Quán Cơm Đêm Khuya

Chương 21: Tức cơ 2




Tạ Nhất nhìn về phía Thương Khâu, Thương Khâu cũng không trả lời cậu, chỉ như có điều suy nghĩ.
Tạ Nhất không thể làm gì khác hơn là nói một cách mờ mịt: "Gì... Đại nhân gì?"
Người đàn ông trẻ tuổi nhìn chằm chằm Thương Khâu một lúc lâu, lại đột nhiên nói lầm bầm lầu bầu: "Không đúng không đúng không đúng, không thể nào... Có thể là dáng dấp có chút giống mà thôi."
"Men in Black" ở phía sau lưng kia cũng không biết xảy ra chuyện gì, người vừa được gọi là "Đầu trâu ca" nói: "Gia, làm sao vậy?"
Người đàn ông trẻ tuổi lại khôi phục vẻ mặt, nói: "Không có gì, chỉ là nhớ lại một người bạn cũ."
Hắn nói xong nâng tay lên một cái, "đàn em" sau lưng vội vàng đem túi công văn của người đàn ông trẻ tuổi đưa qua, người đàn ông trẻ tuổi từ bên trong lấy ra một cái hộp kẹp danh thiếp vàng nạm đá quý, mở ra cầm ra một tờ danh thiếp, đưa cho bọn họ, cười híp mắt nói: "Thật không biết xấu hổ, ta hôm nay ra cửa quên đổi tiền rồi, giờ trên người không có tiền lưu hành nơi này của các người, đây là danh thiếp của ta, ngày mai trong quán vừa mở cửa, ta sẽ cho người đem tiền đưa sang đây, cậu xem được không?"
Người trẻ tuổi kia nói chuyện ngược lại hết sức sĩ diện, thế nhưng Tạ Nhất luôn cảm thấy cảnh tượng này giống như đã từng quen biết, đưa qua danh thiếp nhìn một cái, oách thật, càng giống như đã từng quen biết.
—— công ty cổ phần công ty hữu hạn (tập đoàn) Bảo hiểm XX, tổng giám đốc công ty chi nhánh thứ sáu, Tất Bắc, người đàn ông trẻ tuổi kia tám phần mười là một công ty với Nguyệt Lão thần thần thao thao trước kia, không nghĩ tới công ty bảo hiểm của bọn họ làm còn thật lớn, dĩ nhiên có nhiều công ty chi nhánh như vậy.
Tạ Nhất nhìn danh thiếp, còn có chút mơ hồ, chỉ cảm thấy người này rất có tiền, cái hộp kẹp danh thiếp kia đều là vàng nạm đá quý, như nhà giàu mới nổi vậy, hẳn không phải là loại không trả nổi tiền, có thể quên mang theo thiệt.
Chỉ là mấy ngày nay người ghi nợ có chút nhiều, hơn nữa đều kỳ kỳ quái quái, cho nên Tạ Nhất còn có chút do dự.
Nào biết Thương Khâu đứng ở một bên, đưa tay cầm qua danh thiếp nhìn một cái, nói: "Không thành vấn đề."
Anh ta vừa nói như vậy, người đàn ông trẻ tuổi được gọi là Tất Bắc cười nói: "Tốt tốt, sảng khoái, cậu là ông chủ nơi này đúng không? Người bạn này cậu ta đã giao định rồi, ta đây ngày mai lại tới."
Tất Bắc nói xong, vẫy vẫy tay với những đàn em kia, vì vậy liền mang theo các Men in Black của hắn đi ra cửa quán cơm đêm khuya, điệu bộ tiền hô hậu ủng* thế kia, ra cửa rồi, lập tức có chiếc xe hơi sang màu đen thân dài dừng ở cửa, có đàn em đeo bao tay màu trắng mở cửa xe sang, mời Tất Bắc ngồi vào trong, bộ dáng kia, giàu sang tới phát ghét có thể là cả đời Tạ Nhất cũng không thể cảm thụ... [ủng hộ rầm rộ]
Tạ Nhất nhìn thổ hào rời đi, trong lòng vô cùng cảm thán, lại có chút vô cùng kinh ngạc, quay đầu nói với Thương Khâu: "Công ty bảo hiểm này, anh biết không? Nhìn có tiền như vậy, sao còn ăn chịu."
Thương Khâu híp mắt nhìn danh thiếp này, nói: "Nhưng không chỉ là một mình tôi nhận biết."
A Lương đi thu dọn bàn, Thương Khâu mang theo Tạ Nhất quay lại phía sau quầy, đem danh thiếp giao cho Tạ Nhất, nói: "Đem giữ thứ này, ngày mai phải dùng ghi nợ."
Tạ Nhất vội vàng nhận lấy, cất kỹ xong, nói: "Anh còn chưa nói, anh ta rốt cuộc là người thế nào? Nhìn điệu bộ không nhỏ."
Thương Khâu cười cười, nói: "Thật ra thì cậu chắc hẳn cũng từng nghe nói, cũng coi là nhà nhà đều biết."
Tạ Nhất kinh ngạc nói: "Ngôi sao!?"
Thương Khâu lại cười cười, nhưng lắc đầu, dùng giọng nói khàn khàn: "Diêm Vương gọi người canh ba chết, ai dám để người ở lại tới canh năm."
Tạ Nhất không khỏi có chút tê dại da đầu, nuốt ngụm nước miếng, chần chừ nói: "Diêm... Diêm Vương?"
Tạ Nhất chỉ là tùy tiện nói một cái, dù sao cậu cũng không phải là người của phạm vi kia, sống hai mươi mấy năm, bỗng chốc đã muốn sụp đổ toàn bộ, thực sự có chút khó có thể chấp nhận.
Thương Khâu lại gật đầu, khẳng định cách nói của Tạ Nhất.
Tạ Nhất liền có hơi choáng váng đầu căng não, cảm giác miếu nhỏ mình đây, vậy mà đón Phật lớn, mà Phật lớn này còn ghi nợ, liền càng là phá vỡ nhận thức của Tạ Nhất...
Thương Khâu nói tiếp: "Xem ra Nhiếp Tiểu Thiến nói là sự thật, quỷ môn quan đóng không được, điện Diêm La cũng đi ra kiểm tra tình huống, chuyện lần này sợ là không nhỏ."
Tạ Nhất vẫn còn có chút mơ mơ màng màng, nói: "... Công ty bảo hiểm kia..."
Vậy mà Diêm Vương mở công ty bảo hiểm, quả thực đủ tiếp địa khí*, công ty bảo hiểm này đoán chừng phải kiếm đầy bồn đầy chén đi, rất có đầu óc thương mại đó.
[Tiếp địa khí: Chính là phải tiếp xúc rộng rải với cuộc sống bình thường của dân chúng, hoà thành một khối cùng nhân dân quần chúng, miêu tả nguyện vọng, tố cầu, lợi ích của dân chúng bình thường của tầng dưới chót nhất. Dùng thói quen sinh hoạt, dùng lời lẽ vân vân của dân chúng, mà không phải thoát khỏi nhu cầu thực tế và nguyện vọng chân thực của dân chúng, hợp với mặt ngoài, mà là thực thực tế tế, thấu triệt lòng người, chính là phải tuân theo quy luật tự nhiên, mà không phải làm việc mù quáng. Dùng để hình dung một số quan viên Chính phủ cùng danh nhân nhân sĩ, tương đối thân thiện quần chúng.]
