mẹo?vj Mà dùng cán bộ chính trị như vậy đi thực thi pháp luật, anh làm sao có thể khiến cho người dân hài lòng?vc
Tô Yến Thanh nhẹ nhàng xì một cái.
-Em cảm thấy người như vậy không ngờ cũng có thể diễu võ dương oai không kiêng nể gì, làm cho Phòng ban Tổ chức và phòng Uỷ ban Kỷ luật ở đây cảm thấy xấu hổ, đối với cán bộ như vậy, hiện tượng như vậy, bọn họ không ngờ lại có mắt không tròng, nếu Hứa Dương và Phàn Thiền nếu thật sự xảy ra vấn đề, việc này anh phải phụ trách.
-Yến Thanh, không cần cực đoan như vậy, có loại người như anh ta, bất tài có thể có thể biểu hiện ra sự xuất sắc nổi trội của tố chất cán bộ chúng ta sao?v
Lục Vi Dân nửa cười đùa nói:
- Anh chẳng phải đã nói rồi sao?vj Không có việc gì to tát, một con chó quê, tất có khi biện pháp trị anh ta, hơn nữa còn phải để y có khổ không nói ra lời, tin rằng anh có trí tuệ có năng lực để giải quyết vấn đề, trừ khi Tần Hải Cơ thật sự không muốn cầu tiến nữa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.