Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 22: Đồng liêu




Edward không tham gia buổi kiểm tra đột xuất sáng nay vì hắn hiện đang ở trong tình trạng cực kỳ nguy hiểm. Trong rừng cây rậm rạp không ngừng truyền tới tiếng “rạp rạp” rất kỳ lạ.
Đó là âm thanh do một loài côn trùng to lớn nào đó phát ra. Những điểm màu đỏ trong bóng tối cho thấy số lượng côn trùng không hề ít. Edward mặc quân trang lục sắc dính đầy thứ chất lỏng kỳ dị. Đó không phải là máu của hắn, mà là của nhền nhện biến chủng.
Kiếm quang trong tay hắn đã bắt đầu suy yếu, còn hắn cũng bắt đầu không nhịn được thở dốc. Âm thanh “rạp rạp” càng ngày càng gần, một con nhền nhện to như một chiếc xe ủi đột ngột xuất hiện tiến về phía hắn.
Edward ngay cả nhìn cũng không cần, vung tay xuất ra một đường kiếm sắc bén chém nhền nhện thành hai.
Đồng thời một con nhền nhện khổng lồ khác tấn công ngay trực diện khiến hắn phải nhảy tránh về phía sau. Chân vừa chạm xuống đất, một đống nhền nhện lớn nhỏ đã bao vây xung quanh. Tất cả đều là nhền nhện biến chủng dưới cấp quý tộc.
Nhền nhện đua nhau bò lên người hắn, nhanh chóng bu kín cơ thể. Nhưng giữa đám nhện đột nhiên xuất hiện những tia sáng, sau đó đám nhền nhện dưới cấp quý tộc đều bị cắt thành mảnh vụn.
Edward quỳ một gối xuống đất, dùng kiếm chống đỡ cơ thể, không ngừng thở dốc. Thể lực đã hao hết, hắn không thể tiếp tục chống đỡ.
Cùng lúc đó, có người đang thông qua màn hình lớn quan sát nhất cử nhất động của hắn. Liz khoác áo blouse giơ tay ấn nút pause, quay đầu nhìn về phía thủ trưởng, “Trung úy Edward có vẻ đã hết sức chống đỡ.”
Smith mặt không chút thay đổi nói: “Chờ thêm một lát.”
“Nhưng ……” Còn tiếp tục như vậy, trung úy Edward nhất định sẽ biến thành bữa sáng của lũ nhện. Đụng phải ánh mắt sắc lạnh của thủ trưởng, nửa câu sau đành bị Liz nuốt ngược xuống bụng.
Những điểm đỏ xung quanh càng ngày càng gần, Edward biết lũ nhền nhện đang tiến hành đợt bao vây cuối cùng. Khóe miệng nhếch lên, hắn tự châm cho mình một điếu thuốc, bình tĩnh rít một hơi.
“Đây là giới hạn của một nụ hôn với cậu nhóc sao?”
Tiếp xúc quá hời hợt, thời gian lại ngắn, Edward căn bản không kịp thưởng thức hương vị của thiếu niên. Đúng là rất đáng tiếc! Nếu sớm biết như vậy thì hắn đã không thèm để ý tới cảnh cáo của Smith, ít ra cũng phải thực hiện một nụ hôn đủ tiêu chuẩn. Dù sao đối phương cũng không có vẻ gì là để ý.
Nhớ tới biểu hiện bình tĩnh của thiếu niên sau nụ hôn, ngay cả mặt cũng không thèm đỏ, bình thản dùng nước súc miệng, vẻ tươi cười trên mặt Edward lại càng đậm.
Kỳ thật, cũng không nhất định phải là dáng vẻ đỏ mặt thẹn thùng mới đáng yêu.
Đến khi nhền nhện đã bao vây toàn bộ cơ thể, người đàn ông mới chậm rãi giơ kiếm quang lên.
“Cậu nhất định phải phù hộ cho tôi đó, “hoàng hậu” điện hạ của tôi.”
