Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 146: Năm năm sau




Cát vàng nóng cháy bị cơn gió nóng rực cuốn lên, tại thiên không xoay quanh bay múa. Hoang mạc không một ngọn cỏ, chỉ có một con bò cạp màu đỏ bò qua. Sinh mệnh vẫn luôn kiên cường dẻo dai khó thể tin như vậy, vô luận là hoàn cảnh ác liệt cỡ nào, đều có thể tìm được tung tích sự sống.
Thế nhưng, sinh mệnh cũng yếu ớt y như thế. Con bò cạp trong nháy mắt bị một cái chân dài mảnh màu đen đạp nát, đè lún dưới lớp cát vàng. Phép tắc của thế giới này vốn tàn khốc, trong thiên nhiên, kẻ mạnh có thể sinh tồn, mà kẻ yếu chỉ có thể bị đào thải.
Con nhện màu đen to lớn hoành hành trên sa mạc, tìm kiếm con mồi của nó. Nhền nhện là kẻ săn bắn rất lợi hại, chúng nó có trí tuệ, có tính nhẫn nại, khiến con mồi chậm rãi nhảy vào cạm bẫy của mình.
Một đường sáng màu lam bắn thủng thân thể khổng lồ của nhền nhện, trước khi nó kịp phản kháng, một cái bóng màu đen giống như cuồng phong trong sa mạc, cuốn thẳng tới nó. Đao ánh sáng lam nháy mắt chém nhền nhện thành hai nửa.
Bóng đen nắm đao laser, giống như kỵ sĩ khổng lồ sừng sững giữa hoang mạc, ánh nắng mặt trời chiếu lên vỏ ngoài kim loại phản xạ ra ánh sáng chói mắt. Cơ giáp màu nâu vàng huyễn hoặc tràn ngập cuồng dã, kỵ sĩ ổn trọng, uy phong lẫm lẫm.
Bốn phía cát phát ra âm thanh kiệt kiệt kiệt, giống hệt như tiếng cười gian trá của con người, làm người ta sởn hết tóc gáy. Đồng thời dưới cát vàng trồi lên mấy chục con nhền nhện màu đen.
“Cạm bẫy sao?”
Giọng nam trầm ổn lại hơi khàn khàn như tiếng đàn công-bat vang lên trong khoang điều khiển cơ giáp. Trong giọng nói không có kinh ngạc hay sợ hãi, mà là trấn định tự nhiên, biểu tình bình thản, khí tức cũng không một tia rối loạn.
Mấy con nhền nhện đồng thời nhào tới chỗ hắn, hình ảnh lập thể chân thật trong khoang điều khiển làm người khác tựa hồ có thể cảm thấy răng nanh chúng sắc bén cỡ nào. Cơ giáp vung tay lên, lam quang liền chém nhền nhện thành mấy khối. Trong khoảnh khắc lũ nhện định phát động đợt tấn công tiếp theo, cơ giáp đã biến mất trước mắt chúng nó. Nhền nhện phát ra thanh âm không biết làm sao, lũ lượt ngẩng đầu nhìn chung quanh.
Bầu trời trên đầu chúng nó bị thân ảnh màu nâu vàng ngăn trở, cơ giáp nháy mắt nhảy lên thật cao, đồng thời bắn ra mấy phát pháo laser. Hơn mười con nhền nhện bị nổ thành mảnh nhỏ.
Người điều khiển thành thạo ấn một nút, điều chỉnh góc độ máy quan sát, ngoại trừ hình ảnh lập thể ở giữa, bốn phía còn có mấy cái màn hình nhỏ từ các góc độ hiển thị tình huống chung quanh. Nhất cử nhất động của nhền nhện toàn bộ đều được theo dõi trong đó. Nếu chỉ là nhân loại bình thường, tuyệt đối không thể đồng thời theo dõi nhiều hình ảnh như vậy. Càng không có khả năng khiến cơ giáp khổng lồ nhanh nhẹn hoạt động.
Thế nhưng, pháp tắc thiên nhiên lại phi thường thú vị. Nhền nhện làm kẻ săn bắn, đồng thời, cũng là con mồi. Mà Hunter săn nhền nhện, được mọi người xưng là ‘Ong đực’.
Đèn máy liên lạc sáng nhấp nháy, nam tử đưa tay ấn nút nghe. Lập tức truyền ra thanh âm phó quan nôn nóng: “Thiếu tướng đại nhân!”
“Là Carl nha. Hôm nay thu hoạch không tệ, hai mươi con Quả Phụ Áo Đen, còn có sáu con Sa Long. Chúng nó hẳn là định đánh lén ba trăm dặm ngoài Đề Hương Lợi Á.”
