Quán Cơm Tỳ Hưu, Chỉ Có Vào Không Có Ra

Chương 5:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
IMG_4042
Trông thấy bản mặt u ám của Bì Tu, ba người Nguyệt Lão lập tức cáo từ rồi chạy như bôi dầu ở chân, chỉ lo tổ tông này muốn giết người diệt khẩu, ăn sạch cả ba người bọn họ.
Không phải là đánh không lại, nhưng nếu đánh thật thì sẽ nghiêng trời lệch đất, quản lý đô thị mà đến là bị phạt tiền với tái giáo dục, tiền không phải vấn đề, thế nhưng tái giáo dục mới thực sự khiến người ta đau đầu.
Bì Tu sa sầm mặt ngồi trên ghế thái sư, Văn Hi che ngực dựa vào một bên, bộ dáng còn chưa hoàn hồn lại được, hai người cách nhau nửa mét, không ai nhìn ai.
Tự dưng lòi ra một người yêu tương lai không phải người, Văn Hi thật sự chịu không nổi.
Nhiệt độ trong phòng từ từ tăng cao, Văn Hi không nhìn cũng biết là Bì Tu đang tức giận, y không khỏi nghĩ, mình còn chưa giận nữa kìa, lão quái vật này có gì mà giận chứ.
Hắn mấy ngàn tuổi, còn mình thì là con quỷ mới mấy trăm tuổi, tuổi tác cách xa như thế, cho dù trâu già cưa sừng làm nghé thì cũng không bù đắp được cách biệt tuổi tác này.
Bì Tu theo chũ nghĩa độc thân suốt mấy ngàn năm, xem kiếm tiền là việc quan trọng số một ở trên đời, lúc yêu quái khác tu luyện thì hắn đang kiếm tiền, lúc nhân loại đánh qua đánh lại thì hắn đang kiếm tiền, ngay cả mấy lần đại nạn trước kia hắn cũng nhân cơ hội mà kiếm tiền.
Cái thú của việc kiếm tiền chính là không có người yêu, người yêu có thể phản bội mình, mà tiền thì không.
Hồi tưởng lại những động tác mình làm với Văn Hi mấy ngày qua, lòng Bì Tu đột nhiên giật thót, hết ôm rồi sờ tay, nghĩ thế nào cũng thấy quá trớn.
“Tôi không biết chuyện này.” Bì Tu chủ động mở miệng: “Lúc nhặt cậu về, tôi không biết về chuyện tơ nhân duyên.”
Văn Hi ồ một tiếng, nghĩ thầm quỷ mới tin.
Y là quỷ thì cũng không tin lời lão yêu quái Bì Tu này nói, nếu không biết thật mà ôm ấp rồi còn nắm tay người ta, tố cáo hắn quấy rối tình dục là vào tù bóc lịch hai năm rồi.
“Tôi ôm cậu, chỉ là vì người cậu mát thôi.” Bì Tu vẫn cố giải thích.
Hắn thật sự chỉ xem quỷ thư sinh xinh đẹp này như một cái gối băng thoải mái thôi mà, trong lòng thật sự không có một chút xíu suy nghĩ mờ ám nào, hắn chỉ muốn mát mẻ thôi.
Văn Hi hừ một tiếng: “Ra là thế.”
Bì Tu cau mày: “Cậu không tin.”
Văn Hi liếc hắn một cái, lập tức nở nụ cười ghé lại gần: “Sao lại không tin chứ, anh nói sao thì là thế, tôi đâu có hiểu gì, đương nhiên là tin tưởng anh rồi.”
Nơi hai người dán vào nhau nhanh chóng lạnh xuống, Bì Tu nhìn chằm chằm quỷ thư sinh nói cười đon đả này, muốn vươn tay ôm y vào lòng để thoải mái một chút, nhưng lại nghĩ tới lời Nguyệt Lão nói, thế là cục tức mắc nghẹn ở trong ngực không nuốt trôi cho được.
Thao Thiết đã lưu lại thứ gì đó trên người Văn Hi, không thì sao một con quỷ bình thường khi ôm vào lại mát mẻ thoải mái thế này.
Ôm thì mình mất mặt, mà không ôm thì nóng nực khó chịu.
Bì Tu càng nghĩ càng xoắn xuýt, nhiệt độ vẫng tiếp tục tăng cao, Văn Hi ngồi bên cạnh mà có thể nhìn thấy mũi hắn phun ra hơi nóng.
