Quan Bảng

Chương 72: Sát phạt quyết đoán (1)




Hàn Khuê sốt ruột kêu lên:
- Từ cục trưởng xin nghe tôi giải thích.
- Chờ chút nữa hãy giải thích.
Từ Tranh Thành lạnh nhạt nói:
- Người đâu, mang Hàn Khuê, Lộ Minh đi, thẩm vấn suốt đêm. Tôi muốn biết một tên du côn du thủ du thực dựa vào cái gì có thể sai khiến hai nhóm cục công thương, đội hình cảnh, còn dám công nhiên uy hiếp hăm dọa nhân viên công vụ quốc gia.
Vù vù vù vù vù!
Từ Tranh Thành dứt lời, một đám người từ ngoài cửa tuôn vào, bọn họ là đội hình cảnh huyện Hình Đường. Từ Tranh Thành làm phó cục trưởng trong cục công an, lọt vào mắt xanh của Triệu Thụy An, năng lực cá nhân của gã rất mạnh. Trong tình huống Tiết Phong cầm quyền mà Từ Tranh Thành có thể xếp thân tín vào đội hình cảnh, bồi dưỡng người của mình là biết gã giỏi cỡ nào.
Hàn Khuê cố gắng la lớn:
- Từ cục trưởng, xin nghe tôi giải thích, chuyện này...
Rầm!
Hàn Khuê bị đạp mạnh vào ngực, đau nhức làm gã ngậm miệng. Hàn Khuê cảnh sát giao thông không phải hình cảnh, biết lắt léo trong đó. Lộ Minh thấy cảnh này bắt đầu sợ, chuyện đêm nay không giống gã trút cơn tức ra mà như bày một cái bẫy, tự Lộ Minh chui vào.
Lộ Minh vội ném thuốc phiện đi, hét to:
- Từ cục trưởng, bố của tôi là Lộ Dịch Ninh, đội trưởng đội cảnh sát giáo thông. Từ cục trưởng không thể làm vậy với tôi, tôi không làm gì sai, tôi bị oan!
Ánh mắt Lộ Minh nghiêm khắc nói:
- Lộ Dịch Ninh sao? Vậy càng phải bắt đi.
Đội viên hình cảnh khom lưng cẩn thận nhặt bao thuốc phiện lên gói lại, đây là chứng cứ, mặc cho Lộ Minh cãi chày cãi cối cũng không được.
- Tôi...
Lộ Minh muốn la lên nhưng giống như Hàn Khuê, gã bị đánh trúng ngực không nói nổi. Thoáng chốc gian phòng yên lặng lại.
Từ Tranh Thành nghiêng người cười nói:
- Tô Mộc, tôi đến chậm, làm cậu bị sợ.
Từ Tranh Thành không còn vẻ mặt nghiêm khắc vừa nãy.
Từ lúc nhận được điện thoại của Tô Mộc, Lâm Song ra hiệu huyện Hình Đường sắp xếp kêu người, cố gắng bắt đám người Hàn Khuê đi trong thời gian ngắn nhất. Nhưng bọn họ đến chậm một bước, không thì nhóm Ngưu Đức Trụ đừng hòng bước ra khỏi Kim Bích Huy Hoàng.
Tô Mộc mỉm cười kéo Cao Chấn Sơn ra:
- Từ cục trưởng nói đùa, tôi đâu bị gì, với lại có Cao cục trưởng hỗ trợ.
Nhân hậu!
Cao Chấn Sơn thầm giơ ngón cái khen Tô Mộc. Lâm Song, Từ Tranh Thành mỉm cười, rất thích Tô Mộc làm như vậy. Tô Mộc không giống người bình thường gặp chuyện rắc rối thì tức giận, la lối đòi xử Lộ Minh. Tô Mộc ung dung bình tĩnh nói câu này, đó là biểu hiện của sự chín chắn.
Cao Chấn Sơn bước tới cười nói:
- Thư ký Lâm, Từ cục trưởng, các người thấy chúng ta ở lại đây hay đổi nơi khác?
Lâm Song hỏi:
- Tô Mộc, cậu thấy sao?
Tô Mộc nói:
- Đổi chỗ khác đi.
Nơi này náo loạn như vậy không thích hợp tiếp tục ở lại.
Cao Chấn Sơn nói:
- Đi, tôi biết một chỗ không tệ.
Cao Chấn Sơn đi ra ngoài trước, Tô Mộc, Từ Tranh Thành, Lâm Song nhìn nhau, nhẹ gật đầu. Hai người đi theo Cao Chấn Sơn, Tô Mộc xoay người nhìn lại.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Tiểu Thúy tỷ, đêm nay vô cùng xin lỗi. Vì chuyện của tôi báo hại chỗ của Tiểu Thúy tỷ bị ảnh hưởng, hôm nào tôi đến xin lỗi sau.
Dương Tiểu Thúy cười nói:
- Tô Mộc, nói gì xa lạ vậy? Chuyện đêm nay lý do vì đâu thì chúng ta đều rõ ràng, tên khốn Lộ Minh muốn có Kim Bích Huy Hoàng của tôi, ân oán với cậu chỉ là thứ yếu, tiện thể. Nhưng tôi không ngờ bây giờ cậu lợi hại như vậy, thành trưởng một trấn.
