Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 22: Lão bố chồng cầm thú




Sau khi xây dựng tòa nhà chính phủ mới, thị trấn cũng mọc nên một căn tin. Trương Nhất Phàm sắp xếp Liễu Hồng trở thành đầu bếp trong quán ăn theo như lời hứa của mình trước đây.
Căn tin có 2 người, người kia là em gái Phó bí thư Lưu Thiên Lâm. Lương hai người mỗi tháng hơn ba trăm hia mươi tệ. Ở thị trấn Liễu Thủy này với mức thu nhập như vậy được xếp vào hạng khá giả
Trước kia khi đưa ra đề nghị đã có nhiều người muốn giới thiệu người thân đến làm. Nhưng sau khi Trương Nhất Phàm đưa Liễu Hồng đến thì những người biết tin tuyển dụng và có ý đều rút lui
Khi sửa kênh dẫn nước Liễu Hồng đã không ngại ngần dùng chính dòng sữa của mình cứu Trương Nhất Phàm. Do đó không có nhiều người bàn tán sau lưng. Cũng bởi vì Trương Nhất Phàm giữ vị trí cao nhất trong Thị trấn này vì vậy Liễu Hồng dễ dàng trở thành một thành viên trong ban hậu cần.
Hôm nay Liễu Hồng sau khi tan ca làm trở về nhà , đặt con nhỏ lên giường lấy chậu nước đi tắm. Nhưng thật không thể ngờ có người từ đằng sau xông tới ôm lấy eo cô.
Cô cố gắng bình tĩnh hét lớn. Đối phương sớm đã tính trước được hành động của cô liền dùng một tay thô bạo bịt miệng cô lại. Trong giây phút giãy giụa thoát ra Liễu Hồng chợt kinh ngạc nhận ra người đang có những hành động cưỡng hiếp cô lại chính là Bố Chồng.
- Thả con ra, Bố đang làm gì vậy?
Liễu Hồng đờ người ra một lúc lâu mới giãy giụa thoát ra.
Bố chồng Liễu Hồng đã hơn 50 tuổi. Từ khi con trai mất luôn có thái độ châm chọc, khiêu khích cô. Thâm chí thái độ độc ác đó còn quá đáng hơn cả Mẹ chồng đối với cô. Không hiểu tại sao hôm nay lại có thái độ bất thường muốn cưỡng hiếp cả con dâu.
Một người ở thế buộc phải giành được, người kia với thái độ thà chết không chấp nhận. Hai người giằng xé nhau trong một góc phòng, tiếng ồn đã vang tới phòng bên, tiếng trẻ con từng tiếng oa oa vang lên. Mẹ chồng cô từ gian phòng khác đi đến ôm lấy cháu nội và nguýt một cái lườm dài vào Liễu Hồng và Chồng.
- Mẹ ! Mẹ cứu con!
Cô kêu lên một tiếng, nhưng khỗ nỗi mẹ chồng đáng thương của cô lại vờ như không nghe thấy cứ vậy mà ôm cháu nội chạy đi.
- Tại sao lại như thế này cơ chứ, ông không được làm như vậy. Tôi là con dâu của ông cơ mà.
Cô khóc lóc xin Bố chồng buông tha. Nhưng Bố Chồng cô giống như người điên cứ muốn lột quần áo trên người cô ra.
- Mày là con hồ ly tinh. Con điếm thối tha. Mày ở bên ngoài đong đưa người này người kia cho rằng tao không biết sao? Nói cho mày rõ, mày sinh là người nhà họ Liễu chết làm ma nhà họ Liễu. Đời này đừng mơ lấy chồng một lần nữa. Tao Liễu Cần Thọ có cưỡng hiếp Mày cũng không cho Mày đi với Thằng khác, đừng cho rằng có Chủ tịch Thị Trấn hậu thuẫn mà Mày muốn bay là bay được ngay.
Liễu Cần Thọ không thể khuất phục được liền tát cô một tát và chửi:
- Con điếm thôi tha, cho thằng khác uống sữa của Mày còn được mà ngủ với tao một lúc cũng không cho. Nói cho mày rõ hôm nay không đồng ý cũng phải đồng ý , Tao đã nói với bà ấy để Mày sinh thêm cho Liễu Gia một đứa con trai nữa.
Ông .........
Liễu Hồng đột nhiên cảm thấy đau đầu, thật là vô liêm sỉ! Bố Mẹ chồng lại ngầm với nhau để mình sinh thêm con trai cho Liễu Gia. Nhưng mình là con dâu Liễu Gia cơ mà, làm sao có thể như thế được?
