Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 25: Nói tiếng cố gắng lên




Tuy quyết tâm của đội viên rất kiên định nhưng vấn đề thực tế gặp phải lại rất khó khăn. Vì cứu các nữ sinh mà đội ngũ bọn họ đã phí không ít thời gian, việc sắp xếp lại đội hình cũng làm chậm việc xuất phát, hơn nữa bởi vì cần chú ý đến thể lực của nhóm nữ sinh nên bọn họ căn bản không thể trước khi trời tối tới doanh trại được chỉ định.
Aslan cùng các trung đội trưởng bàn bạc việc cắm trại cạnh bờ sông, rồi phân công người gác đêm.
Một đống lửa trại tỏa sáng giữa màn đêm, ánh sáng ấm áp chiếu rọi lên khuôn mặt của từng đội viên, mỗi người tuy đều đã mệt gần chết, nhưng trên mặt lại không che dấu được vẻ hưng phấn cùng ánh mắt kiên định.
Đối với phần lớn đội viên mà nói, đây là lần trải nghiệm đầu tiên đối với việc đóng quân dã ngoại, cảm thấy rất mới mẻ. Nhưng Lưu Bình An đối với việc này không có cảm giác gì, kinh nghiệm cắm trại dã ngoại của cậu nhiều không đếm xuể, ngược lại còn khiến cậu chán ghét. Vừa lạnh vừa nguy hiểm, ngủ tới nửa đêm lại có nhền nhện đến tập kích. Một khi ngủ say còn có khả năng vĩnh viễn không thể tỉnh lại.
Tuy rằng nơi này không có nhền nhện biến chủng tập kích, nhưng bởi vì là thói quen nên Lưu Bình An xem như ngủ cũng vẫn duy trì cảnh giác cao độ. Connor cùng lều ngược lại ngủ say giống như lợn chết, vừa nằm xuống đã ngáy như sấm.
Lều trại bên cạnh có tiếng người đi lại, cậu nhớ đó là lều của Kỷ Vũ và Eugene. Là tiếng bước chân của một người đi về phía doanh trướng của Aslan.
Rốt cuộc là Kỷ Vũ hay là Eugene? Tìm Aslan làm gì?
Lưu Bình An cảm thấy người đó có khả năng là Eugene nhiều hơn. Cậu chui ra khỏi lều. Trừ bỏ đội viên gác đêm, những người khác đều đã vào lều nghỉ ngơi. Đội viên gác đêm đều cầm súng tuần tra quanh các lều trại, ngoài mấy người ngồi quanh lửa trại cạnh doanh trướng ở trung tâm canh chừng, còn có những người khác ở trên cây ngoài doanh địa canh gác.
Xem ra bố trí canh gác ban đêm cũng không tệ lắm, khoảng hai tiếng đổi một nhóm để mọi người có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi.
Lưu Bình An nhìn thấy một bóng người chui vào lều trại của Aslan. Nhìn dáng người có vẻ là Eugene. Vừa lúc đến phiên Lưu Bình An thay ca gác, vì thế cậu liền ngồi bên đống lửa trại chờ.
Một giờ sau, Eugene mới từ trong lều trại đi ra. Nhìn đến Lưu Bình An ngồi cạnh lửa trại liền vẫy tay chào.
“Hey! Trực đêm vất vả rồi.” Mắt kính phản xạ lại ánh lửa trại, nhìn không tới ánh mắt dưới mắt kính, nhưng trông khóe miệng cong cong kia, hẳn là đang vui vẻ.
“Kiếm được không ít hả?” Lưu Bình An liếc Eugene một cái.
“Ha ha…… Không hề, vừa đúng lúc, cũng vì tiền (tiền?) đồ của mình nên lần này đành tặng miễn phí thôi.” Eugene gập thắt lưng hướng người về phía khẩu súng trong lòng Lưu Bình An.
Lưu Bình An theo phản xạ cầm chặt báng súng, “Cậu muốn làm gì?”
Nhìn dáng vẻ cảnh giác của Lưu Bình An, trên mặt Eugene hiện lên một tia kinh ngạc, hắn giơ lên hai tay, “Đừng khẩn trương, tôi định gác thay cho cậu, vì cậu có nhiệm vụ quan trọng hơn.”
Nhìn biểu tình nghi hoặc của đối phương, Eugene thầm cảm thán trong lòng: Tiểu An, cậu thật chậm hiểu.
“Mau đi nói với vương tử điện hạ ‘Cố gắng lên’.”
Lưu Bình An càng thêm nghi hoặc, ‘cố gắng lên’ cái gì?
“Tóm lại, đi tìm đại đội trưởng đi. Đây chính là đại sự liên quan đến thắng bại ngày mai đó.”
Tuy rằng Lưu Bình An không biết việc mình đi tìm Aslan liên quan gì tới việc thắng bại, nhưng Eugene lại rất kiên trì nên cậu đành phải buông súng đi vào doanh trướng của Aslan.
Nhìn theo bóng lưng thiếu niên, Eugene đột nhiên cảm thấy có điểm không ổn, đây chẳng phải là nói Aslan sẽ ở một mình cùng Tiểu An sao. Thầm nghĩ: Aslan, tôi giúp cậu lần này cũng không thể lại miễn phí a.
Doanh trướng Aslan còn sáng đèn, Lưu Bình An đứng ở bên ngoài báo cáo một tiếng. Bên trong yên tĩnh một hồi, sau đó có tiếng Aslan cho phép cậu đi vào.