Liz quả thực không thể tin những gì mình vừa được nhìn thấy. Người đàn ông trong màn hình đã mạnh tới mức không giống người thường. Không, nghĩ theo hướng khác, người này quả thật không hoàn toàn là con người.
Có tiếng thông báo từ thiết bị: Toàn bộ kẻ địch ở khu A đã bị tiêu diệt, cửa an toàn đã mở.
Smith cùng Liz đi đến trước cửa an toàn gặp Edward. Hắn đang đứng dựa vào tường hút thuốc, thấy bọn họ tới mới cất tiếng chào: “Hi!”
“9 giờ 59 phút, còn thiếu 1 phút nữa là đủ 10 tiếng.” Smith lạnh nhạt nói.
“Đáng tiếc a……” Dứt lời, cơ thể Edward liền đổ sụp xuống. Smith dùng một tay đỡ lấy hắn.
“Trung úy Edward!” Liz vội vàng gọi người tới cấp cứu.
Trong không khí tràn ngập hương vị bạc hà, là nhãn hiệu thuốc lá vị đồng liêu kia thích nhất. Edward cũng hút thuốc, nhưng hắn vẫn cảm thấy loại thuốc lá đó căn bản không đủ vị. Lúc hắn còn ở tiền tuyến đánh giặc, mọi người đều thích hút loại thuốc lá cuốn bằng giấy. Tất nhiên chỉ có các vị quan quân mới được hút thuốc lá, tiểu binh bình thường thì đến khói thuốc còn chẳng được hít nữa là.
Vì vậy mà sau khi trở lại, hắn vẫn cảm thấy mấy loại thuốc lá sang quý tao nhã không đủ hương vị.
“Cậu có thể không hút thuốc ở đây được không?”
Có lẽ là kinh ngạc trước sức phục hồi của người nọ, điếu thuốc lá trên tay Smith thiếu chút nữa đã rớt xuống, “Anh tỉnh rồi?”
“Đừng đứng dậy vội!”
Smith liếc thương binh đang nằm trên giường một cái, “Đây đâu phải bệnh viện.” Nhưng vẫn dập tắt điếu thuốc trên tay.
“Mùi thuốc đó khiến tôi không thoải mái.” Edward vừa nói vừa ngồi xuống, phát hiện vết thương trên người đã được xử lí tốt. Trên người không còn áo khoác, hắn hướng về phía vị đồng liêu khoác áo blouse nhếch miệng cười nói: “Bác sĩ, áo của tôi đâu rồi?”
“Đem đi giặt rồi.”
Smith nhíu nhíu mày, hắn không thích người khác gọi mình là “bác sĩ”, mặc áo blouse đâu phải chỉ có bác sĩ. [thiên âm: Còn có khoa học gia, pháp y và biến thái a ~]
Phát hiện biểu tình cổ quái của đối phương, Smith hỏi: “Làm sao vậy?”
“Tôi chỉ muốn hút một điếu thôi mà.”
“Đi chết đi!”
Smith giận dữ giơ chân đạp cái tên không biết sống chết kia một phát. Vừa đạp vừa nghĩ, tên này đúng là thích bị đánh mà.
“Cậu rốt cuộc là đang lo lắng cái gì?” Edward rốt cuộc như nguyện châm một điếu thuốc lá hắn thường hút.
Nhìn làn khói chậm rãi tản ra, người vốn nên trả lời lại trầm mặc không nói. Edward thầm thở dài: Người này vẫn không thay đổi chút nào.
Hắn vươn tay vỗ vai đối phương, “Cho dù cậu khó chịu trong lòng thì sự việc cũng chẳng thể giải quyết được. Lại đây nào, có phiền não gì thì kể cho thằng anh này nghe xem nào.”
“Anh……” Trên đầu Smith xuất hiện mấy chữ thập, tốn hơi thừa lời nói: “Tôi mới là người lớn tuổi hơn.”
