Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 89: Trò chơi (3)




Chiến hạm khổng lồ trượt vững vàng trên đồng bằng, phía chân trời gắn đầy sao, kết nối biên giới bao la bát ngát của vùng quê. Đêm trên đồng bằng yên lặng và ôn hòa, nhưng trong chiến hạm lại không giống như vậy.

RẦM một tiếng, cửa của phòng hạm trưởng bị phá nát, thứ phá nát cánh cửa đó chính là bảo vệ ngoài cửa. Các cảnh vệ mặc đồng phục màu trắng bay tứ tung vào trong phòng, nặng nề ngã xuống.
Một cỗ áp suất thấp đập vào mặt, một người đàn ông với mái tóc dài màu bạc rối tung hùng hổ đi vào phòng hạm trưởng.
“Tên nào là hạm trưởng, cút ra đây cho tôi!”
Sau lưng Smith cháy lên lửa giận hừng hực, là ai cũng sẽ nhượng bộ lui binh với anh. Vừa rồi anh ở ngoài cửa đã đánh đập hết một đường, đã không biết bao nhiêu cảnh vệ trở thành bia đỡ đạn. Edward đương nhiên cũng không muốn dùng phương pháp động tay động chân này, nhưng anh cũng không thể can thiệp.
“Bình tĩnh một chút… Smith.”
“Hạm trưởng ở đâu? Chết dí xó nào rồi?” Smith không thèm để ý, vừa vào cửa đã ồn ào la hét.
“Ồ? Không phải là bé Smitty đây sao?” Một thanh âm to lớn nhưng lại mang theo ngữ điệu kì quái vang lên. Smith sau khi nghe được giọng nói này thì sắc mặt thay đổi.
” Sao ông lại ở đây?” Anh trừng người đứng lên từ ghế sa lông kia.
Người nọ có một mái tóc dài màu đen rối bù, cả khuôn mặt bị đôi kính gọng đen to đùng che khuất. Áo dài màu trắng có chút bẩn, quần áo cũng rất lộn xộn, có hình dáng tiêu chuẩn của một nhà khoa học điên.
“Hey, bạn cũ.” Người nọ dang hai tay, có ý muốn ôm Smith. “Lần gặp mặt trước vội vàng quá. Thoáng cái đã để cậu chạy rồi, chúng ta còn chưa tâm sự gì mà.”
Người nọ nhào đầu về phía trước, bộ dạng Smith như sợ bị lây vi khuẩn, né thật nhanh. Nhưng đối phương vẫn không chịu buông tha, quay người lại tiếp tục nhào tới, Smith đành phải đá một cái vào mặt anh ta, “Ông cút ngay cho tôi.”
Edward nâng Smith lên, hỏi tên đàn ông có một dấu chân thật to trên mặt do bị đạp kia, “Tiến sĩ Willy, xin hỏi hạm trưởng đang ở đâu?”
“Hạm trưởng à… Được điện hạ mời tới gặp mặt rồi.” Willy vịn cái kính lớn gọng kia.
“Điện hạ? Là điện hạ nào? Tên đó ở đâu?” Smith giãy ra khỏi Edward, một phát nắm chặt Willy, “Đừng tưởng ông là người của sở nghiên cứu hoàng gia Đế Quốc thì tôi không dám đánh ông! Nói mau!”
Edward thấy đồng nghiệp của mình như vậy, xoa trán, thở dài thật sâu. Anh biết trong cuộc đời, Smith ghét nhất là chính là nhà khoa học đứng đầu sở nghiên cứu hoàng gia Đế Quốc, Willy An này. Bắt đầu từ lúc học cùng trường nghiên cứu, hai người kia đã không thể cắn chung một sợi dây*
*Nguyên văn trong QT: Bất giảo huyền. Có nghĩa là không hòa hợp, không thể sống chung với nhau.
Phải nói hai người là kẻ địch trời sinh rồi.
“Tiến sĩ Willy, nếu anh biết hạm trưởng đang ở đâu, xin hãy đưa chúng tôi đi gặp ông ấy.” Thật ra Edward cũng không biết người tên Willy này. Những tư liệu của anh ta, tất cả đều từ miệng Smith mà biết được. Nhưng bộ dạng của người này và những gì anh nghe được hoàn toàn khác nhau.
“Chuyện này sao…” Cái miệng dưới đôi kính hình tròn nở nụ cười, phối hợp với mái tóc đen rối bù kia, khiến người ta có một loại cảm giác âm trầm, “Tôi không thể dẫn hai người đi, nhưng có thể nói cho các người biết ông ta đang ở đâu.
“Vậy thì nói nhanh đi.” Smith hừ lạnh một tiếng, sửa lại quần áo.
Willy ngoắc ngón tay với hai người, “Tới gần một chút.”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, mặc dù biết trong đó có gì mờ ám, nhưng hai người cũng không biết cái tên khốn thoạt nhìn như tên điên này có thể xử bọn họ như thế nào.
Lại bước tới gần Willy hai bước, đột nhiên cảm giác có một loại áp lực cực lớn đè xuống từ trên đỉnh đầu. Smith nằm rạp xuống đất hoàn toàn, còn Edward cũng quỳ một gối xuống đất.
“Đáng ghét… Ông…” Smith nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ nhìn Williy đứng cách mình nửa mét. Người kia khoanh hai tay lại, vẻ mặt đắc ý.
“Sao rồi? Phát minh mới nhất của tôi – Thiết bị trọng lực. Dưới áp lực 500 pound (~ 230kg), xương cốt cũng nát hết nha.” Khóe miệng cong lên thành một nụ cười âm hiểm, con ngươi sau đôi kính tròn cũng hiện lên một ánh mắt trào phúng.
