Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 123: Bao vây tiêu diệt




Không khí giương cung bạt kiếm làm thần kinh người ta căng như dây đàn, Lưu Bình An nắm chặt nắm tay, nếu trước mắt không phải hình ảnh lập thể liên lạc mà là người thật, hắn chắc chắn sẽ tiến lên tẩn đối phương một trận.
Nắm tay đang siết chặt bị một bàn tay giữ chặt lấy, Aslan tay phải đặt sau lưng, nắm chặt tay Lưu Bình An. Nhẹ nhàng niết một chút, khóe miệng nhàn nhã cong lên.
Không biết vì sao, Lưu Bình An đột nhiên cảm thấy thực an tâm. Tựa hồ vô luận bất cứ thứ gì cũng không thể đánh bại người thanh niên trước mắt này.
Aslan lộ ra nụ cười tự tin, chói mắt như ánh mặt trời sáng rọi, con ngươi bích lục tràn ngập ngay thẳng và chân thành. Trong mắt những lão gia hỏa già đời gian trá ở đây, hắn chẳng qua là một đứa con nít miệng còn hôi sữa, cho dù là gia tộc của hắn đến, ở nơi này cũng chẳng đáng giá một văn tiền.
Hắn không sợ hãi ngẩng đầu đối mặt với mọi người, dùng âm thanh trong trẻo mà độc đáo kia nói: “Ta đương nhiên biết kết quả bỏ phiếu sẽ như thế nào. Ta tin tưởng không chỉ mình ta, mà chỉ cần là quân nhân đều sẽ biết lựa chọn cuối cùng của quân đội là gì. Chỉ cần là một gã quân nhân, liền sẽ không chút do dự chọn bảo vệ và cứu giúp nhân dân quốc gia của mình. Điểm này, tin tưởng chư vị đang ngồi đây cũng giống như thế.”
Một hơi này nói khiến cho nhóm lão gia hỏa ủy viên không thể không tâm phục khẩu phục. Nhưng chú của An Nam vẫn cắn chết Aslan không buông, chất vấn hắn tại sao chưa báo cáo lên thượng cấp đã phái Lưu Bình An hành động.
“Thôi nào, Benjamin.” Vân tướng quân vẫn trầm mặc rốt cuộc lên tiếng, “Trong hành động phối hợp toàn bộ đội ngũ, dưới tình huống những điều kiện cần thiết có thể dự đoán trước, Elvis có quyền phái cấp dưới của mình chấp hành nhiệm vụ tương ứng.”
“Nếu Vân tướng quân đã nói vậy, ta cũng không thể nói gì hơn.” Benjamin * Andrew Liệt hừ lạnh một tiếng cắt đứt liên lạc.
Những người khác cũng lục tục cắt liên lạc, thẩm vấn Lưu Bình An xem như kết thúc. Aslan nhẹ nhàng thở ra, cúi đầu với Vân tướng quân.
“Cám ơn Vân tướng quân.”
“Không, ta không có giúp ngươi a, chỉ là nói sự thật mà thôi. Thế nhưng......” Con ngươi thâm thúy đảo qua Lưu Bình An, cuối cùng trở lại trên người Aslan, “Ngươi là một quân nhân xuất sắc, không nên để tình cảm riêng tư ảnh hưởng.”
“Vâng!” Aslan đứng nghiêm chào, Vân tướng quân cũng dừng liên lạc.
Bốn phía khôi phục yên tĩnh, thiếu niên thấp giọng gọi một tiếng: “Aslan......”
Thanh niên đột nhiên xoay người lại, không buông tay Lưu Bình An ra, trong con ngươi bích lục mang theo mỉm cười ôn nhu, “Tiểu An, ta đến chậm. Để ngươi đợi lâu rồi.”
Lưu Bình An lắc lắc đầu, nắm tay thanh niên càng chặt, “Cám ơn ngươi!”
Aslan không những thực hiện lời hứa của hắn, còn mang theo rất đông binh lính tới cứu viện. Thêm nữa vừa rồi đối phó với lời nói âm hiểm của Benjamin, khiến Lưu Bình An không khỏi tâm sinh kính nể với hắn.
Bầu không khí tràn ngập giữa hai người bị một tiếng ho nhẹ đánh vỡ. Edward cảm giác tay hai người nắm cùng một chỗ thực chướng mắt, không vui tẹo nào, bọn họ xem ta là người vô hình sao?
Đồng dạng là ong đực, chẳng lẽ Aslan so với mình càng có lực hấp dẫn hơn sao? Edward trong đáy lòng nổi lên một trận ghen tuông, khóe miệng không khỏi lộ ra một nụ cười khổ.