Thư sinh giật cả mình, nhớ hình như vừa nãy ba thần tiên kia nói Bì Tu mà giận là sẽ nổ tung, nếu như nổ thì sẽ nổ trong phạm vi bao xa, một con quỷ như mình có bị liên lụy không, nếu bây giờ chạy thì có kịp đến được chỗ an toàn không?
Văn Hi nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không thể chạy được rồi, bây giờ mình mà ra ngoài thì sẽ bị mặt trời thiêu chết, phương pháp bỏ gần tìm xa này thật quá ngu xuẩn.
Hiện tại người ở dưới mái hiên, mạng nhỏ đã bị lão yêu quái bắt được, nếu hắn mà thật sự định làm gì, mình cũng chỉ có thể làm như không ngửi thấy mùi nước hoa trên người hắn, lau nước mắt mà ngủ với hắn thôi.
Văn Hi nghĩ thông suốt rồi, liền cắn răng chủ động ôm lấy Bì Tu, nhẹ nhàng hỏi: “Sao mỗi khi anh giận là nhiệt độ lại tăng cao thế? Tỳ Hưu đều như vậy à?”
“Không phải.” Bì Tu cố nhịn ham muốn ôm lấy y, hắn vươn tay đẩy Văn Hi ra: “Đừng dựa gần tôi như thế.”
“Vì sao?” Văn Hi nắm tay hắn áp lên mặt mình: “Chẳng phải anh nóng sao?”
Lúc trước thì cứ kéo kéo ôm ôm, giờ lại giả vờ làm Liễu Hạ Huệ cái gì?
(Liễu Hạ Huệ là một chính nhân quân tử nổi tiếng, ông từng dùng thân mình sưởi ấm cho một người phụ nữ trong đêm lạnh mà không nổi chút tà tâm 😃 )
Bì Tu cảm nhận hơi lạnh từ lòng bàn tay, nghĩ thầm thế này thì ai mà thoát được chứ? Không ai thoát nổi hết!
Mình đúng là đổi hình người mấy năm, ăn cơm người mấy năm nên thật sự xem bản thân là người luôn rồi.
Chỉ có con người mới chú ý nọ kia, mình là yêu quái cơ mà, yêu quái chỉ xem thực lực, nắm đấm mạnh thì có tiếng nói lớn. Văn Hi cũng không tính là người, cho nên cậu ta cũng không cần tuân thủ quy tắc của con người.
Ôm một tí thì có làm sao, chỉ là một con quỷ gối băng thôi mà, có tơ nhân duyên thì làm sao, mình đã không muốn thì có là tổ tông của tơ nhân duyên cũng đếch làm gì được.
Văn Hi vẫn bị kéo vào lồng ngực Bì Tu, ngồi ở trên đùi hắn, cái tay bên hông siết chặt, cơ thể y cứng đờ rồi lập tức yên tĩnh lại.
“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, sao cơ thể anh lại nóng như vậy.” Văn Hi hỏi.
Bì Tu ôm y thở phào một hơi, chậm rãi nói: “Thao Thiết lừa lấy mất bảo bối trong cả quả núi của tôi, mà tôi lại không tìm ra được tung tích của hắn, chỉ có thể lấy máu tế trời, để Thiên Đạo cho tôi một chút chỉ dẫn.”
Văn Hi nhìn hắn: “Sau đó thì sao? Thiên đạo không giúp anh sao?”
“Nó cho tôi năm chữ.”
“Thiên đạo còn biết nói chuyện ư?” Văn Hi cảm thấy ngạc nhiên, bèn tò mò hỏi đó là năm chữ gì.
Bì Tu cười lạnh: “Ngươi cũng có hôm nay.”
Văn Hi nhất thời nghẹn họng, cau mày nói: “Thế thì cũng quá… quá là tồi tệ, sao có thể nói ra câu đó chứ.”
Giọng nói của Bì Tu buồn man mác: “Ai biết được, có thể là nó đố kị tôi có tiền còn nó không có, dù sao Thiên Đạo cũng đâu có mẹ, chẳng ai dạy nó cách nói chuyện như thế nào.”
Văn Hi nghe vậy thì nhảy phắt ra khỏi ngực Bì Tu, liên tục lủi về sau mấy bước, nhìn hắn với vẻ đề phòng.
“Sao thế?” Bì Tu ngơ ngác.
Văn Hi dán vào tường, bình tĩnh nói: “Tôi lo Thiên Đạo trực tiếp bổ sét xuống, cho nên hơi sợ.”
Bì Tu đen mặt: “Nó hiện tại đang ngủ, sẽ không nghe thấy lời tôi nói đâu.”