“Vậy sao? Còn hút thuốc lá bạc hà thì chỉ xứng làm em thôi.”
Smith phẫn nộ tới cực điểm, đoạt lấy điếu thuốc trên tay Edward hút một hơi, kết quả bị khói thuốc xông vào mũi làm sặc gần chết.
“Khụ khụ…… Cái quái gì đây?” Xì gà còn không nặng như vậy, Smith không ngừng ho khù khụ.
“Thuốc lá tự chế nhãn hiệu Edward.” Edward khoác vai người bên cạnh nháy mắt mấy cái, “Nè, Carl, chúng ta đã thân mật như vậy, cậu còn giấu tôi làm gì, nói phiền não trong lòng cậu xem nào.”
“Ai thân mật với anh hả?” Smith gạt cánh tay đang khoác trên vai mình xuống, mấy dấu thập trên trán xuất hiện ngày càng nhiều.
“Chúng ta vừa hôn môi gián tiếp, vậy mà còn không tính là thân mật sao?”
“Edward, anh thật sự muốn tôi đem anh ném vào sào huyệt nhền nhện đúng không?”
Nhìn sau lưng đồng liêu bốc lửa hừng hực, còn có sát khí sau mắt kính, Edward đành phải giơ tay đầu hàng. Uy lực cơn giận của Smith, hắn tuyệt đối không muốn lĩnh giáo.
“Kết quả của tôi hôm nay thế nào?”
“9 giờ 59 phút, tiêu diệt 103 con nhền nhện cấp thấp, 43 con cấp tử tước, 15 con cấp nam tước, tổng cộng 161 con. Ít hơn mong muốn.”
Edward ở trong lòng gào khóc, như vậy mà còn ít? X, hắn chỉ lấy một thanh kiếm, súng pháo gì cũng không có, cuối cùng còn dùng tay không đánh. Edward một lần nữa lĩnh hội được sự đáng sợ của khoa học gia.
“Như thế nào? Có ý kiến sao?”
“Không có.” mới là lạ. Hắn tất nhiên không dám nói mấy chữ cuối ra. Nếu nói ra, khẳng định sẽ bị ném vào sào huyệt của lũ nhện.
“Đúng rồi, cậu nhóc có khỏe không?”
Đột nhiên nói sang chuyện khác, Edward có điểm theo không kịp, hắn sửng sốt một chút mới phản ứng lại.
“Vẫn bình thường.”
“Nó không có phản ứng đặc biệt gì sao?”
Edward muốn nói, X, vừa không cho phép hôn lưỡi lại không được sờ những chỗ khác, cậu ta sẽ có phản ứng gì? Nhưng đối phương lạnh nhạt như vậy quả thật đã làm tổn thương lòng tự trọng của hắn. Chẳng lẽ mị lực của mình lại kém như vậy?
Nhưng nhìn biểu tình nghiêm túc chờ hắn trả lời của Smith, Edward đột nhiên muốn chọc đối phương, không nhịn được nhếch miệng cười cười.
“Aiz, thằng bé ấy à…… thật sự rất dễ thương nha. Cái miệng nhỏ nhắn mềm mại, còn có vị rượu……” Nói xong còn cố ý liếm liếm môi, nheo nheo mắt, giống như đang nhớ lại mỹ vị siêu cấp khi đó.
Thành công nhìn thấy lửa giận sau lưng đối phương càng bốc càng lớn, ánh mắt dưới mắt kính càng lúc càng hung hiểm. Smith tức giận đến phát run, lớn tiếng mắng, “Anh đúng là đồ biến thái! Sắc lang! Cặn bã!”
“Cám ơn, quá khen quá khen.”
Edward còn đang đắc ý, Smith sầm mặt nói: “Lập tức quay lại khu A5, 10 tiếng sau mới được đi ra.”
A5 là khu vực mô phỏng dã chiến nguy hiểm nhất, nhền nhện ở đó cũng là hung tàn nhất.
“A ….. ”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.