“Điện hạ của chúng tôi đã sớm biết các người muốn tới đây tìm hạm trưởng, cho nên cố ý để tôi ở lại đây “tiếp đón” hai vị đấy.” Willy hạ thấp người cúi chào, “Vậy, hai vị có thỏa mãn với tiếp đón của tôi không?”
“Rất hài lòng!” Giọng nam tính trầm thấp chứa đầy hương vị nguy hiểm vang lên, Edward đột nhiên nhảy lên, tay phải nắm lấy cổ của Willy, năm ngón tay vừa gập vào, người bị bắt lập tức không thể hô hấp, vì không thể hít thở được khiến trước mắt biến thành màu đen.
“Thiết bị rất thú vị, đáng tiếc không có hiệu quả với ta.” Edward giương khóe miệng, trong sâu thẳm của con ngươi hiện lên một tia tàn nhẫn, tay phải chậm rãi giơ lên cao.
“Ong… đực…” Con ngươi của Willy sau kính hiện ra vẻ hoảng sợ.
Edward đột nhiên thay đổi sắc mặt, ném người trong tay qua một bên, cố sức nhảy qua bên trái mấy mét. Một màu xanh da trời xẹt qua như chớp, cây kiếm ánh sáng đã cắt ngang qua chỗ Willy và Edward vừa đứng.
Toàn thân thanh niên cầm kiếm tản mát ra một khí thế mãnh liệt, như một thanh đao sắc bén cắm trên mặt đất. Khuôn mặt không có biểu tình gì khiến cho người ta có một loại cảm giác lãnh khốc và đạm mạc, tựa hồ như thứ gì cũng không thể khiến anh ta chú ý tới. Nhưng trong cặp mắt như cái hồ sâu xanh thẳm kia lại lóe lên một chiến ý ác liệt.
“Randolph, chặn hắn lại…” Willy che cổ, không ngừng ho. “Điện hạ ra lệnh…”
Thanh niên được gọi là Randolph xoay cây kiếm ánh sáng trong tay, nhanh như chớp, đánh thẳng về phía Edward. Người kia không dám sơ suất, đối phương cũng là ong đực, năng lực cũng không thua anh.
Động tác của hai người đều thật nhanh, cơ hồ khiến người ta không thể nhìn rõ động tác của bọn họ. Nhưng với Edward lại rất bất lợi, vì trên tay anh không có vũ khí, chỉ có thể né tránh hoặc cố gắng bắt lấy thời cơ để đánh bất ngờ.
“Vì sao…” Willy vừa đứng lên đã nghe được giọng của Smith.
“Ai da da, bạn yêu à, xin lỗi nha.” Willy cũng không lại gần khu vực của Smith, vì chỗ đó có để thiết bị trọng lực.
“Vì điện hạ cảm thấy rất hứng thú với một người bạn nhỏ của hai người, cho nên đã cho vài tên nhóc quỷ luôn khiến người ta đau đầu đi tìm mấy người bạn nhỏ của hai người chơi trò chơi rồi.”
“Nếu là trò chơi của các bạn nhỏ, vậy thì người lớn cũng đừng xen vào.”
“Đáng ghét!” Smith cắn chặt răng, đau đớn của thân thể có thể chịu được, nhưng bất an trong lòng đã từ từ ăn mòn ý chí của anh.
Đáng ghét, xem ra bây giờ chỉ có thể dựa vào nhóm ong đực kia rồi. Tiểu An, cậu nhất định phải bình an vô sự.
Bên kia, trên bàn bài đã chia xong bài. Bọn họ đang chơi bài Canasta. Phải dùng hai bộ bài, so xem điểm của ai cao thì thắng. Đây là một cách chơi bài cổ khá kích thích, không chỉ khảo nghiệm năng lực tính toán của người chơi, mà cả trí nhớ, chiến lược và tâm lý đều là yếu tố để chiến thắng.
“Tiểu An… Tớ chắc là….” Tay cầm bài của Connor run rẩy, chỉ cần nhìn chuyện tối hôm qua chơi ván nào là thua ván đó, cậu và bài chắc chắn là không hợp nhau đâu.
Lưu Bình An liếc qua Pearl đang ngồi đối diện, quay đầu nhìn Connor, “Tên kia chỉ có một người, có gì phải sợ.”
“Nhưng mà…” Connor lén nhìn thoáng qua người máy ngồi bên cạnh Pearl. Lưu Bình An hiểu ý, cậu ha ha cười lạnh hai tiếng, “Chẳng qua chỉ là một đống sắt vụn, chẳng lẽ cậu không bằng nổi đống sắt vụn đó sao?”
Mồ hôi của Connor đổ như suối, nghĩ thầm: Não của con người sao thắng được máy tính chứ?
Lưu Bình An đột nhiên nắm chặt cổ áo của Connor, kéo cậu tới gần, môi như dán lên lỗ tai của cậu, thấp giọng nói: “Tối qua cậu phải đổi chỗ với La Cơ, không phải cảm thấy rất tiếc sao?”
Em trai Connor nháy mắt mấy cái, không biết vì sao Lưu Bình An lại nhắc tới chuyện đó vào lúc này.
“Nếu cậu có thể thắng, tôi sẽ hôn cậu một cái.”
ĐÙNG một cái, đầu em trai Connor như nổ tung, mặt xấu hổ, đỏ như trái cà chua.
Tiểu An sẽ hôn mình! Tiểu An sẽ hôn mình! Là một người đàn ông thì phải phấn đấu vì nụ hôn của người mình yêu chứ.
Hôm nay công lý phải được thực thi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.