Thương Khâu rất bình tĩnh nói: "Âm phủ tổng cộng có mười điện Diêm La, vừa rồi hắn ta cũng nói, "Minh Kinh thập vương", nhìn danh thiếp của hắn ta, chắc là điện Diêm vương thứ sáu, Biện Thành Vương Tất."
Tạ Nhất nhanh chóng ngồi ngay ngắn, nghe Thương Khâu phổ cập khoa học cho cậu, cậu trước đây cũng đã từng nghe nói những truyền thuyết dân gian này, có người nói âm tào địa phủ không chỉ có một Diêm Vương, trong đó điện thứ năm của Diêm Vương mới là Diêm La Vương, rất khéo đó là, vị Diêm La Vương này chính là bọn họ vừa du lịch một vòng, Bắc Tống Bao thanh thiên Bao Chửng.
Chín điện Diêm Vương khác đều có phong hào, ví dụ điện hào thứ nhât Tần Quảng Vương, điện hào thứ hai Sở Giang Vương, điện hào thứ ba Tống Đế Vương vân vân. Lại bởi vì Diêm La vương Bao Chửng danh tiếng vang dội nhất, cho nên rất nhiều người nói Thập Điện Diêm vương gọi là Diêm La vương.
Thương Khâu nói tiếp: "Lục điện Diêm Vương, sở chưởng đáy biển rộng, phương Bắc gọi hồn đại địa ngục."
Tạ Nhất nghe càng mơ mơ màng màng kỳ kỳ quái quái rồi, vô cùng kinh ngạc nói: "Kêu... Kêu to?" [Gọi hồn (jiàohún) và kêu to (jiàohuàn): hai từ phát âm gần giống nhau]
Thương Khâu cũng biết cậu không hiểu, nhìn cậu một cái, giải thích nói: "Chính là tục xưng của Uổng Tử thành [1]."
Tạ Nhất lập tức nói: "Cái này tôi hiểu!"
Thương Khâu nói thản nhiên: "Không dễ dàng."
Tạ Nhất: "..." Hình như bị khinh bỉ rồi.
Bọn họ đang nói chuyện, chợt nghe được cửa chính của quán cơm đêm khuya "Rầm!!" một tiếng, liền như muốn bùng nổ, bị người đạp ra, không biết còn tưởng rằng là phá quán nữa.
Một người phụ nữ từ bên ngoài đi vào, vóc người cô ta có hơi mập mạp, thế nhưng cũng không thể nói rất mập, một chân đạp ra cửa chính của quán cơm đêm khuya, chuông gió treo trên cửa phát ra tiếng "Leng keng leng keng", thiếu chút nữa đem thủy tinh đụng bể.
Người phụ nữ đi vào đã bốc lên một mùi rượu khó ngửi, xem ra uống nhiều lắm, đi vào cửa thô giọng gào lên: "Mười chai bia!! Nhanh lên một chút!"
Cô ta nói xong, trực tiếp ngồi xuống ở một bàn trống, vỗ bàn nói tiếp: "Bia!! Nhanh lên một chút, bia!!"
Tạ Nhất ở đây không thiếu thực khách uống nhiều rồi gây rối, dù sao mở tiệm lâu như vậy, cái gì chừng từng thấy, ngay cả Diêm Vương cũng từng gặp rồi!
Thế nhưng nơi này Tạ Nhất còn chưa thật sự có thực khách vừa vào cửa đã uống say rồi định gây rối.
Tạ Nhất vội phất phất tay, ý bảo A Lương cho cô ta bia, để cho cô ta uống xong đi nhanh lên.
Quán cơm đêm khuya vẫn buôn bán đến gần bốn giờ, người phụ nữ kia sau khi đi vào vẫn uống rượu, uống khoảng mười chai, vừa hát vừa uống, uống được hơn ba giờ, khách cũng lục tục giảm bớt, người phụ nữ kia còn đang mê mê trừng trừng uống, uống xong không ngừng khóc thét.
Quán cơm đêm khuya một chốc nữa đóng cửa rồi, Tạ Nhất vừa vào sau bếp chuẩn bị làm hai món ăn, cho Thương Khâu và A Lương bận việc cả đêm đánh một chút răng, làm bữa ăn khuya gì gì đó, cậu nấu hai món đồ nhắm.
Đầu bếp còn đem đồ nhắm rượu mới ướp lấy ra nữa, để cho bọn họ cũng nếm thử mùi vị, Tạ Nhất bưng đồ ăn đi ra, chợt nghe được người phụ nữ kia còn đang khóc thét, khóc tới mức những thực khách đều bụm tai.
A Lương cũng là bất đắc dĩ, đã từng khuyên rồi, nhưng vẫn không thể, nói với Tạ Nhất: "Anh Thương, nếu không anh đi khuyên đi?"
Tạ Nhất: "..." Thiếu chút nữa đã quên bản thân còn chui vào cơ thể của Thương Khâu nữa, trách không được ban nãy đầu bếp nhìn mình xào đồ ăn, dùng một loại ánh mắt phát hiện vùng đất mới.
Tạ Nhất cũng không có cách nào, một tiếng sau nữa đóng cửa rồi, dù sao không thể nhìn người phụ nữ kia đem khách đều ầm ĩ đi hết?
Vì vậy Tạ Nhất nhắm mắt đi tới, nói: "Vị khách này, có thể mời cô... Nói nhỏ chút hay không, đừng ảnh hưởng đến những vị khách khác?"
Người phụ nữ kia nghe lời của Tạ Nhất, nhất thời ngẩng đầu lên, ánh mắt được gọi là hung ác, dọa Tạ Nhất giật mình, ai ngờ người phụ nữ sau một chốc đột nhiên nâng chai rượu trong tay, nhét vào trong lòng Tạ Nhất, nói: "Tới á! Uống rượu! Uống rượu!"
Tạ Nhất cũng chạy không thoát, người phụ nữ lôi kéo cậu không cho cậu đi, muốn Tạ Nhất uống rượu với mình.
A Lương ở một bên nhìn kinh ngạc, nói: "Vẫn là anh Thương có duyên với phụ nữ, ông chủ ngài cũng không có duyên với phụ nữ."
Thương Khâu: "..."
Kỳ thực Tạ Nhất đó không phải là có duyên với phụ nữ gì cả, mặc dù Tạ Nhất giờ đang chui vào cơ thể của Thương Khâu, đích thực đẹp trai lại có hình, chỉ có điều trong cơ thể cậu âm khí quá mạnh mẽ, trên người phái nữ phần lớn âm khí cũng lớn, cho nên tục xưng Tạ Nhất là "tri kỷ của phụ nữ", người phụ nữ kia vừa nhìn chính là khúc mắc phiền muộn, muốn tìm người nói hết, vì vậy đã nhìn Tạ Nhất hợp mắt.
Tạ Nhất bị người phụ nữ nắm lấy, người phụ nữ khóc kể khổ, chẳng qua bởi vì Tạ Nhất nghe cô ta kể khổ, giọng nói của người phụ nữ cũng nhỏ không ít.
Người phụ nữ kia uống bia, nước mắt và nước mũi giao hòa, vừa lau nước mắt, vừa chùi nước mũi, khóc hu hu nói: "Anh không biết đâu, anh không biết đâu... Bạn trai của tôi ấy, hắn ta là tên khốn kiếp, tra nam!"