Cư nhiên ghen tỵ cùng tiểu tử này, thật không giống mình chút nào. Bất quá, dù có thế nào cũng không thể để tiểu hồ ly nhà Elvis tiếp cận nhiều với Tiểu An.
“Aslan, ngươi hẳn là còn có nhiệm vụ đi? Thẩm vấn đã hoàn tất, đừng nhàn hạ ở trong này nữa, mau trở lại cương vị của mình đi.”
“Vâng, huấn luyện viên.” Aslan kính quân lễ với Edward, trước khi rời đi lại xoay đầu nói. “Nghe nói huấn luyện viên sắp lên tiền tuyến.”
“Vậy thì sao?” Edward nhíu mày.
“Có điều muốn nói cùng huấn luyện viên. Ta lo lắng sau khi công việc giải quyết xong thì huấn luyện viên đã xuất phát, cho nên hiện tại muốn nói ra.”
Nhìn con ngươi thanh niên tràn ngập chân thành, Edward gật đầu, “Vậy ngươi nói đi.”
“Cám ơn ngươi, huấn luyện viên. Chính là, chúng ta rất nhanh sẽ vượt qua ngươi.” Aslan trong giọng nói cư nhiên mang một tia hương vị khiêu khích, hắn kính một quân lễ, xoay người rời đi.
Lưu Bình An nghe mà không hiểu ra sao, “Cái gì gọi là ‘Chúng ta rất nhanh sẽ vượt qua ngươi’ nha?”
Edward cũng hiểu được quyết tâm của thanh niên, vô luận thân là ong đực hay thân là quân nhân, hắn đều không muốn nhận thua. Đại khái thanh niên còn chưa biết chuyện về ong đực, thế nhưng đã có ý thức muốn tranh đoạt sủng ái của ong chúa. Không, phải nói là hắn muốn tranh đoạt tình yêu của Tiểu An đi.
Lúc Lưu Bình An đang đầu đầy dấu chấm hỏi chờ Edward trả lời, đối phương cư nhiên gắt gao ôm hắn.
“Uy, ngươi làm cái gì nha?”
“Tiểu An...... Thật không muốn rời đi ngươi nha.”
Giọng nam trầm thấp của Edward vang lên bên tai thiếu niên, mặt nhẹ nhàng cọ vào cổ hắn, khiến Lưu Bình An cảm thấy có chút ngứa.
“Ngươi phát thần kinh cái gì nha? Đầu óc bị đậu hũ nhồi vào hết rồi hả?”
“Tiểu An, tuyệt đối không được để tên tiểu hồ ly kia câu dẫn. Biết chưa?”
“Nha?”
“Đáp ứng ta!”
Nhìn nam tử mặt đầy nghiêm túc, Lưu Bình An nhịn không được bật cười rộ lên, “Edward, ta đây cũng không thể cam đoan nga. Aslan vừa đẹp trai lại vừa ôn nhu, mỹ nhân tóc vàng mắt xanh ai mà không thích nha?”
“Thật đáng giận, ngày hôm qua chiếm được ta rồi, hôm nay cư nhiên liền mơ tưởng soái ca khác? Xem ra ta không đem ngươi ‘Tử hình tại chỗ’ không được mà.”
“Edward...... Đừng đùa. Khốn kiếp, dừng tay!”
Hai ngày sau, tuyến đường chính dẫn đến Aliya rốt cuộc đả thông. Rất nhiều đội cứu viện tiến vào khu thiên tai, hành động cứu viện của nhóm học viên cũng tiến vào hồi kết.
Rất nhiều bệnh nhân bị thương nặng đã được đưa đến các bệnh viện lớn tại địa khu chưa bị ảnh hưởng của thiên tai. Bộ phận dân tị nạn cũng lục tục di tản ra bên ngoài.
Lệnh điều động của Edward đã đưa xuống vài ngày, quân đội rốt cuộc không thể nhịn được nữa, phái người đón hắn đi. Lưu Bình An không đi tiễn đưa, bởi vì hắn và đội ngũ đi chung quanh cứu viện, thời điểm trở về thì người đã đi rồi.
Trong ánh hoàng hôn, Lưu Bình An một mình thả chậm bước bên ngoài.
Nước biển lui xuống làm lộ ra một mảnh phế tích, chung quanh đều là mảnh vỡ, ô tô rách nát, phòng ốc bị sập. Có vài chỗ địa hình trũng giờ đã biến thành ao nước, những chiếc xe rách nát chỉ lộ mỗi nóc lên mặt nước.
Bầu trời vẫn âm âm u u rơi mưa phùn, bởi vì lo lắng phát sinh bệnh tật ôn dịch lây nhiễm, cho nên trong không khí thản nhiên phiêu đãng đầy mùi thuốc tiêu độc khử trùng.
