Quân Bộ Phong Hậu Kế Hoạch

Chương 118: Trở về




Sóng biển phô thiên cái địa mà đến, tràn vào rừng cây ven biển, bao phủ toàn bộ quân doanh.
Trên căn cứ đang cất cánh mọi người nhìn qua vách tường thủy tinh trong suốt chứng kiến một màn như vậy. Vô luận là tướng quân hay học viên bình thường, tất cả đều rung động mà trợn mắt há mồm.
“Trời ơi, nếu chúng ta chậm một bước thì......”
Không ít người lòng vẫn còn sợ hãi, không khỏi cảm tạ cấp trên triệu tập khẩn cấp kịp thời.
Trong tháp chỉ huy, phó quan khom người nhận lỗi với Douglas. “Vừa rồi thật xin lỗi, cảm ơn ngươi đã cứu tất cả chúng ta.” Người sau không có lộ ra biểu tình đắc ý tự mãn, mà nghiêm cẩn đáp lễ lại.
“Bất quá......” Phó quan thẳng người lên, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Douglas, “Dự báo của Cục khí tượng, bất quá chỉ mới phát ra cách đây một phút đồng hồ. Mà ngươi, mười lăm phút trước đã bắt đầu hạ lệnh triệu tập. Xin hỏi ngươi làm cách nào biết sẽ xuất hiện sóng thần thế?”
Dự báo loại thiên tai như động đất và sóng thần vẫn luôn là nan đề của thế giới. Khoa học kỹ thuật hiện nay cũng không thể đạt đến độ chính xác trăm phần trăm.
Douglas nhíu mày, nói ra một lý do không thể làm người ta tin phục.
“Dựa vào trực giác.”
“Điều này sao có thể?”
Douglas không thèm quan tâm nhún vai nói: “Động vật đều có năng lực có thể dự đoán trước thiên tai. Thuật ngữ chuyên dụng trong khoa học là giác quan thứ sáu. Con người tại sao lại không thể có loại năng lực này chứ?”
Phó quan vẫn muốn tra hỏi, lại bị Vân tướng quân đè bả vai lại. Lão tướng quân cười với Douglas: “Tiểu tử, ngươi thật sự rất vĩ đại. Lần này cứu lão phu một mạng, cám ơn ngươi. Ngươi cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đi.”
Douglas chào một quân lễ, rời khỏi phòng chỉ huy. Cửa vừa đóng lại, phó quan liền khẩn cấp nói: “Tướng quân, ta cho rằng người kia thực khả nghi.”
Vân tướng quân khoát tay, “Ta biết.”
“Nhưng vì cái gì ngài......”
“Năng lực lãnh đạo của hắn rất mạnh. Bất quá, nếu chỉ nói riêng về năng lực lãnh đạo, trong đội ngũ người so với hắn càng mạnh hơn cũng có. Thế nhưng......”
Tướng quân híp mắt, tinh quang lóe ra trong cặp mắt thâm thúy, “Có đôi khi hành quân trong chiến tranh cũng cần dựa vào trực giác. Mà hắn có được trực giác phi thường lợi hại. Người như thế trời sinh chính là kỳ tài tướng lãnh.”
“Nhưng hắn thật là dựa vào trực giác sao? Nhân loại bình thường tuyệt đối không thể làm được như vậy.”
Tướng quân cong khóe miệng, “Ta mặc kệ hắn là cái gì, chỉ cần có thể mang thắng lợi về cho Liên Minh là được. Nhưng nếu hắn không thể mang đến thắng lợi, đến lúc đó......”
Vân tướng quân đặt bàn tay trên cổ làm vết chém, “Ta sẽ cho theo dõi hắn.” Phó quan lĩnh mệnh xoay người rời đi.
Chiến cơ phi hành bên ngoài đã lục tục bay vào Lạp Phổ Tháp. Đậu tại tầng thứ hai. Xe bọc thép và các công trình quân dụng khác toàn bộ ở tầng thứ ba.