Người phụ nữ kia hình như là gặp phải tra nam, vừa bị tra nam bỏ rơi, bởi vì thất tình, hơn nữa rất không cam lòng, cho nên mới khắp nơi mua say.
Người phụ nữ tên là Phùng Doanh, cô ta có người bạn trai, bạn trai là bạn học của em trai cô ta, hai người là người không coi trọng tình yêu chị em, thứ nhất là vấn đề tuổi tác, mặc dù cũng nói nữ lớn ba ôm cục vàng*, thế nhưng kỳ thực rất nhiều người cũng sẽ để bụng. [Là chỉ người con gái lớn hơn người con trai ba tuổi.]
Vả lại chính là Phùng Doanh và bạn trai cô không môn đăng hộ đối, bạn trai nhỏ của Phùng Doanh gia đình rất nghèo, có người nói trước đây bạn trai của Phùng Doanh cũng bởi vì trộm đồ từng vào đồn, chẳng qua bởi vì tuổi quá nhỏ chỉ có thể đào tạo, bóng ma như vậy khiến người nhà của Phùng Doanh rất không coi trọng.
Chẳng qua hai người vẫn qua lại rất nhiều năm, cứ như vậy được duy trì, bạn trai của Phùng Doanh đối với Phùng Doanh quả thực ngoan ngoãn phục tùng, không thể lại săn sóc hơn nữa, Phùng Doanh cũng bởi vì biết điều kiện kinh tế trong nhà bạn trai không tốt, cho nên hai người cùng nhau hẹn hò luôn đều là Phùng Doanh trả tiền, còn thường xuyên tặng bạn trai một vài thứ, lúc mẹ bạn trai ngã bệnh nằm viện, Phùng Doanh còn đem trang sức châu bảo của mình đưa cho bạn trai, để hắn ta đi bán lấy tiền.
Hai người vẫn rất tốt, sau đó bạn trai nói cho Phùng Doanh, bản thân có một cơ hội xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, có thể vào xí nghiệp lớn của nước ngoài, tương lai rất tốt.
Phùng Doanh khóc nói: "Hắn ta nói thật dễ nghe, nói mình không xứng với tôi, cùng tôi không môn đăng hộ đối, nếu như mình có thể xuất ngoại đi học, về sau có tiến bộ, sẽ lấy tôi, cùng tôi kết hôn!"
Có điều là điều kiện gia đình bạn trai rất không tốt, không có cách cung cấp cho hắn ta ra nước ngoài học, dù sao ra nước ngoài chi tiêu cũng không nhỏ.
Khi đó Phùng Doanh đã đi làm, công việc không tệ, kiếm được cũng không ít, một tháng có mấy chục ngàn đồng, áo cơm không lo.
Phùng Doanh vừa nghe, lập tức động lòng, muốn đưa bạn trai đi nước ngoài, chờ một vài năm, bọn họ có thể kết hôn rồi, đến lúc đó bạn trai khá lên, người nhà cũng sẽ không phản đối.
Phùng Doanh thấp giọng nói: "Tôi... Tôi bán túi xách và đồ trang sức trước đây của tôi, cùng mấy tháng tiền lương, tổng cộng hơn trăm mấy chục ngàn, tôi đưa cho hắn ta tất cả! Đưa hắn ta đi học, hắn thề với tôi, sau khi khá lên nhất định sẽ trở về kết hôn với tôi, mãi mãi cũng sẽ không phụ lòng tôi!"
Tạ Nhất nghe xong, giống như biết kết quả, tra nam này tuyệt đối là một Trần Thế Mỹ*.
[Là một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã. Sau đó, hắn bội tình, phản bội vợ con cũ của mình để theo vinh hoa phú quý. Trần Thế Mỹ đã bị Bao Chửng xử chém. Chi tiết xem thêm wiki.]
Quả nhiên, Phùng Doanh khóc nói: "Hắn ta đi ra ngoài nhiều năm như vậy, vừa mới bắt đầu vẫn liên lạc với tôi, sau đó thì lấy lệ bận việc, không thời gian... Tôi bởi vì cho hắn ta một số tiền lớn, người nhà giận tôi, làm ầm ĩ lớn một trận, vì hắn ta, tôi bỏ ra rất nhiều! Kết quả đâu, kết quả đâu!!"
Tạ Nhất không biết khuyên cô ta như thế nào, Phùng Doanh lấy chai bia uống một hớp lớn, lập tức đem chai bia đặt ở trên bàn "Cộc!!" một tiếng, nói: "Kết quả! Kết quả hắn ta đích thực có tiền đồ, có người nói được công ty nào đó coi trọng, thiên kim tiểu thư của một xí nghiệp lớn nước ngoài hợp ý hắn ta, hắn ta vào công ty, thành hàng không rồi, còn muốn kết hôn với thiên kim tiểu thư nữa!!"
Quả nhiên là Trần Thế Mỹ...
Chuyện này Phùng Doanh cũng không biết, dù sao bạn trai vẫn lừa cô ta, nói mình bận, không thời gian nói chuyện, điện thoại cũng không gọi, giống như cũng không có mạng mẽo gì để trao đổi.
Sau đó Phùng Doanh ở trên đường đi làm, tình cờ gặp bạn trai, còn có "vị hôn thê" của bạn trai.
Phùng Doanh căn bản không biết bạn trai cũng đã về nước rồi, bọn họ đơn giản là không thể buông tha, lúc đó bạn trai đang đi dạo phố với vị hôn thê của hắn, Phùng Doanh đi ngang qua, hai người kia tình chàng ý thiếp, ở trên đường hôn môi khó phân thắng thua.
Trong nháy mắt Phùng Doanh tức tới muốn bùng nổ, xông lên tranh luận với bạn trai cô, bạn trai vừa mới bắt đầu còn có chút lo lắng không đủ, chẳng qua bởi vì vị hôn thê ở bên cạnh, thế nào cũng muốn cố chống đỡ mặt tiền, vì vậy chết cũng không nhận.
Phùng Doanh khóc tới hít hà, nói: "Hắn ta chính là một thằng khốn từ đầu tới đuôi! Hắn căn bản không nhận nợ, không thừa nhận biết tôi, vị hôn thê của hắn cũng nhục nhã tôi, nói tôi xấu như vậy, phụ nữ mập như thế, tại sao có thể là bạn gái vị hôn phu cô ta, đơn giản là nói vớ vẩn!"
Phùng Doanh nói đến đây, càng khóc dữ dội hơn, nói: "Tôi thừa nhận tôi mắt đui, tôi cho hắn ta tiền, để hắn ra nước ngoài là tôi mắt đui, tôi tự làm, không thua bất kỳ ai, tôi tự không nhìn ra hắn là một thằng khốn cặn bã! Thế nhưng hắn dựa vào cái gì chửi tôi! Dựa vào cái gì nhục nhã tôi!?"
Tạ Nhất nghe xong, thở dài, lời nói của tra nam và vị hôn thê quả là làm bị thương lòng tự trọng của Phùng Doanh, bởi vậy Phùng Doanh mới chán chường say rượu như thế.
Tạ Nhất cũng không biết an ủi thế nào mới tốt, có chút sốt ruột, lúc này đột nhiên có người vỗ vỗ vai Tạ Nhất.
Tạ Nhất ngẩng đầu nhìn lên, Thương Khâu đã đi tới lặng yên không tiếng động, cứ như linh hồn đứng sau lưng, bước đi như mèo, cũng không ra tiếng động.