“Thiếu tướng Baldwin đại nhân!” Từ máy liên lạc vẫn truyền đến thanh âm phó quan nôn nóng, “Chúng ta phát hiện có rất nhiều nhền nhện biến chủng đang tiếp cận khu vực của ngươi. Xin lập tức rút về! Đội ngũ trợ giúp đã phái ra, trong vòng mười phút hãy......”
“Tổng cộng có bao nhiêu?” Nam tử nhíu nhíu mày, ngữ khí lạnh nhạt như cũ. Tựa hồ tới gần hắn không phải rất nhiều nhền nhện, mà chỉ là mấy con chuột nhỏ xíu vô hại.
“Một trăm con......”
Khi phó quan còn chưa nói xong, thêm một đường thông tin đột nhiên cứng rắn xen vào. Màn hình hiển nhiên là điện báo từ quan hậu cần.
“Thiếu tướng, nếu ngươi lại không trở về ăn cơm trưa nữa, cơm chiều có về cũng đừng hòng ăn!”
“Nữ nhân ngu ngốc, ngươi biết tình huống hiện tại có bao nhiêu nguy cấp không?” Phó quan mãnh liệt bất mãn, cơ hồ là rống lên kháng nghị với quan hậu cần. “Ngươi bị não tàn sao? Thiếu tướng đại nhân đang thân trong nguy hiểm. Cái chuyện ăn cơm này......”
“Ngươi câm miệng đi! Vô luận là chiến tranh hay cái gì, đều không thể không ăn cơm được!” Quan hậu cần lập tức bác bỏ. Hai người tranh cãi kịch liệt, khiến nam tử cảm thấy có điểm đau đầu.
Hắn bất đắc dĩ cười cười, quyết đoán đem máy liên lạc tắt đi. Nắm cần điều khiển điều chỉnh lại cơ giáp, nơi đường chân trời màu vàng, xuất hiện một mảng lớn quái vật trải dài như thủy triều đen.
“Đến đây đi, hôm nay ta muốn thắng lợi trở về.”
Căn cứ quân sự Đề Hương, Carl ở phòng quan sát trung tâm đi qua đi lại, khiến người bốn phía đều cảm giác được cảm xúc nôn nóng bất an từ trên người hắn tản mát ra. Đồng thời, các cấp dưới cũng biết lúc này tuyệt đối không thể đụng vào trái bom tùy thời sẽ nổ này.
Phịch một tiếng, hai tay Carl đột nhiên chụp lên bàn điều khiển, “Thiếu tướng đại nhân còn chưa có tin tức sao?”
Lính thông tin sợ hãi lắc lắc đầu. Carl tiếp tục hỏi: “Doanh pháo binh hỗ trợ thứ 6 đã cùng thiếu tướng hội hợp chưa?”
Lính thông tin kinh hồn táng đảm lắc đầu. Carl không thể nhịn được nữa, xách áo cấp dưới, “Ngươi ăn cái gì mà lớn hả? Có chút việc nhỏ ấy cũng làm không xong!”
Lính thông tin cũng không phải lính mới, loại tình huống này cơ hồ mỗi ngày đều sẽ phát sinh. Loại tính cách thiếu dây thần kinh như thiếu tướng vẫn luôn khiến phó quan phát khùng. Hắn nhỏ giọng lầm bầm: “Đâu có liên quan tới ta nha? Ta chỉ là phụ trách thông tin thôi mà.”
“Còn dám tranh luận hả?”
Lính thông tin bị thủ trưởng trước mắt có thể so với La Sát dọa, đầu đổ đầy mồ hôi.
“Báo cáo!” Có một gã binh lính vọt vào ngẩng đầu ưỡn ngực, được rồi, một cái quân lễ không quá tiêu chuẩn. Hắn cả người cứng ngắc không thôi, đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt vặn vẹo.
“Cút! Hiện ta đang bận!”
Bị một trận sư tử hống, người binh lính này đã sợ tới mức mặt như sắp khóc. Bởi vì hắn là tân binh nên bị các tiền bối buộc tiến vào báo cáo, căn bản chính là hy sinh hắn làm pháo hôi. Thế nhưng, việc này dù có thế nào cũng nhất định phải báo cáo.
“Báo cáo thượng úy, thiếu tướng Baldwin có khách.” Tân binh vừa dứt lời, áo liền bị nắm lên, trước mắt là khuôn mặt thủ trưởng y như La Sát, hơn nữa còn là phóng đại vô số lần.
“Ngươi nghe không hiểu lời ta nói sao?” Carl trên đầu gân xanh bạo khởi, nghiến răng ken két nói.
“Hiện tại thiếu tướng đang bận, bảo bọn hắn biến!”
“Nhưng mà...... Nhưng mà vị kia nói dù có thế nào cũng muốn......”
