Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 49: Dụ dỗ (Trung)




Edward nhanh chóng rảo bước vào cửa Viện Giáo Y. Trong hành lang hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng ma sát giữa đế giày và mặt đất phát ra tiếng vang lộp cộp.
Anh mở cửa một căn phòng, cảnh vật bên trong đáng sợ đến nỗi chỉ liếc mắt thôi cũng khiến cho người ta sởn hết gai ốc. Ở giữa giường thiết đặt một vật thể nhuyễn cháy đen. Bên cạnh giường đang có người giải phẩu mẫu vật đó.
“Anh không thấy buồn nôn sao?” Edward mặt không biểu tình đi đến bên cạnh Smith.
“Trên thực tế, đêm nay tôi còn vừa ăn hết toàn bộ bò nướng với lòng heo nướng nữa.” Smith đem một đống ruột dài đặt lên trên khay. Trợ thủ còn trẻ tuổi ở kế bên liền bụm miệng lảo đảo chạy ra ngoài.
“Anh đừng có bắt nạt người ta chứ.” Edward lắc đầu thở dài. Trợ thủ kia có lẽ vẫn là học sinh, vậy mà đã bị bắt làm trợ thủ, còn phải xem mấy cái thứ buồn nôn này, quả thật rất đáng thương.
“Cậu nhóc kia nhìn rất quen mắt.”
“Clarrence Channing, học sinh y khoa quen biết với Tiểu An trong phòng bệnh ngày đó.” Smith tiếp tục công tác.
“Vậy nên anh mới tìm cậu ta hả?” Edward cảm thấy lòng đố kị của đối phương đã đến cảnh giới không thèm nói lý rồi.
“Không phải.” Bởi vì ngay lúc anh đến bệnh viện, vừa vặn lúc Clarrence đi ra từ phòng y tế, nên nhân thể bắt cậu ta qua hỗ trợ luôn. Anh cũng không phải là người hẹp hòi vậy. (TG: Không phải mới là lạ.)
“Kết quả thế nào?”
“Rất thú vị.” Con ngươi sau đôi kiếng gọng vàng hiện lên một tia tinh quang. Smith chỉ thẳng vào đầu của thi thể đã bị thiêu trụi, đại não đã bị mở ra.
Smith đột nhiên chạy tới trường quân đội khiến Edward rất đau đầu. Đối phương chủ động đưa ra yêu cầu xét nghiệm thi thể của người bị hại, phía bên trường thế mà lại gật đầu đồng ý. Không thể tưởng tượng được anh ta thật sự phát hiện ra manh mối.
Smith lách dao giải phẫu men theo miệng vết thương để tách ra. Tuy không có chảy chút máu nào, nhưng mà tình cảnh thật sự rất đáng sợ không thể dùng lời diễn tả. Chỉ có loại người biến thái như Smith mới có thể thích thú với loại giải phẫu này.
“Có vấn đề gì?” Edward căn bản nhìn không ra cái đống bầy nhầy này có cái gì khả nghi hết.
“Cô ta đã từng là gian tế.”
“Cái gì?”
“Thần kinh não đã bị phá hủy.” Smith dùng mũi dao chỉ vào một chỗ, “Cá thể nhện hẳn là sống nhờ tại chỗ này, giờ chắc chạy mất rồi.”
Không nghĩ tới người bị hại lại chính là gian tế, chuyện này khiến Edward kinh hãi đến không biết phải nói gì.
“Cô ấy tại sao phải…”
“Là chính cô ta tự biến mình thành như thế. Sau đó cá thể nhện bỏ xác của cô ta để  chuyển sang ký sinh thể khác.”
“Khó trách máy quay giám sát không quay được hình thủ phạm.” Edward đột nhiên nhớ tới cái gì đó, “Nói như vậy, hiện tại cá thể này chắc chắn còn đang ẩn núp trong người nữ sinh nào đó.”
Smith quăng dao vào trong khay kim loại, cởi bao tay, “Tôi muốn gặp Tiểu An.”
“Nhưng mà, giờ chắc cậu ta đã ngủ rồi.” Trong trường quân đội, làm việc và nghỉ ngơi đều có tính quy luật và kỷ luật nghiêm khác, cho dù không muốn ngủ, tới giờ tắt đèn nhất định phải lên giường ngủ.
“Tôi sẽ không đánh thức cậu ấy.” Không biết vì nguyên nhân gì, Smith cảm thấy hôm nay dù thế nào cũng phải đi gặp thiếu niên. Đại khái là do vụ án này xảy ra khiến anh bất an.
Về phần Lưu Bình An còn không biết “nguy cơ” chính đang đến gần. Cậu với tư cách là một mồi nhử khác đi tới hiện trường vụ án thứ hai xem xét. Tuy cậu không cho rằng thủ phạm sẽ “quay lại nơi gây án”, nhưng mà nếu đã làm mồi nhử thì chạy đằng nào đi nữa thì cũng có gì khác đâu.
Thật vất vả mới tránh thoát trót lọt đám cảnh vệ đang tuần tra. Đối với chuyện này, cậu vẫn rất lành nghề, dù gì cậu cũng đã lăn lộn trong quân đội lâu như vậy. Nhưng Connor và Lạc Ti đi theo cậu không có may mắn như vậy, mém chút nữa đã bị phát hiện. May mắn Lạc Ti cũng có chút nhạy bén mới tránh được.
“Người chăn dê gọi cừu non Số 2, báo ra vị trí của cậu. Chúng tôi mất dấu rồi.”
Lưu Bình An nghĩ thầm: Đây là lần thứ mấy rồi, hai tên chăn dê vô dụng này.