Thương Khâu đưa cho Tạ Nhất tờ khăn giấy, Tạ Nhất lúc này mới hiểu ra, vội vàng đem khăn giấy đưa cho Phùng Doanh.
Mặc dù Phùng Doanh uống say khướt, khóc tới mức tinh thần không rõ, chẳng qua vẫn nhận lấy khăn giấy, nói: "Cảm ơn."
Tạ Nhất vội vàng khoát tay nói: "Không có việc gì không có việc gì, tra nam như thế, chẳng đáng cô khóc vì hắn, uống... Uống nhiều rượu như vậy không tốt cho cơ thể, vẫn nên đừng uống."
Tạ Nhất chưa từng an ủi con gái, cảm giác mình hơi có chút ăn nói vụng về, Phùng Doanh còn nói: "Cảm ơn anh, nói ra tốt hơn rồi."
Trong quán cơm đêm khuya ngoại trừ bàn của Phùng Doanh ra, còn có thực khách lẻ tẻ của vài bàn, bởi vì âm thanh của Phùng Doanh không nhỏ, cho nên rất nhiều thực khách đều nghe được cảnh ngộ của Phùng Doanh.
Thực khách của một bàn ngồi ở góc nói: "Ai chà, tra nam này a, nên móc tim móc phổi, xuống a tì địa ngục!"
Một người thực khách nói: "Đúng đúng, ấy gọi là gì nhỉ, "Dùng cọc đồng rỗng ruột, lấy xích cột tay chân lại, quạt lửa đem thiêu, chảy bỏng tim gan"!" [Theo như wiki Việt Nam thì tội này nằm ở Cửu điện.]
Tạ Nhất nghe thế, có hơi tê dại da đầu.
Một bàn thực khách bên cạnh nghe xong, cũng tham dự thảo luận đề tài, tán gẫu nói: "Ài, kỳ thực cô nàng kia muốn phản kích, rất dễ mà, hỏi Triệu Phi Yến[2] mua chút tức cơ hoàn, viên thuốc đó là đốt mỡ giảm béo, làm đẹp dưỡng nhan, còn có thể thơm ngào ngạt.
"Đúng vậy, Triệu Phi Yến, không phải là đem Lưu Ngao* mê đắm sao? Ta nghe nói Triệu Phi Yến còn ở Âm phủ xin độc quyền của tức cơ hoàn nữa, đang có chiến dịch đánh giả**, gần đây Âm phủ đánh giả rất nghiêm đó, chuyển thành một cuộc vi thương***."
[Hán Thành Đế, tên thật là Lưu Ngao (劉驁)là vị Hoàng đế thứ 12 của nhà Tây Hán trong lịch sử Trung Quốc. Ông cai trị từ năm 33 TCN đến năm 7 TCN, tổng 26 năm.]
[Quá trình tấn công và trừng phát những hành động trái pháp luật như giả mạo sản phẩm, tạo thành nguy hại cho quốc gia và xã hội, phải bảo vệ tri thức sản quyền, phải nghiêm khắc đả kích hành vi làm hàng giả, được gọi chung là "đánh giả".]
[Hình thức buôn bán trên mạng.]
"Tức cơ hoàn đó, đó là thứ của Âm phủ, các người nhìn tiểu cô nương này vừa thấy đó là người sống, đừng chủ ý thúi nữa!"
"Này, đại cấu* a! Đầu năm nay đại cấu nhiều thuận tiện a, âm tào địa phủ toàn cầu đại cấu, xóa thuế miễn bưu, tức cơ hoàn kia hai ngày nay dường như còn tụ hoa toán [3] nữa!"
[Đại cấu, nói phổ thông hơn một chút chính là tìm người hỗ trợ mua hàng hoá bạn cần, nguyên nhân có thể là bạn ở nơi mua không được hàng hóa đó, có thể là giá cả của nơi bán hàng hóa này mắc hơn nơi khác, cũng có thể là để tiết kiệm giá thành thời gian cá nhân, xin người hỗ trợ mua xong giao hàng tới cửa.
Như là người trung gian mua hàng hóa từ nước ngoài về cho mình rồi ship tới tận nhà mình vậy đó.]
Tạ Nhất: "..." Nói đều là tiếng người, ngay cả ở cùng một nơi vậy mà cậu cũng nghe không hiểu.
Phùng Doanh trút ra hết xong, tính tiền cơm, liền chuẩn bị rời đi, lúc rời đi còn cảm ơn Tạ Nhất.
Tạ Nhất nhìn Phùng Doanh trả tiền cơm, nhất thời trong lòng có chút cảm khái, lúc này cũng không phải là tiền Âm phủ, cũng không phải Phương Thiên Họa Kích, càng không phải là hũ tro cốt nữa, mà là tiền giấy chân chính, Tạ Nhất hết sức vui mừng.
Tạ Nhất nhìn bóng lưng rời đi của Phùng Doanh, vẫn cảm thấy Phùng Doanh vô cùng đáng thương, nói: "Cô gái này vô cùng tốt, sao lại gặp được tra nam như thế chứ?"
Thương Khâu nhìn thoáng qua Tạ Nhất, nói thản nhiên: "Bữa ăn khuya lạnh rồi."
Tạ Nhất nghe thế, vội vàng đi theo Thương Khâu đi ăn bữa ăn khuya, vô cùng cảm kích: "Các người vẫn chờ tôi à, thật sự là anh em tốt đó!"
A Lương cười híp mắt nói: "Anh Thương anh khách sáo cái gì?"
Thương Khâu: "..."
Ba người ăn một bàn bữa ăn khuya, Tạ Nhất còn uống hai ly bia, cảm giác cuộc sống đơn giản này, trôi qua cũng không tệ lắm, ngoại trừ có chút chuyện kỳ kỳ lạ lạ, thực khách kỳ kỳ quái quái, còn có trao đổi lạ lạ lùng lùng của mình và Thương Khâu đây.
Chẳng qua mình và Thương Khâu thay đổi cơ thể, nghĩ như thế nào cũng là bản thân buôn bán lời, dù sao Thương Khâu rất đẹp trai á, đời này có thể làm một lần soái ca, quá đáng giá rồi!
Tạ Nhất mang theo ốc biển nhỏ của đầu bếp mới ướp, dùng cây tâm cại ra, thì sẽ ra ngay, thơm mùi ướp, thấm triệt để! Thịt ốc vào miệng bắn vào răng, một hạt cát cũng không có, vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, không ê răng chút nào.
Tạ Nhất mới nếm cũng biết, bên trong còn bỏ thêm chút rượu, miệng đầy rượu và thơm, đừng nhìn thịt ốc này hơi nhỏ chút, thế nhưng ăn vào vô cùng hài lòng.
Tạ Nhất nói: "Thịt ốc này ướp rất tốt, ăn ngon vô cùng, ướp mấy ngày rồi? Thấm triệt để thế."
A Lương cười nói: "Đừng nói, kỳ thực không ướp mấy ngày, bác đầu bếp nói, là cái bình ướp đồ ăn tốt, cũng không biết có phải tính chất tốt hay không, cho dù ăn vào đặc mùi vị."
Tạ Nhất ăn tới mỹ tư tư*, đem thịt ốc biển bỏ vào trong miệng, còn hớp một ngụm bia, cảm giác rất sảng khoái, bia lành lạnh theo cổ họng vẫn thoải mái tới trong bụng, được gọi là thật đã nghiền. [từ chỉ vô cùng hạnh phúc và nó rất tuyệt vời (美滋滋)]
Thương Khâu lại đột nhiên nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: "Cái hũ nào?"