“Vậy rốt cuộc anh đã làm gì chọc tới nó mà lại thành ra như thế.” Văn Hi cầm tay Bì Tu, nghi hoặc hỏi: “Là chửi nó như vừa nãy ấy hả?”
Thế thì họ Bì đừng có nổi đóa chửi Thiên Đạo vô đạo đức nữa, trước tiên phải mừng vì chưa có bị sét đánh chết đã coi như lớn mạng rồi.
Bì Tu tức tối lầm bầm: “Đâu có, tôi không chửi thẳng như thế.”
Văn Hi: ……
Y nhủ thầm lại còn chửi khéo cơ đấy, chửi vòng vo thì vẫn là chửi thôi.
Văn Hi lại lấy quạt ra bắt đầu quạt gió hạ hỏa cho Bì Tu, y cất lời an ủi: “Đừng nóng giận, người ta không biết nói năng cẩn thận, nhưng mà anh cũng không thể học theo người ta được.”
“Mới thế thì có là gì, nó không có mẹ, tôi cũng không có, hòa nhau thôi.”
Văn Hi: …….
Anh lợi hại quá nhỉ, đứng ngang hàng với Thiên Đạo cơ đấy.
Bì Tu rũ mắt nhìn y: “Sao cậu nói chuyện với tôi như dỗ con nít thế, cậu tưởng nhân loại thông minh lắm đấy à?”
Văn Hi không nói gì, chỉ vừa quạt vừa cười.
“Nói chuyện đi, đừng có giả câm rồi chửi tôi trong bụng.” Bì Tu nắm cằm y ép hỏi, Văn Hi ngửa mặt ra sau, cau mày giả vờ ưu sầu.
Văn Hi: “Tôi sao dám chửi anh trong bụng chứ, chỉ là đang suy nghĩ về tơ nhân duyên mà Nguyệt Lão nói thôi.”
Nhắc đến tơ nhân duyên là mặt mày Bì Tu lại sa sầm, cái dây tơ hồng kia không phải thứ tốt lành gì, chẳng qua là món đồ màu mè do Thiên Đạo thích chơi nên bày ra. Kéo cắt không đứt, tay gỡ không ra, yêu quái thần tiên đều tránh chẳng kịp, sợ mình động phàm tâm bị dính vào là lại thành drama giải trí cho người người nhà nhà.
Ai mà chẳng thích hóng hớt, thế nhưng không ai thích bị hóng hớt cả.
Bì Tu bực mình, lấy di động ra gửi tin nhắn, nhắc nhở ba người kia cấm được nói chuyện tơ nhân duyên ra. Bằng không thì hắn có thể tưởng tượng ra bên ngoài sẽ đồn đãi về mình như thế nào.
Cây già nở hoa, nhà cũ bén lửa, Tỳ Hưu ngàn tuổi cặp với tiểu quỷ trăm tuổi, chồng già vợ trẻ tuyệt đối có thể lên trang đầu của yêu giới.
Cửa phòng bị gõ hai cái, hầu tinh cất tiếng hỏi ông chủ có thể vào dọn dẹp được không, khách bao phòng riêng sắp tới ăn cơm rồi.
Ông chủ Bì bảo cậu ta đi vào, mình thì vẫn ngồi bất động trên ghế thái sư, Hầu Nhị và Hầu Tam rón rén tiến vào lau dọn, chỉ sợ chọc vị đại gia này chú ý.
Khi Hầu Nhị cầm bức tranh Lý Quỷ Tổ đặt trên bàn lên, Văn Hi liền bảo: “Mang bức tranh kia lên lầu đi.”
Hầu Nhị theo bản năng ngoảnh sang nhìn sắc mặt Bì Tu, chỉ thấy ông chủ vẫn đang điên cuồng bấm điện thoại như đang bấm kẻ thù, làm cậu ta không dám hỏi xem có nên làm theo lời lão quỷ phàm nhân này không.
Cậu ta liền quay đầu nhìn huynh đệ mình, không ngờ cái thằng Hầu Tam này lanh lợi hơn xa mình, bộ dáng kiểu không liên quan đến em nha, ai bảo anh ngu đi chạm vào cái tranh kia trước.
Văn Hi thấy thế thì khẽ nhướn mày, bay thẳng đến bên cạnh Bì Tu, tựa vào vai hắn, sắc mặt lạnh xuống.
“Ối ——” Bì Tu bị mặt y đông lạnh đến nỗi phải rít lên, cái tay vòng qua eo y buông lỏng ra: “Làm sao vậy?”
Văn Hi liếc Hầu Nhị một cái rồi ung dung nói: “Bảo phục vụ của anh mang tranh lên lầu đi, tôi không sai được cậu ta.”
