Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 13: Đồng Đội




Sáng hôm nay, những học viên bị khai trừ tối qua đều nhận lệnh cưỡng chế trở về ký túc xá thu thập vật dụng, sau đó rời khỏi trường học, còn những học viên không bị khai trừ sẽ tới gặp tổng vụ lĩnh đủ bộ giáo phục bao gồm trang phục mùa đông, mùa thu và giày quân đội. Về phần ký túc xá, vì giảm bớt một số học viên bị khai trừ nên phải điều chỉnh lại danh sách một lần nữa để đảm bảo mỗi phòng sẽ có đủ bốn người.
Lưu Bình An trở lại ký túc xá, vì không ai trong phòng bọn họ bị khai trừ nên không có sự thay đổi học viên.


Vừa bước vào phòng 301, tất cả mọi người đều dừng lại nhìn cậu. Connor lao ra đầu tiên, cậu muốn tặng cho Lưu Bình An một cái ôm thật chặt.
“Tiểu An!”
Lưu Bình An lắc mình tránh thoát, làm cho em trai Connor té nhào xuống đất. “Đau quá đi, Tiểu An, người ta lo lắng cho cậu như vậy, còn cho cậu mượn tiền nữa, vậy mà cậu lại qua cầu rút ván, dùng xong liền vứt bỏ, người ta hổng chịu đâu! Cậu phải chịu trách nhiệm với tui ~~~~~ “
Nhìn bộ dáng Connor chẳng kém gì nàng dâu mới về nhà chồng bị ức hiếp ủy khuất cắn khăn tay, Lưu Bình An lại đổ mồ hôi (= =|||)
“Tiểu An!”
Sóng sau tiếp nối sóng trước, lại thêm một tiếng hét làm lỗ tai Lưu Bình An kêu ông ông. Giơ tay ngoáy lỗ tai, cả người đều bị một đôi tay cường tráng ôm chặt.
“Đừng đi!”
Bị “con cẩu ngốc nghếch” to lớn ôm chặt, Lưu Bình An cảm thấy mình suýt nữa đã tắc thở. Fitzgerald không hề phát hiện mấy “chữ thập” đang co giật trên trán Lưu Bình An ngày càng có xu hướng gia tăng (= =+), vẫn ôm chặt lấy cậu.
“Tiểu An, tôi cùng cậu đi xin huấn luyện viên có được không? Nếu thật sự không được, vậy chúng ta tới tìm thầy hiệu trưởng. Nhất định không được để họ khai trừ cậu.”
Thật vất vả mới đá văng được con cẩu ngốc nghếch ra chỗ khác, Lưu Bình An lập tức lui ra sau mấy bước. Ngay cả chàng trai tóc bạc luôn lạnh lùng kia cũng bước tới gần, dang hai tay ra trước mặt cậu.
“Không được lại gần!”
“Tại sao?”
“Không tại sao hết!”
“Chẳng lẽ tôi hiểu sai rồi sao? Đây chẳng phải là quy định của ký túc xá à?” Chàng trai trầm mặc, lãnh đạm hỏi mấy câu kỳ quái.
“Quy định của ký túc xá?”
“Có người nói với tôi, đối với một số chuyện đặc biệt, nếu mọi người trong ký túc xá đều làm thì chuyện đó chính là quy định của ký túc xá, nhất định phải làm theo.”
“Ai nói với cậu như vậy?”
“Một quái nhân.”
Lưu Bình An đảo cặp mắt trắng dã, nghĩ (= =!!) cậu mới là đồ quái nhân.
Dùng lời nói nghiêm khắc từ chối, Lưu Bình An không để cậu ta có cơ hội tặng mình cái ôm thân mật thứ ba. Cặp mắt băng bạc thoáng lộ một tia thất vọng. May là Aslan không có ở ký túc xá, nếu không chắc cậu đã bị hắn tặng cái ôm thứ tư rồi.
Lưu Bình An trong lúc vô ý liếc qua giường của mình, mọi thứ vẫn y như cũ, chỉ là đầu giường có hai bộ quân phục thu – đông được xếp gọn gàng, cùng với đôi giày quân đội đặt ngay ngắn dưới giường.
“Những thứ này là do bọn mình lĩnh thay cậu.” Connor cầm tay Lưu Bình An nói, “Tiểu An, cậu là bạn học, đồng thời cũng là chiến hữu của chúng mình, chúng mình tuyệt đối không để bọn họ khai trừ cậu.”
Tay đối phương ấm áp như vậy, hơn nữa còn rất nóng, trong lòng Lưu Bình An trào dâng một thứ cảm xúc không thể diễn tả bằng lời. Đồng thời mang theo cảm giác bất an, mê muội. Nơi này không phải là “thế giới” cậu biết rõ, những người ở đây thật khác lạ so với những người cậu quen biết trong quá khứ.
Đúng lúc Lưu Bình An muốn nói gì đó thì có người bước vào phòng, “Cậu ấy không bị khai trừ.”
“Cái gì? Thật vậy sao?” Connor và Fitzgerald đều nhìn về phía cửa, nơi Eugene đang chậm rãi đi vào.