Vẻ mặt Tạ Nhất mê man, A Lương cười nói: "Chính là cái đó... cái hũ ngày đó ông chủ gán nợ, màu đen, lớn như vậy, như là cái hũ tro cốt ấy..."
"Phụt ——!!!"
Lời của cậu ta chưa nói hết, Tạ Nhất trực tiếp phun ra ngụm bia, thiếu chút nữa phun ở trên mặt Thương Khâu, vẻ mặt A Lương mê man nhìn hai người kia, sắc mặt của Tạ Nhất biến đổi lớn, mới vừa rồi vẻ mặt còn hạnh phúc thỏa mãn, đột nhiên đã biến thành trắng bệch, còn phát xanh, cổ họng lăn lộn như muốn nôn.
Thương Khâu lại nhanh chóng đứng lên, trực tiếp vào sau bếp, sau đó chính là tiếng nước mở, dường như đang súc miệng.
A Lương vẫn đang vẻ mặt không giải thích được, gãi gãi sau ót mình, tiếp tục ăn ốc biển nhỏ, còn nói: "Ài, các người cũng không ăn nữa? Có phải uống rượu quá nhanh hay không, lên não rồi?"
Thương Khâu đi súc miệng, Tạ Nhất lại đi ói ra, sau khi hai người đi ra sắc mặt đều không quá tốt.
Cái hũ tro cốt gì đó, rõ ràng chính là hũ tro cốt của Nhiếp Tiểu Thiến!
Bận rộn cả một ngày, đúng bốn giờ, quán cơm đêm khuya chính thức đóng cửa, Tạ Nhất ói tới thể xác và tinh thần uể oải, theo Thương Khâu về nhà hai người, chuẩn bị đi ngủ.
Ngày mai là thứ bảy, không cần dậy sớm, hai người ở cửa nhà còn gặp Nhiếp Tiểu Thiến, Nhiếp Tiểu Thiến là con cú mèo, dù sao cũng là cô hồn dã quỷ, đều là ngày núp đêm ra, thấy bọn họ trở về, còn đi lên chào hỏi.
Nhiếp Tiểu Thiến kinh ngạc nói: "Hai vị công tử, vì sao vẻ mặt tiều tụy?"
Tạ Nhất lòng nói, bởi vì mới vừa ăn ốc biển nhỏ ướp bằng cái hũ tro cốt của cô, có thể không mệt mỏi sao...
Tạ Nhất đi theo Thương Khâu vào cửa nhà, hai người chuẩn bị tắm rồi đi ngủ.
Tạ Nhất cầm áo choàng tắm chuẩn bị vào phòng tắm, Thương Khâu đột nhiên nắm lại cổ tay của Tạ Nhất, dọa Tạ Nhất giật mình, nói: "Sao... Sao vậy?"
Thương Khâu nhìn cậu một cái, không có biểu tình gì đặc biệt, nói: "Bao tay, đừng quên ba điều quy ước."
Tạ Nhất lúc này mới nhớ tới, tắm rửa không thể cởi bao tay, trước đó cậu đã đồng ý Thương Khâu rồi, vội vàng gật đầu nói: "Biết rồi biết rồi."
Vừa rồi trong nháy mắt, Tạ Nhất còn tưởng rằng Thương Khâu muốn tắm cùng với mình...
Tạ Nhất vào phòng tắm, đóng cửa lại, nhìn nhìn bao tay của mình, tắm rửa không cởi bao tay, đây cũng là đời người một lần, chẳng qua nếu đã đồng ý rồi, Tạ Nhất vẫn là phải làm được.
Tạ Nhất nghĩ thầm, không cho nhìn bên dưới bao tay, mà dù sao tắm rửa phải cởi đồ đi, nhìn xem cơ thể không sao đi? Dù sao cũng là đàn ông.
Tạ Nhất nghĩ như vậy, vội vàng đem đồ cởi ra, chẳng qua trong lòng có chút khẩn trương, thật giống như bản thân không phải cởi đồ của mình, mà là cởi đồ của người ta vậy.
Trán tuôn ra mồ hôi nóng, Tạ Nhất run rẩy đem đồ cởi ra, sau đó ngẩng đầu nhìn trong gương, lúc vừa nhìn hay thật, thực sự quá trực tiếp rồi, vừa đánh vào thị giác, tám khối cơ bụng, cơ ngực cũng không nhỏ, thoạt nhìn đơn giản là mặc đồ lộ gầy cởi đồ có hình, rõ ràng lúc mặc đồ có vẻ rất cao gầy, thực sự là ảo giác.
Mấu chốt vẫn là chỗ đó...
Não Tạ Nhất tê dại, đây rốt cuộc ăn cái gì lớn lên, cũng quá hùng vĩ rồi.
Tạ Nhất vuốt cằm mình, nghĩ thầm chờ đổi trở về, mình vẫn phải nên đi phòng thể dục luyện chút ít? Không thì đây cũng quá thương lòng tự trọng rồi.
Thương Khâu chờ Tạ Nhất tắm xong, bản thân cũng chuẩn bị đi tắm, cửa phòng tắm mở ra một tiếng "Răng rắc", Tạ Nhất từ bên trong đi ra, có điều là mặt mũi đỏ bừng, vì sao đỏ bừng, chính cậu cũng không hiểu ra sao cả, có thể là lúc tắm bị toàn bộ quá trình nhục nhã trong yên lặng, cho nên mới có vẻ mặt đỏ bừng đi?
Thương Khâu kỳ lạ nhìn thoáng qua Tạ Nhất, còn nâng tay lên thử trán cậu một cái, trong nháy mắt mu bàn tay của Thương Khâu khoác lên trên trán cậu, Tạ Nhất thiếu chút nữa nhảy dựng, mở to hai mắt nhìn, biểu cảm của vẻ mặt như gặp quỷ.
Thương Khâu lại nói: "Cậu bị bệnh rồi? Mặt rất đỏ."
Tạ Nhất vội nói: "Không có không có, nước ấm có chút cao."
Ngày thứ hai không cần đi làm, buổi chiều mới đi quán cơm đêm khuya, sau khi hai người thức dậy chuẩn bị ra đi dạo, Tạ Nhất quyết định đi siêu thị, cho trong nhà Thương Khâu mua chút tiếp tế, không thì tất cả đều là mì gói, ăn nhiều không tốt nữa.
Thương Khâu cũng không từ chối, anh ta vừa lúc tiện đường đi mua về một ít thức ăn cho mèo.
Hai người liền đi bộ đi tới siêu thị bên cạnh, thứ bảy cửa siêu thị rất sầm uất, còn có rất nhiều người phát tờ rơi.
"Anh đẹp trai, tập thể hình không?"
"Bơi lội tập thể hình, yoga nhảy latin!"
"Anh đẹp trai, phòng thể dục mới mở, ngay siêu thị bên cạnh, rất tiện, làm tấm thẻ tập thể hình đi!"
Mặc dù đầu năm nay rất thịnh hành tập thể hình, Tạ Nhất cũng rất ước ao cơ bụng của Thương Khâu, chẳng qua Tạ Nhất người đây có chút trạch, còn đặc biệt lười, suy nghĩ một chút về việc tập thể hình còn được, để cậu tập thể hình thật sự thì khó rồi.
