Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 29: Cạm bẫy ác quỷ (hạ)




Ở đội dẫn đầu, vị đội trưởng người da đen không ngừng khen nữ sinh trên lưng. “Cậu thật là giỏi, không ngờ cậu lại hữu dụng như vậy.” Trải qua cố gắng, nữ sinh kia rốt cục tìm được quy luật của mật mã, sau đó giải ra bảng chữ cái đối ứng.
Khuôn mặt tái nhợt của nữ sinh thoáng ửng hồng, nhưng cô không dư lực trả lời. Nhưng Maly ở bên cạnh không bỏ qua cơ hội trêu chọc,“Hừ, lúc trước không biết là ai nói nữ sinh chỉ biết cản trở?”
“Ôi, cô tha cho tôi đi, là do tôi không biết quản miệng, nói năng bậy bạ.”
Đội viên tổ trinh sát đã đi trước, căn cứ vào nội dung mật mã phiên dịch tìm đường. Eugene không nhịn được hỏi Aslan, “Cậu đã sớm biết sẽ gặp loại tình huống này sao?”
Tuy Aslan đã sớm biết trong đội có người biết giải mã, nhưng chính hắn cũng không biết trên thạch bích sẽ xuất hiện mật mã.
“Không biết.” Aslan nhún vai, hắn thật sự không biết bọn họ sẽ gặp loại tình huống này.
“Thật sự?”
“Thực ra cũng đoán được một chút. Nếu trước đây đã có người đi qua con đường này, hơn nữa về đích thành công, nhất định sẽ lưu lại một số ký hiệu. Chẳng qua không nghĩ tới mật mã lại khó như vậy.” Hắn nghĩ sẽ là ký hiệu bình thường, hoặc cùng lắm là mật mã Bác Tư mà thôi.
“Ha ha, xem ra trong số họ có người phá được mật mã của ‘Người kia’.” Edward cười nhìn về phía Al.
Al cũng cảm thấy giật mình, nhớ lại năm đó quái nhân trong đội lưu lại mật mã kia, không biết trong đầu hắn nghĩ cái gì. Nếu không phải đã có bảng đối chiếu để giải mã từ trước, bọn họ căn bản không biết hắn tìm được đường nào.
Nhưng bọn họ đều hiểu được, vì muốn cắt đuôi những đội phía sau bọn họ nên mới đặ ra đoạn mật mã này. Khi đó, bọn họ cạnh tranh kịch liệt hơn hiện tại nhiều. Ngoại trừ đội Edward bọn họ còn có hai liên đội theo sau, muốn hưởng thành quả của đội đi trước sau đó vượt lên giành thắng lợi chung cuộc.
Lúc đó, con đường này không có bất cứ thứ gì. Hoàn toàn do đội bọn họ từng bước mở đường. Vì đi ra mê cung, bọn họ lạc mất mấy đội viên, vài ngày sau nhà trường mới tìm được họ, nhưng những người đó đều suy yếu không thể tiếp tục huấn luyện, phải nằm viện.
Al nhớ tới đoạn hồi ức lúc đó, vẫn không nhịn được run rẩy. “Chỉ có thể nói bọn chúng may mắn hơn.”
“Bất quá, rất nhanh sẽ tới ‘Vận mệnh khác nhau điểm’ .” Edward nhìn Aslan trên màn hình, khóe miệng khẽ nhếch,“Đối mặt với loại tình huống này, để xem cậu ta sẽ làm thế nào?”
“Có đội sắp về tới đích!” Đã là hoàng hôn, bởi vì trời mưa, căn bản nhìn không thấy mặt trời. Nhưng từ doanh địa truyền đến thông tin. “Đội 4 khoảng 1 tiếng nữa sẽ tới doanh trại.”
Đội 4 chính là liên đội do Annan dẫn dắt. Bọn họ hành quân suốt đêm, không ngừng mà ở trên đường đặt cạm bẫy ngăn chặn đội ngũ phía sau. Cho nên đội bọn họ bỏ xa những đội khác, cũng đang là đội dẫn đầu.
“Tổng huấn luyện viên, chúng ta nên chuẩn bị xuất phát.” Al lên tiếng nhắc.
“Chuẩn bị máy bay trực thăng.” Nhưng tầm mắt Edward vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình.
“Tổng huấn luyện viên?”
“Không vội, chờ bọn chúng đi qua ‘điểm quyết định số phận’ mới đi cũng không muộn.”
Cái gọi là “điểm quyết định số phận” kỳ thật chính là nơi giao nhau giữa hai con đường. Ngọn núi ở giữa chắn con đường ra làm hai, rốt cuộc bọn chúng sẽ đi theo con đường bên trái hay bên phải? Nếu chọn sai, sẽ sai tới cùng, không thể tới doanh trại tập trung. Đây chính là điểm quyết định số phận.
