Quan Đạo Vô Cương

Chương 100: Nét thứ nhất





Lục Vi Dân lặng lẽ quan sát vẻ mặt lạnh lùng của người đàn ông đang đứng trước mặt, hiển nhiên người thương nhân tới từ Hồng Kông này không hài lòng với điều kiện bên Nam Đàn.
Điều này cũng không thể oán trách đối phương, cơ sở thiết bị bên Nam Đàm thật sự hơi kém một chút. Ngay cả Lục Vi Dân cũng cảm thấy nếu muốn thuyết phục đối phương đầu tư xây dựng nhà máy ở đây, thì hơi quá gắng gượng, nhưng tình hình lúc này đã thành thế cưỡi hổ. Về phía Thẩm Tử Liệt thì không cần phải nói, ngay cả Bí thư huyện ủy An Đức Kiện cũng đã cùng Từ Hiểu Xuân và Lã Ngọc Xuyên đặc biệt tiếp đón nói chuyện cùng đối phương hơn hai giờ.
Hai ngày này, Mao Dung và hắn đã liên tục cùng đối phương thăm dò, từ nguyên liệu, nơi sản xuất đến nhà máy, từ điện lực, đường nước đến đường giao thông, hễ là liên quan đến đến ban ngành nào cũng lập tức triệu tập ban ngành đó đến. Có vấn đề gì tại hiện trường sẽ đưa ra quyết định phù hợp, nhưng đối phương hiển nhiên vẫn không được hài lòng.
Hai ngày nay, Mao Dung cũng ăn không tiêu, hơn nữa trúng gió, bị cảm, phải đi truyền dịch. Buổi chiều Lã Ngọc Xuyên cũng bị. Cuối cùng chỉ còn lại có mình và Hứa Dương hai người cùng đối phương tới xem xét hiện trường.
Tình trạng đường xá ở một vài huyện, xã cũng không tốt lắm, nhưng vị thương nhân Hồng Kông này cũng trăm lần cố gắng, đi một mạch, từ Đông Cố đến Bạch Tháp, thậm chí muốn đích thân đến từng nông hộ xem xét vườn cây kiwi, còn muốn dùng ngôn ngữ Quan thoại phổ thông nói chuyện với các nông hộ, chủ yếu là hỏi về vấn đề sử dụng phân hóa học và thuốc trừ sâu khi các nông hộ gieo trồng kiwi. Điều này làm cho thái độ của Lục Vi Dân đối với vị thương nhân Hồng Kông so với lúc còn uống rượu hoa ở Lĩnh Nam có sự thay đổi không nhỏ.
- Ông Lâm, nếu anh còn có điều gì không hài lòng với địa phương, xin cứ việc đề xuất. Chỉ cần huyện chúng tôi có thể giải quyết được, chúng tôi đều tuyệt đối thỏa mãn. Anh cũng đã trực tiếp gặp qua Bí thư An, Chủ tịch huyện Thẩm cùng với phó Chủ tịch huyện Lã, tôi tin rằng anh cũng có thể cảm nhận được nhiệt tình của huyện chúng tôi.

Lục Vi Dân cố gắng điều chỉnh giọng điệu của mình, khiến thái độ trở nên thành khẩn hơn.
Ngoại trừ Lâm Diệu Hùng, còn có một người luật sư và hai người trợ lý cùng đi với anh ta. Trong đó, hai người trợ lý, một người phụ trách phương diện sản xuất, một người còn lại phụ trách về tài chính, một hàng bốn người, vừa đủ tay cho bàn mạc chược. Lục Vi Dân cảm thấy đối phương cũng có thành ý muốn đến đầu tư.
- Ông Lục, tôi cảm thấy tình hình nơi này cùng với những gì lúc trước khi anh giới thiệu với tôi trong cuộc gặp mặt ở Quảng Châu có hơi không giống nhau, hơn nữa tình hình quá kém, điều này làm cho tôi rất do dự.