“Cậu thật là lợi hại. Vậy mà cũng có thể thu phục huấn luyện viên phát xít đó. Có thể tiết lộ tuyệt chiêu của cậu cho chúng tôi biết được không?” Eugene vỗ vai Lưu Bình An nói.
“Cậu biết nhanh vậy sao?” Lưu Bình An giật mình trước kỹ thuật lấy tin của Eugene, ngoại trừ huấn luyện viên, cậu là người duy nhất biết được tin này.
“Thật ra là do tôi cảm thấy kỳ lạ nên mới lén xem danh sách học viên bị khai trừ, trong đó không có tên của cậu. Nhưng có vẻ danh sách đó được viết từ tối hôm qua … “ Eugene sờ mũi, ánh mắt sau cặp kính đen cũng lộ ra biểu tình nghi hoặc.
Chẳng lẽ ngay từ đầu đối phương đã không có ý định khai trừ mình?
Lưu Bình An có loại cảm giác bị người ta đùa giỡn, âm thầm dùng hết kho từ ngữ “ân cần hỏi thăm” huấn luyện viên một lượt từ đầu tới chân, đặc biệt là bộ phận đặc biệt trên cơ thể người kia.
“Thật là kỳ lạ…… Nghe nói huấn luyện viên đó nổi tiếng là người nói một không hai, cho dù là hoàng đế đến cầu tình cũng không tha ……” Eugene vẫn còn lẩm bẩm khó hiểu.
Nhưng bởi vì Lưu Bình An đã được trở lại, mọi người đều không chú ý nghe Eugene nói. Aslan và Lý Duy cũng đã quay lại, Connor liền dẫn cả đại đội đi ăn cơm.
So với ngày hôm qua, đội ngũ của bọn họ nhiều thêm một người. Phòng bên cạnh ít đi một người, hiện tại mới chuyển đến một người tên là Kỷ Vũ.
“Kỷ Vũ thật lợi hại nha.” Connor nghe nói cả phòng của Kỷ Vũ chỉ còn một mình cậu ta không bị khai trừ liền lộ ra vẻ mặt sùng bái.
“Đừng nói như vậy, chỉ do mình may mắn đó thôi.” Kỷ Vũ gãi đầu, dáng vẻ ngượng ngùng. “Thật ra là vì mọi người trong phòng đều buồn ngủ không muốn dậy nên mình mới bị họ đá ra ngoài xem xét tình hình.”
Kỷ Vũ tới quảng trường đúng lúc huấn luyện viên báo thời gian đã hết, không cho mọi người di chuyển, cho dù cậu có muốn trở về phòng kêu mọi người dậy cũng không còn kịp nữa rồi.
“Kỳ thật, mình cảm thấy rất có lỗi với bọn họ.”
“Đây cũng không phải do lỗi của cậu. Ai bảo mấy người đó lười như vậy … “ Connor nói đến chữ “lười” thì giống như nhớ lại lúc đó cậu ta cũng ngủ say như chết, nếu không có Lưu Bình An thì có lẽ cậu cũng bị khai trừ rồi, liền le lưỡi, không nói nữa.
“Nhưng bọn họ đều rất giỏi, chỉ có mình là chẳng biết cái gì. Đáng lẽ người bị khai trừ phải là mình mới đúng.” Kỷ Vũ lộ ra vẻ mặt tự ti.
Trong cơ sở dữ liệu của Eugene, nam sinh này quả thật là một người rất bình thường. Thành tích và thể năng đều vừa vặn trúng tuyển, không có bối cảnh kinh tế, lại không có thế lực gia tộc chống đỡ, càng không có tài năng nổi trội nào.
Mà Aslan cũng không cho nam sinh này vào danh sách những người cần mượn sức, loại người bình thường này sớm muộn gì cũng sẽ bị quân giáo đào thải.
“Vận khí cũng là một loại thực lực.” Không để ý tới ánh mắt của những người khác, Lưu Bình An vừa ăn cơm vừa không đồng ý nói. “Trên chiến trường, quỷ xui xẻo luôn đi cùng người thua, cho dù năng lực mạnh mẽ đến đâu, kẻ thua cuộc cũng sẽ phải chết. Tôi tình nguyện ở cùng một đội với cậu ta.”
“Thì ra là như vậy. Thật tốt quá, có người may mắn ở cùng ký túc xá với bọn mình.” Connor vươn tay về phía Kỷ Vũ, “Hoan nghênh cậu gia nhập!”. Cũng vì câu nói của Lưu Bình An mà những người khác mới đồng ý để Kỷ Vũ vào đội.
Lúc đó, Kỷ Vũ chỉ cảm thấy câu nói ấy để cổ vũ mình mà thôi. Nhưng ngay cả như vậy, cậu ta cũng cảm thấy rất vui. Chung quanh đều là những con người vĩ đại, đối với người vô dụng như mình luôn không hợp. Nhưng hiện tại lại có người cảm thấy chính mình hữu dụng, nguyện ý tiếp nhận mình.
Vài năm sau, khi ra chiến trường, Kỷ Vũ mới chính thức hiểu được ý tứ trong câu nói đó. Từ chuẩn uý lên tới trung úy, rồi thiếu tá, một đường quan lộ thẳng tiến, khi hồi tưởng lại mới thấy, thật ra cuộc sống của cậu bắt đầu từ chính câu nói đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.