Liễu Cần Thọ thừa cơ Liễu Hồng đang đờ đẫn người liền đưa tay xé vạt áo trước ngực cô, tay kia nhanh chóng đưa ra túm lấy bộ ngực đầy đặn. Liễu Hồng thét lên một tiếng đá lão bay ra với một sức lực mạnh mẽ không biết từ đâu trào dâng trong người cô.
A......
Tức thì toàn thân lão co lại sau tiếng kêu thảm thương. Từng giọt từng giọt mồ hôi lăn xuống chỉ nghe thấy tiếng chửi đau đớn của hắn:
- Mày con điếm thối tha, đồ lang sói…
Liễu Hồng tức thì chạy thoát ra khỏi phòng, giống như người điên chạy ra ngoài trời đêm.
Trương Nhất Phàm biết được thông tin này là do Ngô Tú Cầm ở phòng kế hoạch hóa gia đình tiết lộ.
Lúc đó Ngô Tú Cầm vừa ở quê lên thì nhìn thấy Liễu Hồng chạy như kẻ điên ngoài trời với quần áo rách tướp.
Mẹ chồng Liễu Hồng như nhà có đám với bộ mặt không vui.
Bố chồng ngồi trên phiến đá trước cổng hút thuốc, miệng tuôn ra những lời mắng mỏ khó nghe như “ Con hồ ly tinh lăng loàn... ”
- Nhanh đi đi xem.
Từ lâu nghe nói Bố Chồng Liễu Hồng là người khó đối phó từ khi con trai mất lão luôn coi Liễu Hồng là sao chổi. Thêm một lần nữa hai người đến Liễu Gia thấy cửa lớn đóng chặt cũng không biết Ông Bà Liễu đi đâu.
Ngay tức thì Trương Nhất Phàm thông báo cho Đồn Công An Đường Vũ , sau đó cùng Ngô Tú Cầm chia nhau tìm kiếm Liễu Hồng.
- Liễu Hồng nhất định đã xảy ra chuyện, chúng ta sẽ chia nhau ra tìm kiếm. Tìm thấy hay không thấy một tiếng sau gặp nhau ở đồn công an.
Sau khi Liễu Hồng trở về nhà rút cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Trương Nhất Phàm nhớ lại đã nhìn thấy tờ báo trước cửa nhà Lão Liễu Cần Thọ. Chắc chắn tin đồn sẽ đến tai họ, Liễu Hồng và Bố Mẹ chồng đã xảy ra tranh chấp.
Trương Nhất Phàm lờ mờ đoán như vậy bèn chạy theo hướng bờ sông tìm kiếm.
Trời tối rất nhanh Thị Trấn Liễu Thủy tràn ngập trong bóng tối, đây đó ánh sáng bóng đèn nổi lên điểm xuyết cho vùng thị trấn xa xôi này. Nước sông Liễu Thủy rì rầm vang lên. Ở nơi đây Trương Nhất Phàm đã gặp gỡ Liễu Hồng trong lần đầu tiên đến Thị Trấn này.
- Liễu Hồng!
Hắn gọi vài tiếng nhưng chỉ nghe tiếng đáp lại của dòng nước, không hề nhìn thấy bóng dáng của Liễu Hồng. Trương Nhất Phàm cứ men theo hướng nước chảy mà tìm kiếm.
Cũng lúc đó những khu vực khác của Thị Trấn được tất cả các đồng chí dân phòng đồn công an mở án tìm kiếm Liễu Hồng.
Trương Nhất Phàm một mình men theo bờ sông cách thị trấn khoảng chừng 500m thì chợt nhìn thấy bóng đen của dáng người.
Chính là Liễu Hồng?
Suy nghĩ vẫn chưa dứt đột nhiên anh nghe tiếng ùm lớn của dòng nước, bóng đen lao nhảy xuống sông Liễu Thủy. Từ xưa tới nay mực nước ở Thị Trấn Liễu Thủy mặc dù không phải ở mức cao nhưng có độ sâu hơn một người lớn.
- Liễu Hồng...
Trương Nhất Phàm hét một tiếng, vụt tới nhìn thấy có người đang giãy giụa, không kịp suy nghĩ gì hắn lao vội xuống dòng sông Liễu Thủy.
Trương Nhất Phàm bơi tới nơi người nhảy xuống sông liền phát hiện ra người đang muốn tự tử đó chính là Liễu Hồng:
- Liễu Hồng! Cô đang làm gì vậy?