Tạ Nhất vội từ chối, đi theo Thương Khâu vào siêu thị, lúc này đúng dịp thấy người quen, chính là Phùng Doanh uống say đêm qua kia, chính xác mà nói là bóng lưng của Phùng Doanh.
Phùng Doanh cầm trong tay một tờ tờ rơi của phòng tập thể thao, đi vào phòng tập thể thao bên cạnh siêu thị.
Tạ Nhất cũng không có quá chú ý, cùng Thương Khâu vào siêu thị, mục đích của cậu là vật dụng hàng ngày và tiếp tế, mục đích của Thương Khâu chỉ có thức ăn cho mèo và đồ hộp cho mèo, Thương Khâu chính là một mèo nô tiêu chuẩn.
Ngày hôm nay siêu thị vừa lúc giảm giá, Thương Khâu mua một đống thức ăn cho mèo, Tạ Nhất nhìn tới líu lưỡi.
Hai người từ siêu thị đi ra, sau khi về nhà Tạ Nhất làm bữa trưa, hai người ăn cơm xong gần như đã hơn năm giờ rồi, lập tức phải đi quán cơm đêm khuya bắt đầu làm việc.
Thương Khâu cầm hai túi thức ăn cho mèo và đồ hộp cho mèo, cùng Tạ Nhất đi xuống lầu, vẫn là như cũ, đi tới hoa viên tiểu khu, từ phía dưới ghế dài đem chậu ăn lấy ra.
Tạ Nhất coi như là quen việc dễ làm rồi, Thương Khâu không có ở đây nửa tháng, đều là Tạ Nhất cho mèo ăn, Tạ Nhất cũng hỗ trợ, đem đồ hộp mở ra.
Những con mèo con này rất nhanh thì chạy tới kêu "Meo meo meo meo", tất cả đều xúm lại qua đây, phe phẩy cái đuôi nhỏ đi ăn thức ăn.
Thương Khâu thấy những con mèo con này, biểu cảm dường như có chút buông lỏng, khẽ cười một cái.
Tạ Nhất cũng học dáng vẻ của Thương Khâu đi sờ những con mèo con này, mèo con vẫn không chịu, dù sao Tạ Nhất cho dù chui vào xác thịt của Thương Khâu, thế nhưng âm khí trong thân thể vẫn rất đủ, mèo con tương đối sợ Tạ Nhất.
Tạ Nhất sờ hai lần, đều bị boss mèo tránh khỏi khéo léo, Thương Khâu thấy vẻ mặt thất vọng của cậu, lắc đầu, đưa tay tới, nắm lấy mu bàn tay của Tạ Nhất, úp lên tay của Tạ Nhất, khẽ vuốt ve mèo con.
Mèo con lúc này không né tránh, còn ở trong lòng bàn tay của Tạ Nhất cọ cọ.
Tạ Nhất cười nói: "Thật là đáng yêu, còn làm nũng nữa... Con mèo con này cũng đủ khôn, nó có thể phân biệt được hai ta."
Cậu vừa mới nói tới đây, câu chuyện đột nhiên liền dừng lại, thân dài đứng lên, quay đầu nhìn lại, Tạ Nhất cũng đi qua theo, quay đầu nhìn lại, hoá ra có người tới, chẳng qua cậu cũng không nghe tiếng bước chân gì cả.
Người nọ cười híp mắt đi tới, tây trang toàn thân, trong tay còn chống gậy thân sĩ, phía sau đi theo một đống Men in Black, dáng điệu tràn đầy.
Chính là ngày hôm qua chịu nợ... Diêm Vương gia.
Tất Bắc đi tới, cười híp mắt nói: "Nói thật hay, nói thật hay, chẳng qua người sống mới tự cho là thông minh nhất, người chết sẽ không cho là như thế rồi."
Tất Bắc nói xong, giơ tay lên một cái, đàn em phía sau vội vàng đem một cái rương đưa qua, Tất Bắc nhận rồi đưa cho bọn họ, cười híp mắt nói: "Tiền cơm."
Tạ Nhất nhận lấy cái rương, mở ra nhìn, thiếu chút nữa "Bịch" một tiếng vức xuống đất, bên trong đầy ắp tất cả đều là tiền, từng cọc tiền lớn, từng cọc tiền giấy chồng lên nhau, sau đó rút chân không gói kín lại, tràn đầy một cái rương.
Tạ Nhất chỉ ở trong phim đánh bạc từng thấy cảnh tượng này, còn cho rằng mình đi nhầm phim trường nữa.
Thương Khâu nhanh chóng đưa tay, "Bộp!" một tiếng nâng cái rương đen kia lên, để cọc tiền bên trong đừng rớt ra.
Tròng mắt Tạ Nhất cũng muốn rơi ra ngoài, kinh ngạc nói: "Tiền cơm? Nhiều như vậy? Đây cũng quá nhiều rồi."
Tất Bắc cười híp mắt nói: "Không nhiều không nhiều, đồ ăn của quán cơm đêm khuya của các người đây ta thật thích, sau này sẽ thường tới, số tiền này để lại chỗ cậu đây, sau này nhớ ghi là được, đỡ phải mỗi lần tới ta phải còn mang những tiền tệ không thực dụng này, không phải là ta nói a, các người đây vậy mà không thể dùng tiền Âm phủ, tiền Âm phủ giờ cũng là đồng tiền mạnh quốc tế rồi, chàng trai, tích chút đi, sau này phải dùng tới "
Tạ Nhất: "..." Sao nghe không được tự nhiên như thế chứ!
Tất Bắc lại tới dùng cơm, dù sao tiền cũng cho, Tạ Nhất hiển nhiên hoan nghênh, mọi người đi vào quán cơm đêm khuya, bởi vì thời gian còn sớm, chỗ trống rất nhiều, Tất Bắc chọn một bàn liền ngồi xuống, sau đó lục tục lại tới không ít khách.
Giờ mới hơn sáu giờ, vừa mới mở cửa không bao lâu, cũng không phải nửa đêm, cho nên tới đều là người thường của bình thường, không thực khách kỳ lạ nào.
"Leng keng ——" một tiếng, cửa của quán cơm đêm khuya lại được mở ra, đi tới một nam một nữ, hai người ăn mặc đều rất mốt, người nam tuổi trẻ anh tuấn, chẳng qua dáng dấp có chút công tử nhà giàu.
Người nữ lại là một người ngoại quốc, tóc vàng mắt xanh, vóc người thon thả, chẳng qua có chút sân bay, vùng đất bằng phẳng rộng rãi*, thế nhưng khó chống lại có tiền, đảo sức** rất thời thượng, cũng chỉ mặc hàng hiệu cao cấp.
[Có thể ở đây chỉ cái trán cao như sân bay chăng?!]
[Đây là một phương ngữ phía Bắc, là chỉ dáng vẻ bản thân mình sửa sang, thu chỉnh, chải đầu rửa mặt.]
Hai người đi tới, người nữ có chút ghét bỏ nói gì đó, là tiếng nước ngoài, cho dù Tạ Nhất nghe không hiểu, chẳng qua biểu cảm có thể xem hiểu, vô cùng ghét bỏ.
Người nam xem ra là bạn trai cô ta, vội vàng lấy ra giấy ăn tới đem bàn ghế đều lau một lần trong ngoài, lúc này mới đỡ người nữ ngồi xuống.
Tạ Nhất: "..." Thương Khâu có khiết phích chưa từng ghét bỏ quán cơm của mình.