Ngoại trừ khuôn mặt ngăm đen gầy yếu, cặp mắt sâu còn có chút nhanh nhẹn, nhìn qua cảm thấy anh ta chẳng hợp với bộ âu phục nhẹ mát, dù ở bất kì nơi nào, cũng không thể tin đây là một nhân vật có tài sản trên chục triệu
Kỳ thật Lâm Diệu Hùng cũng biết mọi việc nếu không tự mắt mình trông thấy cũng không thể làm được gì, vì lừa gạt anh đến đầu tư, cán bộ rất giỏi về khoản nói ba hoa chích choè. Tình huống trên thực tế lại cách xa một trời một vực. Anh ta đối với bên đại lục cũng không xa lạ gì. Bên Lĩnh Nam kia như thế, bên này lại cũng như thế, anh ta đã có tư tưởng chuẩn bị.
Thực tế mà nói, điều kiện cơ sở thiết bị bên huyện Nam Đàm này tuy rằng không tốt, nhưng anh ta ngầm đoán được, điều kiện tự nhiên ở Nam Đàm cực kỳ thích hợp gieo trồng kiwi. Điều này cũng khiến anh ta có chút dao động. Phải nói rằng đây là nhân tố chính quyết định có nên đầu tư xây dựng nhà máy hay không. Đương nhiên, tình trạng cơ sở thiết bị không tốt cũng thực sự đáng để anh ta hung hăng oán giận, ít nhất có thể mượn điều này đề xuất điều kiện có lợi hơn.
- Thật không? Ông Lâm, tôi thừa nhận điều kiện đất bên chúng tôi và khu tam giác có lẽ có sự chênh lệch nhất định, nhưng ưu thế của chúng tôi cũng rất rõ ràng. Anh hẳn là có thể thấy được, ưu thế của chúng tôi thì bên khu tam giác không thể khôi phục được, mà chênh lệch về cơ sở thiết bị chúng tôi lại có thể từng bước thu nhỏ lại.
Tay Lục Vi Dân chỉ vào bãi sông lớn hoang vu nằm ngay đằng sau con đê, giọng nói tràn đầy sự tự tin.
- Kỳ thật anh xem, đến một mảnh đất này năm trước bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị nước sông mùa hè dâng lên bao phủ cả bãi sông. Nhưng hiện tại anh xem, chưa đến một năm, một con đê kiên cố đã vững vàng chặn cơn hồng thủy, biến khu vực này thành khu kinh tế công nghiệp mới của chúng tôi. Tôi xin cam đoan với anh, trong vòng một năm, sẽ biến nơi này trở thành một vùng đất công nghiệp nóng hổi. Vô số doanh nghiệp sẽ ở chỗ này đột ngột từ mặt đất mọc lên. Tôi hy vọng anh có thể may mắn trở thành xí nghiệp bên ngoài đầu tiên đầu tư vào khu kinh tế công nghiệp mới Nam Đàm chúng tôi. Điều này sẽ khiến cho anh và xí nghiệp của anh trở thành một dấu ấn lịch sử vĩnh viễn được ghi lại tại huyện Nam Đàm chúng tôi. Điều này là một vinh dự thật không có gì sánh bằng.
Hứa Dương vô cùng hâm mộ khi thấy tài ăn nói của Lục Vi Dân. Người kia còn nhỏ hơn mình một tuổi, nhưng về tài ăn nói thì ngay cả mình cũng không thể bằng được. Hơn nữa, nói chuyện một hồi mà giọng điệu vẫn luôn truyền cảm, cuốn hút như vậy, làm cho người ta theo bản năng chạy theo ý nghĩ của hắn.