Dương Tiểu Thúy không thích nghiêm túc, cô cười nói giảm bớt không khí căng thẳng. Dương Tiểu Thúy biết nếu cô nói nghiêm túc rất có thể sẽ xa cách với Tô Mộc, cô không muốn như vậy.
Tô Mộc nói:
- Ha ha ha, vậy tôi không nói gì nữa, xin đi trước, sau này liên lạc sau.
- Chờ đã.
Dương Tiểu Thúy cắn môi, trong lòng giãy dụa một phen mới ngước đầu lên, nghiêm túc nói:
- Tô Mộc, cậu nên biết Lộ Minh là loại người có thù sẽ trả. Nếu cậu không có cách nào đánh gục Lộ Minh hoàn toàn, chờ hắn vực dậy sẽ lại tìm cậu gây sự.
Tô Mộc hỏi:
- Vậy nên làm thế nào?
- Cậu chờ chút.
Dương Tiểu Thúy vội ra khỏi phòng, lúc trở về cô cầm một cái túi da.
- Tô Mộc, tôi không biết mấy thứ này có giúp ích gì cho cậu không nhưng nếu dùng được thì tốt.
Tô Mộc nghiêm túc hỏi:
- Trong này có gì?
Dương Tiểu Thúy trả lời:
- Là chứng cứ liên quan Lộ Minh, Lộ Dịch Ninh tôi sưu tầm mấy năm nay. Cậu cũng biết nữ nhân như tôi kinh doanh khu giải trí lớn như vậy thì hơi mạo hiểm, tôi muốn nắm đằng cán tự bảo vệ mình.
- Mới rồi Lộ Minh dồn tôi vào đường cùng, tôi định lấy chứng cứ ra. Những thứ khác tôi không dám nói, tiễn hai phụ tử Lộ Minh lên đường thì không thành vấn đề.
- Tô Mộc, tôi sợ Lộ Minh đối phó với cậu nên mới đưa, nếu cậu cảm thấy không cần dùng thì tạm để đó. Tóm lại tôi sẽ giao đồ cho cậu.
Tô Mộc vuốt túi da, đáy mắt lóe tia trầm trọng, đầu óc xoay chuyển nhanh. Tô Mộc nhớ đến vừa nói với Lâm Song, chuyện thủ đoạn rõ ràng hơn.
- Tiểu Thúy tỷ, chuyện này trừ tỷ, tôi, Lạc Lâm ra không được để người thứ tư biết. Tôi sẽ xử lý Lộ Minh, hắn sẽ không đến gây rối cho Tiểu Thúy tỷ nữa.
Tô Mộc nghiêm túc nói:
- Nhưng Tiểu Thúy tỷ phải giữ kín chuyện này đến chết, không được nói với ai, hiểu không?
Dương Tiểu Thúy vội gật đầu, nói:
- Tôi biết rồi.
Với thân phận như Dương Tiểu Thúy âm thầm thu thập chứng cứ phạm tội của quan viên chính phủ đã là vượt quyền, quy tắc ngầm chốn quan trường không chấp nhận như vậy. Tô Mộc dặn dò là vì tốt cho Dương Tiểu Thúy, hắn không hy vọng cô mơ hồ bị người xử lý.
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Vậy tốt rồi.
Tô Mộc dặn Lạc Lâm:
- Lạc Lâm cũng ở lại đây đi.
Lạc Lâm ngoan ngoãn gật đầu:
- Ừm!
Tô Mộc cầm túi da đi ra ngoài, lúc sắp ra phòng, hắn thản nhiên nói:
- Về nhà nói cho Lạc Khang Hoa và Nghiêm Xuân Hoa phải xây dựng trường tiểu học Trấn Hắc Sơn trong thời gian ngắn nhất, chất lượng tốt nhất. Miễn điều này khiến anh vừa lòng thì anh bảo đảm sau này kiến trúc Lạc thị không sao.
Câu này khiến dây thần kinh căng thẳng của Lạc Lâm thả lỏng, cô nhìn bóng lưng Tô Mộc khuất xa, hốc mắt chảy giọt lên.
Hắn vẫn mãi không quên mình, đúng vậy, chắc chắn là vậy. Nếu không vì mình tại sao hắn quan tâm kiến trúc Lạc thị nhiều như thế? Đúng, anh ấy chưa quên mình.
Lạc Lâm nhớ đến ngày xưa cô và gia đình làm gì với Tô Mộc, cô ngồi xổm xuống bật khóc.
Dương Tiểu Thúy dìu Lạc Lâm ngồi xuống ghế nệm, an ủi nói:
- Lạc Lâm, không phải ta dạy đời ngươi, ta cũng có nghe chuyện năm xưa. Ta không rõ xảy ra chuyện gì nhưng ngươi nhớ kỹ, hạnh phúc là phải tự mình theo đuổi, nam nhân tốt không nhiều, đã nhận định hắn thì phải theo đuổi.
- Con người Tô Mộc như thế nào ta nghĩ ngươi hiểu rõ hơn ta. Nhiều năm qua ngươi không tìm nam nhân khác, ta tin là vì ngươi chờ Tô Mộc, ngươi không quên hắn được.
- Lúc nên buông bỏ dè dặt thì hãy bỏ nó đi, đừng chờ hắn thành nam nhân của người khác mới hối hận. Khi đó thứ gì cũng muộn màng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.