Sau khi hai người ngồi xong, người nam đã nói: "Nhìn cái gì chứ, thực đơn đâu, phục vụ các người đây, thật đủ tốt chưa hả, cẩn thận tôi khiếu nại các người!"
Tạ Nhất đem thực đơn đưa tới, người nữ kia thấy cậu, dường như trước mắt sáng ngời, nhìn nhiều mấy lần, Tạ Nhất cảm thấy, người nữ kia dường như còn nháy mắt đưa tình với mình nữa.
Bạn trai cô ta vừa thấy, lập tức nói: "Xéo xéo đi, đừng đứng nơi này vướng víu nữa!"
Tạ Nhất liếc trắng mắt liền xoay người đi, người nam và người nữ bắt đầu dùng tiếng nước ngoài trao đổi, không phải là tiếng Anh, Tạ Nhất cũng nghe không rõ, chỉ hiểu được bọn họ dám chắc không nói gì tốt, vẻ mặt đều là ghét bỏ.
Tạ Nhất đi trở về, nghe hai người kia nói tới nói lui, tò mò nói: "Rốt cuộc bọn họ nó gì thế?"
Thương Khâu ở bên cạnh chơi game, đã không phải là game Pac-man nữa, mà là nuôi một con mèo thú cưng trên điện thoại di động, đang cho boss mèo tắm, vì vậy trò chơi nuôi thú cưng trong nháy mắt biến thành trò chơi bạo lực máu tanh, trong điện thoại di động vẫn truyền ra tiếng kêu "Meo meo meo meo meo meo ——" bén nhọn, còn tưởng rằng là hiện trường ngược đãi động vật nữa, Tạ Nhất thấy mí mắt giật miết.
Thương Khâu vừa cho boss mèo tắm, vừa nói: "Tiếng Pháp, bọn họ nói quán cơm của cậu vừa nhỏ vừa bẩn."
Tạ Nhất liền vô cùng tức giận, nói: "Vừa nhỏ vưa bẩn bọn họ còn tới?"
Thương Khâu còn nói: "Chắc là đang đợi người."
Anh ta nói xong, chợt nghe được một tiếng "Leng keng ——", cửa chính của quán cơm đêm khuya lại được đẩy ra, một người phụ nữ đi vào.
"Phùng... Phùng Doanh?!"
Tạ Nhất ngay cả tròng mắt cũng muốn rớt ra ngoài rồi, vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô gái đi tới, vì sao kinh ngạc như vậy?
Tạ Nhất đêm qua mới nghe Phùng Doanh phun trào khổ tâm, sáng hôm nay còn gặp được Phùng Doanh, mặc dù là một bóng lưng, hôm nay lại thấy lần nữa, Tạ Nhất thiếu chút nữa không nhận ra, bởi vì biển đối quá lớn rồi.
Hôm nay Phùng Doanh mặc một bộ áo váy ôm toàn thân, cổ chữ V, có hơi thấp tới ngực, váy vô cùng gợi cảm có hương vị đàn bà, móng tay sơn màu đỏ, cầm một cái túi cầm tay màu đen, trên chân mang một đôi giày cao gót, tóc dài xõa vai, mang đồ trang sức trang nhã, đánh một lớp son trơn óng ướt át...
Những thứ này cũng không quan trọng, quan trọng là, Phùng Doanh cô ta... Vóc người duyên dáng, đơn giản là lồi lõm có tinh tế, ngực ngạo nghễ không nói, còn có một vòng eo nhỏ cỡ A4, đơn giản là đường cong hình chữ S đầy sống động.
Theo tiếng "Cộc cộc" nhẹ nhàng của giày cao gót, Phùng Doanh cười duyên từ bên ngoài đi vào, có thể nói là nhìn trông rực rỡ, tỷ lệ ngoảnh đầu lại hai trăm phần trăm, không ai không dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô.
Mặc dù Tạ Nhất cũng nhìn cô, chẳng qua vẫn là kinh ngạc nhiều hơn chút, bởi vì bọn họ buổi sáng còn nhìn thấy Phùng Doanh, Phùng Doanh đi một phòng tập thể thao, vóc người vẫn là loại dáng dấp có hơi mập mạp, cho dù không phải rất béo, thế nhưng nửa ngày đã biến thành vóc người ma quỷ, đây cũng quá "kỳ huyễn" rồi!
Phùng Doanh đi tới, cười với Tạ Nhất lên tiếng chào hỏi, nói: "Anh trai, anh còn nhớ tôi không, ngày hôm qua thực sự là cảm ơn anh."
Phùng Doanh gầy đi quả thực quá đẹp, có thể so với tiểu Thiến, mấu chốt là vóc người, đơn giản là trạch nam thích nhất, mặc dù gầy thế nhưng nơi nên có thịt có thịt, Phùng Doanh cười với Tạ Nhất, Tạ Nhất cũng ngượng ngùng, vội vàng cười ngây ngô nói: "Không sao không sao..."
Cậu nói xong, liền nghe được một tiếng "Khụ!" bên cạnh, nhìn lại, Thương Khâu ho khan hai tiếng, nhìn cậu một cái, Tạ Nhất vội vàng đem ánh mắt của mình thu lại, cũng ho khan một tiếng.
"Phùng Doanh!?"
Vừa rồi người đàn ông như chim công đực kia kinh ngạc hô một tiếng, đứng lên cái vụt, ngơ ngác nhìn Phùng Doanh, nói: "Tiểu Doanh! Đây... Thật là em sao?"
Tạ Nhất nheo mắt, luôn cảm thấy có một trận kịch đầy máu chó sắp diễn ra rồi.
Phùng Doanh chào hỏi với Tạ Nhất, quay đầu nhìn về phía người đàn ông kia, sau đó đi tới, người đàn ông kích động một trận, người phụ nữ bên cạnh tức giận trừng mắt với người đàn ông kia một cái, nói một chuỗi Tiếng Pháp.
Phùng Doanh đi tới, ở trước bàn bọn họ ngồi xuống, cười híp mắt nói: "Ngại quá, tôi không phải tới cùng anh hợp lại, loại tra nam như anh đây, tôi mắt mù giữ lại tới sang năm ư? Chẳng qua các người ngược lại, trai tài gái sắc, trời sinh một đôi."
Người đàn ông kia dường như chính là bạn trai Phùng Doanh, không, phải nói là bạn trai cũ rồi, dáng dấp ngược lại tạm được, thế nhưng vừa nhìn chính là một tra nam.
Người đàn ông lập tức nói: "Tiểu Doanh, em hãy nghe anh nói!"
Phùng Doanh cười lạnh một tiếng, nói: "Không cần, tôi không có thời gian nghe anh nói nhảm, hôm nay tôi hẹn các người tới nơi này, ngoại trừ chúc phúc các người, còn vì nói cho anh biết một chuyện."
Người đàn ông nói: "Tiểu Doanh, em vẫn không buông bỏ anh được, anh biết... Anh. Anh và cô ta chẳng qua gặp dịp thì chơi, em biết, anh thật sự yêu cũng là em..."
Tạ Nhất nhịn không được nói: "Thực sự là tra nam há, có phải hắn ta ăn hiếp vị hôn thê hắn ta không biết tiếng Trung hay không hả?"
Vẻ mặt Phùng Doanh không nhịn được ngăn lại lời nói của người đàn ông, nói: "Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, dáng dấp anh vừa mập vừa xấu không phải lỗi của anh, nhưng nhân phẩm anh không tốt còn đi ra dọa người ta, đó là lỗi của anh rồi."