Hầu Nhị nghe vậy thì không dám cựa quậy, đứng đực tại chỗ cầm bức tranh, nói lắp ba lắp bắp: “Ông chủ, em, em không có mà.”
Bì Tu cau mày nguýt Hầu Nhị một cái, Văn Hi chú ý vẻ mặt hắn, thừa cơ nói: “Không có gì đâu, anh đừng nóng, bảo cậu ta đem lên là được.”
Bì Tu bực bội, chút chuyện cỏn con này thì có gì phải nóng giận? Nhưng lời còn chưa nói ra khỏi miệng thì đã thấy hầu tinh khom lưng gập người một cái, cầm bức tranh lao ra cửa, chạy bình bịch lên lầu.
Bì Tu: …….
Văn Hi hí hửng đắc ý, thấy hầu tinh còn lại sợ hãi ra mặt thì cũng cảm thấy mất hứng thú, bèn dựa vào người Bì Tu, nói: “Chẳng phải chỗ này sắp có khách đến sao, chúng ta lên lầu đi.”
“Sao Lý Quỷ Tổ không mang bức tranh kia đi?” Bì Tu ôm y đứng dậy đi ra ngoài: “Đừng để tôi trông thấy đồ của Thao Thiết nữa.”
Văn Hi cảm thấy hắn ôm mình như ôm con nít, y giãy giụa mấy lần không hiệu quả, lòng lại có chút bực bội, liền bất mãn nói: “Thế này như ôm con nít ấy.”
Bì Tu hừ một tiếng: “Quỷ mấy trăm tuổi ở trước mặt tôi không phải con nít thì là gì?”
Ông chủ Bì ôm con nít lên lầu, nhìn thấy Hầu Nhị đang ôm tranh nơm nớp đứng ngoài rèm che, tái mặt lắp bắp: “Ông, ông chủ, em không vào được.”
Bì Tu hơi nhướn mày: “Nói năng đàng hoàng đi, nghĩ mình cũng là nhóc chổi đấy à.”
“Đưa tranh cho tôi đi.” Văn Hi chìa tay.
Hầu Nhị vội đưa tranh ra, thấy ông chủ ôm con quỷ này đi vào rồi thì liền cuống cuồng chạy xuống lầu, đi tới chỗ các huynh đệ trong nhà.
“Làm tao sợ muốn chết, thằng chả, thằng chả mách lẻo với ông chủ nữa chứ!” Hầu Nhị nuốt nước miếng: “Ông chủ dữ quá, mới nguýt một cái mà tao nhũn, nhũn hết cả chân.”
Hầu Tam cười nhạo cậu ta: “Ai bảo anh ngu đi rớ vô cái tranh ấy làm gì.”
“Làm sao tao biết được.” Hầu Nhị oan uổng: “Nếu biết thằng chả sẽ mách tội thì tao đã không sờ vào rồi.”
Hầu Tam vỗ vỗ vai cậu ta: “Anh đừng sợ quá, chúng ta được luật lao động bảo vệ mà, đại yêu không thể tùy tiện ăn thịt tiểu yêu, bọn họ sẽ bị phạt tiền và giáo dục. Đặc biệt là ông chủ của chúng ta, ổng sẽ vì tiền phạt mà không ăn chúng ta đâu.”
Tỳ Hưu tập tài nhưng lại kẹt xỉn nhất trên đời, nổi tiếng chỉ có vào không có ra, moi tiền từ tay hắn chẳng khác nào cắt thịt. Nếu không thì Bì Tu đã chẳng truy lùng Thao Thiết ráo riết nhiều năm như thế, ngay cả Ngưu Lang Chức Nữ cũng không có bền lâu được đến vậy.
Trên lầu, Văn Hi mở tranh ra xem kỹ, nghĩ thầm dạo này đúng là kỳ lạ, ngọc phật và tranh đều từng là đồ của mình, bây giờ đều trở về trong tay mình.
Chẳng lẽ mình thật sự quen biết Thao Thiết, chỉ là không biết mặt thật của hắn thôi?
Y vuốt ve bức tranh, tay chợt khựng lại, ghé sát lại gần, nghi hoặc nói: “Sao chỗ này lại có máu…..”
Bức tranh đột nhiên chấn động, phát ra ánh sáng.
Bì Tu đang xoa xà phòng trong nhà tắm thì nghe bên ngoài vang lên tiếng thét chói tai, làm hắn trượt tay đánh rơi cục xà phòng xuống đất.
Editor: Quay lại edit Sử Thượng thui nèo ~Không để chậm tiến độ đâu nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.