“Bản đồ lập thể vẫn không có phản ứng.”
“Phía trước không có mật mã.”
“Cách lúc mặt trời lặn còn 1h15’.”
“Mưa càng lúc càng lớn, đất núi không rắn chắc, rất dễ xảy ra tình trạng sạt lở.”
Tin tức không tốt một người tiếp một người báo lên. Aslan vẫn bình tĩnh đáp lời. Nhưng hắn không lo lắng, mọi người cũng lo lắng a.
“Lão đại, không bằng chúng ta tung đồng xu quyết định đi.” Eugene lấy ra một đồng tiền xu.
“Loại chuyện liên quan tới sinh tử tồn vong này sao có thể quyết định qua loa như vậy?” John tuyệt đối không đồng ý.
“Vậy cậu nói xem phải làm sao bây giờ?”
“Không bằng ném giày quyết định đi.”
“……”
“Đi gọi Kỷ Vũ tới đây.”
“Hả?” Nghe thấy mệnh lệnh của Aslan, Eugene thiếu chút nữa không tin vào tai mình. “Chuyện này liên quan gì tới Kỷ Vũ?” Kỳ Vũ cái gì cũng không biết, chỉ có……
“Lão đại, không phải cậu……”
“Gọi cậu ta tới đây đi.”
Khi nhóm người Lưu Bình An biết chuyện Aslan tìm Kỷ Vũ, tất cả đều kinh hãi. Xem ra Aslan là muốn cược vận may của Kỷ Vũ.
“Sao có thể như vậy?” Connor kêu to, “Loại chuyện này căn bản chính là mê tín.”
“Đại đội trưởng còn nói gì nữa không?” Lý Duy hỏi Eugene. Đối phương lắc lắc đầu, “Tên kia là quyết tâm muốn cược.”
Lý Duy gật gật đầu, vỗ vỗ Kỷ Vũ, “Cậu đi đi. Phải đoán trúng đó, người may mắn.”
Lưu Bình An nhớ chính mình từng nói qua về chuyện vận khí.
Cậu ta thật sự tin tưởng mình đến vậy sao? Trong lòng có một cảm giác là lạ, chính mình tin tưởng người kia, người kia cũng tin tưởng chính mình vô điều kiện, loại cảm giác này thật sự rất kỳ lạ. Trước nay cậu chưa từng trải qua.
Đây chính là mà người ta gọi là ‘chiến hữu’ sao.
Kỷ Vũ đi theo Eugene tới đội ngũ phía trước, sau khi biết dụng ý của Aslan, Kỷ Vũ vô cùng bối rối. “Loại chuyện này…… tôi không làm được đâu.”
Aslan mỉm cười vỗ vai Kỷ Vũ, “Có người nói với tôi, phải tin tưởng lẫn nhau mới có thể trở thành chiến hữu. Người đó nói vận khí của cậu rất tốt, nên tôi tin.”
Kỷ Vũ rốt cục hiểu được ‘Người đó’ là ai. “Nhưng là…… Cho dù là như vậy……”
“Tôi tin tưởng cậu có thể làm được. Cậu đồng ý hỗ trợ tôi chứ?”
Aslan tựa hồ trời sinh có một loại mị lực làm cho người khác nguyện ý thật lòng phục tùng. Không ai có thể kháng cự lại loại mị lực của người lãnh đạo này, cho nên Kỷ Vũ bị hắn mê hoặc choáng váng đầu óc liền gật gật đầu.
Hắn nhìn xem bên trái lại nhìn xem bên phải, làm cho Eugene cùng John gấp đến độ muốn đánh hắn. “Cậu rốt cuộc chọn xong chưa?”
“Tôi cảm thấy……”
“Đừng cảm thấy, nói thẳng đáp án.” Eugene cùng John đã bẻ khớp tay răng rắc.
“Trèo lên ngọn núi này có vẻ tốt hơn.”
“Cái gì?”
Kỷ Vũ không chọn bên trái cũng không đi bên phải, mà muốn trèo lên ngọn núi ở giữa. Đáp án này quả thật làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc.
“Vì sao?”
Aslan ngăn đám Eugene muốn đuổi theo hỏi, ra lệnh: “Mọi người chuẩn bị lên núi!”
Nhìn đội viên từng nhóm lục tục lên núi, Edward đứng lên. Mà lúc này Al cũng trở về phục mệnh, “Máy bay trực thăng đã chuẩn bị tốt.”
“Đi thôi! Tới doanh trại tập trung.” Edward xoay người ra khỏi phòng giám sát


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.