Bởi vì lâm thời có quá nhiều người vào ở, phòng của Lạp Phổ Tháp không có đủ. Có một số học viên phải ngủ ở đại sảnh tầng thứ nhất. Lưu Bình An trùm thảm lông dựa vào tường nhắn tin cho muội muội.
Đông đất tựa hồ rất mạnh, nơi này cách nội thành Aliya cũng không xa, chấn động bên đó hẳn cũng rất mạnh. Tuy rằng phòng ốc Aliya kết cấu đều thật chắc chắn, có thể kháng bão cấp mười lăm, động đất cấp tám. Thế nhưng Lưu Bình An vẫn là lo lắng.
Liên tục gửi vài tin nhắn, đối phương cũng không có trả lời. Bất an trong nội tâm mở rộng, đang muốn gọi điện thoại, đột nhiên nghe được học viên bên cạnh nhắc tới ‘Aliya’, không khỏi vểnh tai lên nghe.
“Trời ơi, Aliya toàn bộ bị bao phủ.”
Những lời này giống như sét đánh, khiến trong đầu Lưu Bình An trống rỗng.
“Tiểu An, ngươi muốn đi đâu?” Vừa đi lấy đồ ăn trở về, Connor nhìn thấy Lưu Bình An chạy vụt qua hắn. Vô luận hắn gọi như thế nào, đối phương cũng không quay đầu lại, lao như bay ra khỏi đại sảnh.
Lưu Bình An chạy đến một gian phòng bên ngoài. Hắn một cước đá văng cửa, không để ý tới những người khác ngăn trở, kéo áo Eugene.
“Ngươi ra đây một chút.”
Lưu Bình An tha Eugene ra khỏi phòng, đặt trên vách tường hành lang, “Nói cho ta biết tình huống Aliya.”
Eugene thở dài, vốn hắn không định để Lưu Bình An biết, cho nên mới cố ý né tránh hắn. Bất quá trong thời đại bùng nổ thông tin này, muốn giấu diếm một tin tức đã được phát ra là tuyệt đối không có khả năng .
“Ngươi là muốn hỏi tình hình muội muội ngươi đi?” Eugene mở di động, phát ra hình ảnh lập thể. Thông qua hình ảnh lập thể do vệ tinh chụp được, Aliya bị sóng thần tập kích, biến thành biển nước. Hàng ngàn cầu vượt bị gãy, nhiều đoạn đại lộ sụp đổ.
Mà học viện quân sự Aliya cũng bị nước ngập quá lầu ba. Sở nghiên cứu Quân bộ càng bị nước biển nuốt hết.
Eugene khó có thể hình dung biểu tình thiếu niên lúc này, chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên lo lắng mãnh liệt. Nếu những người quen biết tại Aliya quả thật gặp phải bất trắc, thế giới của thiếu niên khẳng định sẽ bị phá vỡ toàn bộ.
Lúc Eugene phục hồi tinh thần, Lưu Bình An đã xoay người nhanh chóng rời đi. Hắn cuống quít đuổi theo, bắt lấy cổ tay thiếu niên, “Tiểu An, ngươi đi đâu vậy?”
Lưu Bình An bỏ tay Eugene ra, “Ta muốn trở về.”
“Về Aliya? Ngươi điên à? Chúng ta đang ở căn cứ trên không đó.”
Eugene định bắt hắn lại, bàn tay vươn ra đột nhiên bị đối phương nắm lấy vặn một cái, trong khoảnh khắc hắn không thể nhúc nhích, thiếu niên tiến sát vào. Trong con ngươi đen như thủy tinh chợt lóe quang mang lãnh khốc, “Đừng hòng cản ta!”
Thiếu niên đẩy Eugene ra, đi thẳng đến đại sảnh đậu chiến cơ. Eugene đoán được hắn muốn làm gì, lập tức gọi điện cho Aslan.
Người bên không quân đại bộ phận đều ở tầng hai, quẳng tầm mắt hiếu kỳ lên người thiếu niên đột nhiên xông tới. Có người đứng ra ngăn Lưu Bình An lại.