Doanh trướng màu xanh lá mạ, bên trên phủ một tầng vải dầu, ba lô cùng với trang bị đặt gọn một bên, hai chiếc túi ngủ đều đã trải ra nhưng không có ai nằm. Lý Duy đã đi trực đêm, còn Aslan thì đang ngồi dưới đất nhìn bản đồ lập thể.
Thấy Lưu Bình An đi vào, trên mặt Aslan xuất hiện tia kinh ngạc, sau đó lập tức mỉm cười, có chút sung sướng, “Tiểu An.”
Bị vẻ tươi cười sáng lạn đập vào mắt, Lưu Bình An cảm thấy đối phương quá mức chói mắt, trước đây cậu rất ít tiếp xúc với loại người này, làm cho cậu đột nhiên cảm thấy không biết ứng đối như thế nào.
“Là…… Eugene bảo tôi tới. Muốn tôi nói với cậu ‘Cố gắng lên’.” Nói xong liền xoay người bỏ chạy, lại bị Aslan gọi giật lại.
“Lại đây ngồi xuống đi. Tôi cần nghe ý kiến của cậu.”
Lời này nghe có vẻ giống như mệnh lệnh, nhưng ngữ khí của đối phương không có vẻ nghiêm khắc giống như thượng cấp nói với hạ cấp. Lưu Bình An do dự một chút, vẫn là xoay người ngồi xuống bên cạnh Aslan.
Aslan nghiêng đầu nhìn người bên cạnh. Ngọn đèn thản nhiên rọi xuống người thiếu niên, giống như vì cậu phủ thêm một tầng lụa mỏng. Thiếu niên hạ mí mắt nhìn bản đồ, lông mi thật dài rợp bóng, làm cho vẻ mặt cùng ngũ quan có vẻ nhu hòa hơn bình thường. Lại khiến Aslan không nhịn được khẽ nuốt một ngụm nước miếng.
Thiếu niên cúi đầu, dưới cổ áo quân phục ngụy trang lộ ra cần cổ mảnh khảnh, cùng với vết thương khủng khiếp.
“Cậu……” Aslan vừa định mở miệng hỏi, lại bị Lưu Bình An giành trước .
“Chúng ta đã dừng ở cuối cùng, không biết đại đội trưởng có kế hoạch gì để giành lấy phần thắng?” Trên bản đồ ghi rõ vị trí các đội, bất luận là đội của nam sinh hay nữ sinh đều đã đi trước bọn họ. Mà đội ngũ dẫn đầu còn không ngừng di chuyển, chắc hẳn đang hành quân ban đêm.
Bị Lưu Bình An hỏi như vậy, Aslan không thể hỏi chuyện khác, đành phải tạm thời áp chế nghi vấn trong lòng, nghiêm mặt nói: “Với tốc độ di chuyển hiện tại, đội chúng ta so với các đội khác đều chậm hơn nhiều. Hơn nữa xét theo lộ tuyến bình thường, chúng ta tuyệt đối khó có thể thắng.”
Trọng điểm đương nhiên là ở ‘lộ tuyến bình thường’, Lưu Bình An nhếch khóe miệng, “Như vậy, Aslan đại đội trưởng, chúng ta phải đi theo đường nào?”
Aliya sâm lâm căn bản là không có đường đi, những lộ tuyến hiện tại đều là do bọn họ vừa đi vừa quyết định. Vì vậy có vô số đường có thể chọn, nhưng căn cứ vào địa hình, không phải đường nào cũng có thể mở, bởi vì có một số nơi không thể thông qua .
Aslan đã sớm đoán được Lưu Bình An nhất định sẽ hỏi như vậy, liền bày ra nụ cười tự tin, chỉ vào bản đồ lập thể, “Ngày mai chúng ta xuất phát từ chỗ này, đi theo hướng bắc về phía hẻm núi ……”
Nhìn lộ tuyến Aslan chỉ, Lưu Bình An không khỏi âm thầm kinh hãi, đó là lộ tuyến gần nhất, đồng thời cũng là lộ tuyến khó đi nhất. Nếu có thể thuận lợi đi qua, bọn họ tuyệt đối có thể nhanh hơn rất nhiều so với những đội khác, nhưng mà……
“Cậu xác định tất cả thành viên trong đội đều có thể đi qua sao?”
Aslan cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của cậu, “Tôi vừa rồi từ chỗ Eugene lấy được tư liệu thành viên trong đội, liên đội của chúng ta thật sự là ngọa hổ tàng long. Tôi tin tưởng mọi người có thể làm được.”
Hắn ngẩng đầu nhìn Lưu Bình An, “Vậy, Tiểu An, cậu có tin tôi không?”
Ánh mắt kiên định của Aslan thực quá mức chói mắt, làm cho Lưu Bình An không thể nhìn thẳng, bỏ qua ánh mắt bên cạnh, nhìn ra ngoài trướng. Nhưng tầm mắt đối phương vẫn dừng trên người cậu, vẫn đang chờ đợi đáp án của cậu.
Hồi lâu, Aslan mới nghe được tiếng nói rất khẽ.
“Cậu đã nói sẽ dẫn dắt chúng ta một người cũng không thiếu giành lấy chiến thắng. Vậy hãy thực hiện lời hứa của mình đi.”
Ánh mắt đối phương lập tức nóng rực, Lưu Bình An cảm thấy trên mặt như bị bỏng, xoay người chui ra ngoài doanh trướng. Chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nói của Aslan.
“Tôi nhất định sẽ làm được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.