Hắn nhàn nhã thong thả bước đi, lúc rẽ qua một căn phòng có chiếc du thuyền đang đè lên mái nhà, hắn dừng chân.
“Ngươi muốn theo tới lúc nào?”
Một trận thanh âm và tiếng cười âm hiểm truyền đến, tại phế tích trống trải lọt vào tai làm người ta sởn tóc gáy. Lưu Bình An cầm chủy thủ phòng thân, cảnh giác nhìn chằm chằm vào phòng ở.
Loại thanh âm này hắn rất quen thuộc, trên chiến trường cơ hồ mỗi ngày đều có thể nghe được. Chẳng qua mới ly khai nửa năm, liền đã cảm giác loại thanh âm này tựa như thật lâu không có nghe thấy.
Xem ra sinh hoạt hòa bình quả thật làm cho con người ngốc ra. Hắn cư nhiên lại nghĩ rằng đó là người.
Hắn nắm chặt chủy thủ đột nhiên tiến lên như mũi tên, mà một thân ảnh khổng lồ cũng từ đống đổ nát trước gian phòng nhảy ra. Nhền nhện màu đen dựng thẳng mấy cái chân to lớn lên, một chân đâm vào thiếu niên. Người sau trên mặt đất lăn một vòng, chui xuống dưới bụng nhền nhện. Giơ chủy thủ đâm vào bụng nó.
Chủy thủ cắm ngập đến cán, sau đó dùng lực xả một đường, bụng nhền nhện bị xé toạt ra, hắn nhanh chóng dán người trên mặt đất di chuyển, rời khỏi bụng nhện. Con nhện đấu tranh giãy dụa một chút rồi buông mình té trên mặt đất.
Thiếu niên thở hổn hển, lấy di động ra. Đột nhiên sau đầu có tiếng gió, hắn theo phản xạ cúi đầu, một cái chân to đùng xẹt qua đỉnh đầu của hắn, cắm xuống đất.
Tiếng cười kiệt kiệt kiệt càng ngày càng nhiều, truyền đến từ bốn phương tám hướng. Thiếu niên giết chết nhền nhện đánh lén hắn, đứng lên giũ đi nọc độc dính trên chủy thủ.
Vầng thái dương bắt đầu trầm xuống nơi cuối mặt biển mênh mông, bầu trời nhuộm thành một màu đỏ tím. Trong ánh sáng ảm đạm, từng đôi mắt đỏ ké đang dần dần tới gần.
--0--
“Toàn bộ nhền nhện ở khu dã chiến học viện quân sự Aliya đều trốn tới đây?”
Tin tức này giống một quả bom, nổ tung giữa mọi người. Mang đến kinh hoảng và sợ hãi mãnh liệt. Quân đội lập tức triệu hồi đội cứu viện, song song đó điều nhân viên đi trước bao vây tiêu diệt.
“Bọn nhền nhện làm thế nào mà chạy trốn được?” Connor một bên dùng điện thoại xem tin tức, một bên hỏi Eugene bên cạnh.
“Đừng hỏi ta, ta đang bận a.” Eugene không ngừng gõ bàn phím. Eugene gần đây suốt ngày ngồi lỳ trong doanh trướng không ngừng gõ bàn phím, khiến Connor hiếu kì không thôi.
“Hai ngày nay đến cùng ngươi đang làm cái gì nha?” Connor trèo lên vai Eugene, nhìn một đống chữ nổi trên màn hình, hoàn toàn không hiểu gì.
Eugene đẩy Connor ra, “Ngươi không hiểu đâu, con nít đi qua một bên đi.”
“Đáng ghét! Người ta tìm Tiểu An đi chơi.”
Fitzgerald đột nhiên xông tới, thần sắc kích động, trán đầy mồ hôi.
“Các ngươi có nhìn thấy Tiểu An không?”
Hai người đồng thời lắc đầu, Connor kỳ quái nói: “Tiểu An không phải ở phòng y tế sao?” Lưu Bình An lúc bình thường đều sẽ đến phòng y tế trò chuyện với Agnes.
“Không có......” Fitzgerald nhăn mày, trong mắt nổi lên khủng hoảng, “Hắn nơi nào cũng không có......” Nói xong lại lần nữa chui ra khỏi doanh trướng.
Rất khó tưởng tượng Fitzgerald luôn luôn có điểm ngốc lại lộ ra loại vẻ mặt này. Connor và Eugene đều cảm thấy không thích hợp. Eugene lập tức mở hệ thống theo dõi, bắt đầu tìm tòi.
“Không xong!” Eugene sắc mặt đại biến, đứng lên liền lao đi. Connor không rõ ràng cho lắm, cúi đầu nhìn thấy trên màn hình máy tính xuất hiện mấy con nhền nhện, mà thiếu niên bị chúng nó vây quanh chính là Lưu Bình An.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.