“Tiểu tử, ngươi thuộc đoàn lục quân nào? Lạc đường sao?”
Lưu Bình An đột nhiên ra tay, bắt lấy cánh tay đối phương làm một cú quật qua vai cực đẹp, nặng nề ném người té lăn trên đất. Trong giây phút tất cả mọi người chưa kịp phản ứng, vọt tới trước một chiếc chiến cơ gần nhất.
Hắn linh hoạt nhảy lên chiến cơ, ai ngờ trong cabin mở ra cư nhiên có người ngồi. Trên má phải có một ngôi sao màu hồng nhạt, Mộ Dung Trường Canh cười chào hỏi hắn.
“Tiểu An, ngươi rốt cuộc tới rồi a?”
Lúc Lưu Bình An ngạc nhiên, đột nhiên cảm thấy sau cổ tê rần. Chỉ thấy Khải Minh ngồi phía sau Trường Canh tay cầm một cái ống thổi tên loại nhỏ, hắn lập tức minh bạch mình trúng bẫy.
“Thực xin lỗi, Tiểu An. Aslan nói không thể để ngươi quá xúc động.”
Hắn cảm thấy cả người như nhũn ra, không có khí lực. Tiếp đó thân thể bị người ôm lấy, hắn thấy được đôi mắt xanh biếc tràn ngập lo lắng.
Tiếp đó nữa hắn bị đưa đến phòng y tế trên chiến hạm. Tựa hồ sau khi bị tiêm vào cái gì, Lưu Bình An nghe được tiếng nói ôn nhu của Aslan, “Tiểu An, có thể cử động rồi.”
Lưu Bình An đột nhiên từ trên giường nhảy lên, chân vừa chạm đất liền chạy ra cửa. Bị Aslan chặn ngang ôm lấy.
“Tiểu An, không thể xúc động!”
“Buông ta ra!” Lưu Bình An thúc khuỷu tay ra sau lưng, đối phương ăn đau nhưng vẫn giống như không cần mạng ôm lấy hắn.
“Đây không phải huấn luyện bình thường, ngươi nếu cứ như vậy chạy về, sẽ bị xem như lính đào ngũ. Biết không?”
Dựa theo quân kỷ, tội đào ngũ nặng thì tử hình, nhẹ cũng phải vào tù. Cho dù bọn họ sẽ không bị giao cho toà án quân sự chính thức phán xử, nhưng cũng sẽ bị khai trừ học tịch.
Aslan vừa nói xong, trên mặt liền ăn một cú đấm mạnh của thiếu niên. Nhưng hắn lại không chút nào thoái nhượng, ngoan cố bắt lấy cổ tay thiếu niên ấn về trên giường, “Tiểu An......”
Hai người đều thở hổn hển, cảm thấy hơi thở cực nóng khí tức dừng trên mặt mình, Lưu Bình An phẫn nộ trừng con ngươi bích lục của đối phương, “Buông ta ra!”
Người sau rốt cuộc ý thức được tư thế bọn họ có ái muội, trong đầu nhất thời hiện lên tình cảnh buổi tối hôm đó tại bãi tắm. Mặt đỏ tai hồng lập tức đứng dậy.
“Thực xin lỗi, Tiểu An......” Aslan ôn nhu vươn tay vế phía thiếu niên.
“Đừng động vào ta!” Lưu Bình An phẫn nộ đánh hắn, “Nếu ngay cả thân nhân của mình cũng không thể bảo vệ được, ta làm lính còn có ý nghĩa gì?”
Lưu Bình An bước ra khỏi gian phòng, lại phát hiện Edward đứng ngoài cửa. Nhìn trong mắt thiếu niên tràn ngập cảnh giác và địch ý, Edward bất đắc dĩ cười nói, “Chẳng lẽ ngươi chán ghét ta như vậy a.”
“Ngươi cũng muốn ngăn cản ta sao?”
Phát hiện thiếu niên cư nhiên đã đặt tay lên chủy thủ bên hông, Edward lắc đầu, “Không phải. Ta đến mang ngươi về Aliya.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.