Người đàn ông vừa nghe, nhất thời như nuốt phải con ruồi chết vậy, hoá ra Phùng Doanh hôm nay tới không phải là xin hợp lại, mà là tới "báo thù", Tạ Nhất còn nhớ rõ ngày hôm qua Phùng Doanh uống say, khóc nói người đàn ông và vị hôn thê của hắn nhục nhã Phùng Doanh, nói Phùng Doanh vừa mập vừa xấu.
Sắc mặt người đàn ông khó coi tới cực điểm, Phùng Doanh nói xong, cười tủm tỉm đứng lên muốn đi, nói: "Được rồi, chúc các người tân hôn vui vẻ."
Cô ta nói xong, bước ra bước chân muốn đi, giày cao gót phát ra tiếng vang "Cộc cộc" trong trẻo, nghe hết sức vui vẻ, Phùng Doanh mang nụ cười trên mặt, hẳn là cảm thấy rất hả giận.
Người đàn ông lại nuốt không trôi giọng điệu này, mặc dù lúc này quán cơm đêm khuya người không nhiều lắm, nhưng là bởi vì quán không lớn, cho nên rất nhiều người đều nghe thấy bát quái này, người đàn ông cảm thấy thể diện bị vứt quá lớn rồi, lúc này vị hôn thê của gã còn dùng tiếng Pháp nói vài câu, nhất định là mắng gã, người đàn ông sắc mặt càng xấu xí.
Người đàn ông đột nhiên vỗ bàn "Rầm!!" một tiếng đứng lên, sãi bước đi tới, nắm kéo lại Phùng Doanh, nói: "Chờ một chút! Cô đừng đi! Cô..."
Hình dạng vẻ mặt của người đàn ông muốn đánh mà vọt tới, Tạ Nhất vừa nhìn, nhất thời có chút không nén được tức giận, không biết tra nam có thể động tay thật hay không, vội muốn đi tới.
Kết quả lúc này, người đàn ông đột nhiên gào lớn một tiếng "A a a a ——!!!", không chút dấu hiệu, các thực khách bị dọa sợ cũng giật mình một cái.
Người đàn ông lôi kéo Phùng Doanh, mặt đối mặt với Phùng Doanh, chẳng qua bởi vì quan hệ thị giác, cho nên Tạ Nhất nhìn không thấy mặt của Phùng Doanh, vừa lúc bị bóng lưng người đàn ông che lại, nhưng người đàn ông nhìn rõ rõ ràng ràng.
Gã lôi cánh tay Phùng Doanh, mới vừa đem người kéo qua, một câu nói hoàn chỉnh còn chưa nói hết, bị dọa sợ tới tất cả âm thanh đều bị chặn trong cổ họng, một thoáng Phùng Doanh quay đầu lại, không còn là dung mạo xinh đẹp khiến người ta chết mê chết mệt, mà là gương mặt đầu lâu lốm đốm loang lổ!
Vừa rồi còn là một cô gái xinh đẹp kẻ khác kinh diễm, trong nháy mắt thịt trên mặt giống như cát bụi vậy, da thịt biến thành bột phấn, như vụn phấn, rơi xuống "Ào ào", trong nháy mắt cả khuôn mặt biến thành đầu lâu màu trắng, hốc mắt tối om, mũi lõm, còn có một miệng to như chậu máu chỉ còn lại có hàm răng, mở miệng to như chậu máu còn đang đóng mở.
Theo tiếng thét chói tai của người đàn ông, đầu tiên là thịt trên mặt, sau đó là cổ, ngay sau đó là ngực và cánh tay, trong khoảnh khắc, da thịt của cả cơ thể Phùng Doanh phút chốc hóa thành bụi phấn, chỉ còn lại có bộ xương khô trơ trụi.
Người đàn ông còn nắm cánh tay của bộ xương khô, bị dọa sợ đến mở to hai mắt nhìn, hai mắt thất thần, run rẩy buông tay ra từ từ.
"Răng rắc!!!"
Theo người đàn ông buông tay ra, bộ xương khô không có da thịt thoáng cái té xuống đất...
Tạ Nhất trơ mắt nhìn một người sống sờ sờ, máu thịt tan thành cát bụi, đột nhiên biến thành bộ xương khô, một luồng âm u lạnh lẽo đánh úp lên đầu của cậu, con ngươi co rúc kịch liệt, nói lắp bắp: "Sao... Sao lại thế này?!"
Thương Khâu nắm chặc tay cậu, vỗ nhẹ nhẹ hai cái, âm thanh trầm thấp, dường như đang an ủi cậu, nói: "Bình tĩnh, không nên bị âm khí ảnh hưởng."
—— 
[1] Uổng Tử thành:
- Uổng Tử Thành là một cõi giới thuộc U Minh Giới.
- Uổng Tử Thành khởi nguyên là tòa thành được tạo nên bởi những chấp niệm về việc muốn chạy trốn sự thật, chạy trốn lẽ sống của chúng sinh mà tìm đến việc tự sát hại thân mạng của chính mình. Khi thân mạng của họ kết thúc bởi chính quyết định của họ, thần thức họ lại rơi vào nỗi đau dằn xé giữa việc mong muốn được sống với việc sợ hãi, chán ngán, muốn tìm đường giải thoát khỏi sự khổ của đời sống hữu hình. Khi đó âm linh ấy sẽ chuyển sinh thành một phiến đá, một bụi cây, hoặc một loại vật chất đơn giản nào đó nơi Uổng Tử Thành. Cứ như thế, các âm linh như thế ngày càng chồng chất làm cho tòa thành này ngày càng to lớn và đầy dẫy những bi thương, oán khí nặng nề.
[2] Triệu Phi Yến xem tại Chú thích nhân vật.
[3] Taobao tụ hoa toán (聚划算) là trang web mua sắm thành đoàn* của tập đoàn Alibaba, taobao tụ hoa toán là hai tên miền của mạng lưới taobao, hai tên miền này chính thức bắt đầu dùng vào tháng 9 năm 2010. Taobao tụ hoa toán dựa vào chi phí đoàn thể to lớn của mạng lưới taobao.
Trang web mua sắm thành đoán chính là tổ chức internet ngôi cao của mua sắm thành đoàn, chính là hỗ trợ người tiêu dùng không nhận biết, mượn "Sức mạnh tụ hợp từ người trên mạng lưới" của mạng lưới liên kết hỗ trợ nhau để tụ tập tài chính, năng lực đàm phán của tăng lớn và nhà buôn, để cầu được giá cả tối ưu. Dựa vào ít lãi tiêu thụ mạnh, nguyên lý của lượng lớn giá ưu, nhà buôn có thể giảm giá mua sắm thành đoàn cho ra giá cả bán lẻ thấp hơn và mua đơn độc không có được phục vụ chất lượng tốt. (Tụ: tập hợp, hoa toán: có lời; tính toán có lợi nhất)
Lời edit: mình cũng đau não với mấy cái này ghê gớm, mua đồ trên taobao, tmall cũng nhiều rồi mà giờ mới biết tới cái này =.=
Tóm gọn thế này là nó cũng của chung team với taobao đều thuộc về Alibaba luôn, nhưng mua theo nhóm, càng nhiều người mua một món gì đó thì càng rẻ. Ai biết thêm chi tiết về nó có thể cho mình thêm thông tin nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.