Liễu Hồng không biết bơi lại uống vài ngụm nước nhưng tinh thần vẫn còn tỉnh táo nghe tiếng Trương Nhất Phàm liền khóc và hét lớn:
- Chủ tịch, anh đừng quan tâm đến tôi nữa, cứ để tôi chết đi! Ở nhà họ tôi không sống nổi nữa!
- Cô không cần phải nói gì nữa, chúng ta vào bờ trước đã, có chuyện gì xảy chính phủ sẽ giải quyết giúp.
Nói rồi hắn ôm lấy người cô từ từ bơi ngược vào bờ.
Liễu Hồng đáng thương nhận đả kích quá lớn từ phía Bố Chồng trong lòng lạnh tanh:
- Chủ Tịch, anh đừng quan tâm đến tôi nữa, thực sự tôi không muốn sống cuộc sống thế này nữa, hãy để tôi chết đi!
Một người con gái vừa mới lấy chồng, chồng đã bị mất sớm lại bị Bố Mẹ chồng khinh thường. Cuộc sống như vậy buồn biết nhường nào, nỗi đau khổ đó chỉ có Cô là hiểu rõ. Lần này Liễu Hồng đã nghĩ dù có phải chết cũng không để Lão bố chồng không bằng cầm thú đó chiếm đoạt.
Trương Nhất Phàm kéo cô lên bờ sông, với thân mình gần sáu mươi cân của Liễu Hồng thực sự là rất nặng hơn nữa bơi dưới nước càng gian nan hơn khi Liễu Hồng giãy giụa không ngừng làm tăng thêm độ khó khăn cho hắn.
- Được rồi đừng cố giãy giụa nữa!
Trương Nhất Phàm leo vài lần nhưng đều không leo lên bờ được, anh dần dần cảm nhận được sức cản lớn không kìm được quát to một tiếng.
Bị hắn quát lớn Liễu Hồng quả nhiên ngoan ngoan hơn hẳn. Tự nhìn cơ thể mình đang được một người con trai ôm chặt, và cô nghĩ đến cảnh gặp gỡ với Trương Nhất Phàm mình đẫm mồ hôi ở ở công trình Thông Tế.
Nhớ đến những việc tốt mà hắn đã làm cho nhân dân Thị Trấn càng như vậy cô càng thêm bất an.
Không thể vì nỗi đau đớn của mình mà liên lụy đến vị Chủ tịch trẻ của Thị Trấn. Nếu như hai người ở dưới nước như thế này có xảy ra chuyện gì Cô Liễu Hồng có chết cũng không nhắm mắt.
Dù có thế nào cũng không thể để liên lụy đến Trương Nhất Phàm. Liễu Hồng đã nghĩ thông rồi đột nhiên đẩy tung tay Trương Nhất Phàm đang ôm chặt bụng cô:
- Chủ tịch, tôi xin lỗi. Tôi không muốn chết nữa, để tôi tự bơi vào bờ!
Không muốn chết nữa, sự thay đổi nhanh chóng này của Liễu Hồng khiến hắn không hiểu lắm. Vẫn không yên tâm nên hắn bám tay vào sau cô. Hai người cuối cùng cũng bơi về được đến bờ, Trương Nhất Phàm mệt gần chết.
Trương Nhất Phàm ngồi dưới đất nhìn Liễu Hồng khuôn mặt chan chứa nước mắt trong đêm, liền đổi giọng hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô nói cho tôi nghe xem nào!
- Tôi ....Tôi....
Liễu Hồng mở miệng nói, nỗi ấm ức vô hạn trào dâng trong lòng. Ở trong Thị Trấn Liễu Thủy này không còn ai để cô tin tưởng được nữa, nếu như không có Trương Nhất Phàm đến cứu thì cô sớm đã quyết định tự tử.
Không biết vì sao Liễu Hồng đột nhiên bị kích động muốn lao vào lòng hắn để khóc một trận. Đây chính là bản năng của người con gái muốn tìm chỗ dựa vững chắc khi bị tổn thương mất mát.
Trương Nhất Phàm dựa gần một chút nhẹ nhàng xoa vai Liễu Hồng:
- Cô đừng khóc nữa, hãy nói hết những gì ấm ức ra tôi sẽ giải quyết giúp.
Trương Nhất Phàm chưa nói hết câu Liễu Hồng đã không khống chế được cảm xúc của mình bổ nhào vào lòng hắn.
Vù vù….!
Đột nhiên một vệt sáng mạnh chiếu tới, Liễu Cần Thọ không biết từ đâu đi ra lớn tiếng quát:
- Gian phu dâm phụ! Con tiện nhân mày còn dám nói không ngoại tình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.