- Ông Lục, theo như lời anh nói, tôi cũng hiểu được. Anh cũng đã giới thiệu qua với tôi. Tôi thừa nhận Nam Đàm có không ít điều kiện vô cùng hậu đãi. Giống như lời anh nói, tôi cũng nghe nói về việc đội đại biểu Á Vận độc nhất vô nhị đã sử dụng hoa quả tốt cho sức khỏe này. Bản nhân tôi cũng rất hy vọng có thể có được vinh quang ghi danh tại huyện các anh. Nhưng tôi muốn nói chính là tình hình thực tại. Hai ngày nay, chúng ta đã đi tới không ít địa phương. Anh nói huyện các anh tính quy hoạch nơi này thành khu kinh tế công nghiệp mới. Nhưng trên thực tế, điều này mới chỉ là quy hoạch trên giấy tờ. Trước mắt, chúng ta vẫn nhìn thấy nơi đây chỉ là bãi sông hoang vắng. Từ nơi này đến quốc lộ gần nhất còn một km, đất được san bằng, việc kiến thiết đường xá, còn có việc mắc nối hệ thống đường điện lực và đường nước, tất cả cũng vẫn chỉ là lâu đài trên không. Anh bảo tôi làm thế nào để tin tưởng các anh, liệu khu kinh tế mới này có phải do các anh nhất thời tưởng tượng ra hay không?
Sau khi Lâm Diệu Hùng và trợ lý của mình dùng tiếng quan thoại trao đổi nhanh với nhau vài câu, lúc này mới thong dong điềm tĩnh nói.
Cuối cùng đã đi vào vấn đề mang tính thực chất. Chạy vài ngày như vậy, cái gì nên xem cũng đã xem, nên biết cũng đã biết. Có thể nói Lục Vi Dân cũng đã đem những cân nhắc lo lắng suy xét tới rồi, đã tới lúc nên ngả bài.
- Ông Lâm, tôi cũng hiểu những lo lắng của anh. Nhưng chúng ta tiếp xúc lâu như vậy, anh cảm thấy tôi có lúc nào lừa gạt anh không? Có lẽ khi tôi giới thiệu về tình hình ở Nam Đàm có hơi khoa trương hoặc là thu nhỏ lại, nhưng phải nói rằng tôi cũng không che dấu điều gì. Điều kiện ở Nam Đàm chúng tôi chính là như thế. Trên tình hình thực tế, ở đất liền cũng có nhiều điểm giống và có vài điểm khác với chúng tôi. Tôi cảm thấy Nam Đàm chúng tôi đã làm tất cả những điều mà chúng tôi có thể làm.
Giọng điệu Lục Vi Dân trầm tĩnh mà tự tin:
- Về phần những điều anh vừa nói, tôi chưa thể hiểu được, nếu chúng tôi chấp thuận theo như lời anh nói, đàm phán giữa chúng ta coi như đã tiến vào giai đoạn cuối cùng?
Trên mặt Lâm Diệu Hùng cũng lộ ra vẻ trịnh trọng đến kỳ lạ, sau khi nói chuyện với luật sư của mình vài câu, lại cùng hai thư ký dùng tiếng quan thoại giao tiếp một trận, lúc này mới trả lời:
- Trên cơ bản có thể nói như vậy. Nếu có thể giải quyết kiến thiết cơ sở thiết bị mà tôi vừa nhắc tới một cách nhanh nhất, tôi cảm thấy dự án này có thể được thực hiện tại Nam Đàm.
- Được, ông Lâm, anh cảm thấy kỳ hạn hoàn thành toàn bộ kiến thiết này là bao lâu?

Lục Vi Dân trầm giọng nói.
- Chậm nhất không thể quá tháng năm phải hoàn thành toàn bộ cơ sở thiết bị kiến thiết và lập dự án phê duyệt. Việc xây dựng nhà xưởng phải hoàn thành không quá đầu tháng tám. Trang bị thiết bị và vận hành thử cần nửa tháng. Mặt khác tất yếu cũng cần tiến hành đào tạo nhân viên. Tôi nhớ rõ ông Lục đã nói công nhân có năng lực thành thạo...
Lâm Diệu Hùng mỉm cười.
- Ông Lâm tiên sinh, tôi chịu trách nhiệm với tất cả những điều tôi đã nói. Những điều này cũng có thể viết trong hiệp nghị.
Lục Vi Dân nói tiếp, trong lòng đã có tính toán. Đây là đại khái là tình huống tốt nhất có thể tranh được. Cơ sở thiết bị giải quyết không được, xí nghiệp kia cũng không có khả năng ở lại, nhưng thời gian ngắn như thế, cũng là một sự khảo nghiệm về năng lực chấp hành và hiệu suất làm việc của ban ngành hành chính của huyện.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.