Carl kéo áo tên lính gian ngoan mất linh này đang muốn giáo huấn một trận. Đột nhiên nghe được một giọng nam thanh minh nhu hòa, “Con chó ngốc kia không có ở đây sao?”
Không biết từ lúc nào, phòng khống chế trung tâm nhiều thêm một người. Người nọ phi thường tuổi trẻ, thoạt nhìn chỉ trên dưới hai mươi. Mái tóc ngắn đen mượt chỉnh tề mang theo vài sợi trắng, ngũ quan vẫn còn vương chút nét ngây ngô của thiếu niên, thế nhưng cặp mắt đen huyền giống như lưu ly kia, trong suốt lấp lánh, làm người ta nhớ tới ánh mặt trời lạc xuống hồ nước trong sáng như gương.
Tuy rằng tuổi tác tăng lên, hắn từ thiếu niên biến thành thanh niên, bộ dạng lại không có trở nên càng xuất sắc. Thế nhưng...... Trên người thanh niên tựa hồ tràn ngập một loại khí chất độc đáo, làm người khác không tự giác bị hắn hấp dẫn. Thời gian năm năm, hòa tan sự đạm mạc và lãnh lệ trên người hắn, khí tức trở nên càng thêm nhu hòa trong suốt, giống như một viên bảo thạch đã trải qua gọt dũa tỉ mỉ.
“Uy! Ngươi là ai nha? Nơi này không phải chỗ ngươi có thể tự ý ra vào......”
Carl định bắt lấy bả vai thanh niên, đột nhiên cảm thấy sau đầu phát lạnh, vô cớ lạnh đến tận lòng bàn chân, trái tim tựa hồ cũng co rút lại một chút. Giống như bị một họng súng gác lên trán. Cái cảm giác tùy thời sẽ bị giết này khiến mồ hôi lạnh của hắn ứa ra.
Máy móc quay đầu lại, lối vào rộng mở phía sau lại không có một bóng người. Cái loại cảm giác này, giống như bị u linh nhìn chằm chằm vậy.
Thanh niên không kiêng nể gì đi đến bên người lính thông tin mệnh lệnh nói, “Liên hệ với tên kia, nói cho hắn, ta chỉ chờ hắn nửa giờ. Trong vòng nửa giờ mà không chạy về đến đây. Ta liền đi nơi khác.”
Lính thông tin binh một bên lấy khăn tay lau mồ hôi, một bên nói: “Nhưng thiếu tướng đại nhân tắt máy liên lạc đi rồi.”
“Nga...... Hắn ngay cả ta gọi cũng dám không tiếp sao? Quả nhiên là con chó ngốc mà.”
Ngữ khí thanh niên cũng không phải oán giận, mà là có điểm trêu tức. Tuy rằng thiếu tướng chỉ mới nhậm chức không đến một tháng, thế nhưng đã lũ lượt lập kì công, hơn nữa tính cách cùng với bề ngoài của hắn, rất nhanh liền nhận được kính ngưỡng và tôn kính của mọi người trong căn cứ.
Nhưng người thanh niên không rõ lai lịch này không kiêng nể gì tiến vào phòng khống chế trung tâm căn cứ, còn mở miệng ngậm miệng gọi thiếu tướng của bọn họ là chó ngốc, thật sự làm người khác nổi điên mà. Phó quan giận không thể giấu, nếu đối phương là binh lính bình thường, hắn chắc chắn một quyền đánh bay. Nhưng cố tình hay sao mà người thanh niên này quân hàm rất cao, đồ án trên cổ áo chứng tỏ người này là cấp thượng tá. Nhưng hắn không hề nhận được tin tức, hôm nay sẽ có bất cứ quan quân nào tới căn cứ.
“Ngươi đến tột cùng là loại người nào? Thiếu tướng đang thân trong nguy hiểm, anh dũng giết địch, ai thèm đếm xỉa tới ngươi.”
“Nguy hiểm sao?” Thanh niên cong khóe miệng, con ngươi lưu ly xuyên qua bức tường trong suốt nhìn chăm chú vào sa mạc bên ngoài, ánh dương quang chiếu vào mắt hắn, trong suốt lấp lánh. Hắn có thể tinh tường cảm giác được tâm người nọ.
“Ta xem tên kia chính là đang thích thú ở trong đó thì có.”
Tác giả có lời muốn nói: Do thiếu niên biến thành thanh niên, Tiểu An lại vẫn mị lực không giảm a! ! ! Mọi người hẳn có thể đoán được, điều khiển cơ giáp là ong đực nào đi. Tuy rằng vị này có chút thay đổi, bất quá Tiểu An xưng hô với hắn nhưng là không đổi nga.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.