“Tầng ba phòng 315 phía trước, cũng sắp tiếp cận được nơi muốn đến.”
“Đã nhận được, chúng tôi lập tức tới. Đúng rồi, cậu có thấy Garvin không?”
Máy truyền tin truyền đến giọng của Connor, Lưu Bình An lại càng thêm đau đầu:”Cậu ta không phải ở một chỗ với mấy người sao?”
“Lúc ban đầu đã không thấy cậu ta, có lẽ là tụt lại phía sau rồi.”
Không có đâu, hai người cho rằng ai cũng như hai người các cậu sao? Mặc dù hiện tại Lưu Bình An rất muốn nói như vậy, nhưng giờ có phàn nàn cũng vô ích. Cái tên bắn tỉa xuất quỷ nhập thần kia, ẩn nấp vốn là kĩ năng của cậu ta rồi.
Lưu Bình An dán người sát tường cẩn thận tiến lên, ngẫu nhiên đi qua cửa phòng ngủ, thính giác cậu gần đây rất tốt nên có thể nghe được nữ sinh trong phòng  nói mớ trong mơ.
Cậu đột nhiên nhớ tới, buổi lễ khai giảng ngày đó, cậu cũng nghe có tiếng rên rỉ trong phòng học. Lúc ấy đã cảm thấy có chút quái dị, nhưng quái dị ở đâu thì lúc ấy chỉ thoáng qua cũng không có nghĩ nhiều.
Bây giờ nghĩ lại, dường như không phải chỉ có thế.
Cậu chỉ nghe được tiếng nữ sinh rên rỉ, hơn nữa cũng chỉ có nhịp thở của một người.
Nghĩ như thế nào cũng rất kỳ quái, chuyện kia là cho tự cô ấy làm sao? Nhưng tại sao lại tự giết mình? Cho dù có muốn tự sát cũng không cần phải như thế. Nữ sinh có đầu óc như thế, không phải đều có tật xấu là uống thuốc ngủ hay đại loại vậy sao.
Trong lúc miên man suy nghĩ, cậu đã đi tới nơi vụ án thứ hai xảy ra: nhà vệ sinh công cộng.
Bên ngoài WC đã dán giấy niêm phong, lại còn treo thêm một bảng cấm vào. Lưu Bình An một bên cẩn thận mở giấy niêm phong, một bên nói vào máy truyền tin: “Cừu non Số 2 gọi người chăn dê, đã đi tới hang Sói, sắp vào rồi …”
Hồi lâu, phía bên kia máy truyền cũng không có trả lời. Lưu Bình An cho rằng máy truyền tin có trục trặc, nói lại một lần nữa, nhưng đầu bên kia máy truyền tin cũng không có tin tức gì.
Kỳ lạ, chẳng lẽ bọn họ bị đội tuần tra bắt được? Nhưng vậy ít ra cũng có thể đáp lại mấy tiếng mà.
Connor căn bản là không chiến đấu cận chiến được, sức công kích là không. Lạc Ti tuy rất nhanh nhẹn, nhưng sức công kích cũng y chang, trên tay ít nhất có cầm súng và quân đao.
Lưu Bình An càng nghĩ càng thấy không đúng, cảm giác xấu trong tâm dần khuếch tán. Cậu dán kĩ giấy niêm phong lại lần nữa, chuẩn bị đi tìm kiếm đồng sự mất liên lạc. Vừa quay người lại vừa vặn đúng trúng một thân người.
Đối phương thiếu chút nữa kêu ra tiếng, Lưu Bình An nhanh như chớp giơ tay che miệng đối phương, kéo đối phương lên cánh cửa.
“Ưm ưm…”
Nhìn rõ ràng người đến, Lưu bình an nhẹ nhàng thở ra, buông tay ra.
“Hóa ra là cậu. Làm tôi giật cả mình.”
“Đồ đần, cậu mới làm tôi sợ nhảy dựng đây này.” Lạc Ti gãi gãi đầu khiến tóc loạn cả lên.
“Connor đâu?” sau lưng Lạc Ti cũng không có những người khác đi theo.
“Tên kia tay chân vụng về, hơn nữa lại sợ WC có quỷ, tôi bảo cậu ta ở lại đầu bậc thang ngoài kia canh chừng rồi.” Lạc Ti xé toang giấy niêm phong, đưa tay đẩy cửa WC.
Lưu Bình An nhíu mày, tuy lời Lạc Ti rất chính xác, nhưng cậu không thích người khác xem thường Connor.
“Connor cũng có ưu điểm của cậu ấy. Đúng rồi, tôi mới là cừu non mà. Cậu sao phải trực tiếp lộ diện ra ngoài này làm gì.”
“Được rồi. Đến bây giờ cũng không dụ được Sói, cái tên chó đội lót cừu như cậu chắc đã bị Sói phát hiện rồi.” Lạc Ti đẩy cửa WC đi vào, “Vậy cứ để cho nữ sinh chính quy như tôi tới đây dẫn Sói ra khỏi hang!”
Cô gái này thật sự là… Lưu Bình An cảm thấy rất khó hình dung được nữ sinh này. Quả nhiên nữ binh đều không dễ chọc.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: dê con Số 1 đã bi kịch rồi.
Cừu non Số 2 câu dẫn như vậy sẽ dụ được Sói hay bà mẹ già đây?
Mọi người hình như đối với việc Welles khi biết rõ mỹ nữ tóc vàng kia là Aslan về sau sẽ tiếp tục theo đuổi hay không rất hứng thú nha. Loại nam nhân khối băng này là một người thẳng thắn chính trực, cho nên…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.