Quan Bảng

Chương 57: Thương đình (1)




Tô Khả nhỏ hơn Tô Mộc năm tuổi, năm nay mới thi vào đại học Giang Nam, sinh viên năm nhất. Tô Khả vào đại học Giang Nam không phải vì không thi đậu trường khác, chỉ vì từ nhỏ cô đã rất tôn sùng Tô Mộc, cô muốn học chung đại học với anh, chỉ vì nguyên nhân đơn giản như vậy.
Tô Mộc cười hiền hòa:
- Khả Khả đã là sinh viên năm nhất, phải thục nữ một chút, đừng cứ la toáng lên như vậy.
- Hừ! Ai nói người ta không thục nữ? Lúc ở trong trường người ta rất thục nữ.
Tô Khả chu môi hỏi:
- Anh có mang quà cho em không?
Tô Mộc dài giọng:
- Không... Có...
Tô Mộc nhìn Tô Khả bĩu môi, cười to bảo:
- Sao không có được? Này, di động mới mua, coi như quà tặng Khả Khả vào đại học. Đừng lo tiêu tiền, anh bao hết, Khả Khả cứ dùng là được.
Tô Khả mừng rỡ giật lấy di động, la to:
- Biết ngay anh tốt nhất!
Tô Lão Thực nhìn rượu và thuốc lá trong thùng, lại nhìn di động mới trong tay Tô Khả, từ vui mừng chuyển sang sắc mặt âm trầm.
Tô Lão Thực bóp tắt thuốc lá, lườm Tô Mộc, trầm giọng hỏi:
- Nói đi, chuyện này là sao? Con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Phó trưởng trấn không có thực quyền như con làm sao mua nổi nhiều thứ như thế?
Tô Lão Thực không muốn nghĩ như vậy nhưng hiện thực buộc gã phải suy nghĩ theo chiều hướng tiêu cực. Nếu Tô Mộc không tham ô thì hắn kiếm đâu ra nhiều tiền mua mấy thứ này? Đừng nói điện thoại di động, tiền lương của Tô Mộc không mua nổi mớ thuốc lá này.
Tô Khả nũng nịu kêu lên:
- Bố!
Tô Khả muốn giảm bớt không khí căng thẳng nhưng bị Tô Lão Thực trừng:
- Câm miệng lại, đừng sang một bên!
Diệp Thúy Lan quát:
- Lão Tô, ông làm gì?
Tô Mộc cười nói:
- Mẹ, không sao. Bố, thật ra con không làm những chuyện trong tưởng tượng của bố. Như bố đã nói, con chỉ là phó trưởng trấn không có thực quyền, ai thèm hối lộ con? Lấy đâu ra tham ô?
Tô Lão Thực trầm giọng hỏi:
- Vậy giải thích mấy thứ này thế nào?
Tô Mộc giải thích rằng:
- Bố, mấy thứ này là bằng hữu tặng. Hắn tên Từ Viêm, sở trưởng đồn công an Trấn Hắc Sơn chúng con. Từ Viêm biết con sắp về nhà nên cố ý bắt con mang mấy thứ này về tặng cho gia đình.
- Điện thoại di động thì con mua tặng Tô Khả, nhưng bố yên tâm, con dùng tiền của mình.
- Lần này con trở về định đưa ít tiền cho cha mẹ xài, không nhiều, chỉ khoảng một vạn.
- Bố đừng nóng, hãy nghe con nói. Số tiền này là con bán một món đồ cổ đã mua được từ phố đồ cổ, nếu không thì bố nghĩ con của người kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy?
Tô Mộc có thể lấy ra rất nhiều tiền nhưng hắn sẽ không làm điều đố. Tô Lão Thực, Diệp Thúy Lan là nông dân trung thực, thoáng chốc thấy đống tiền làm hai người bối rối. Vậy chẳng bằng đưa tiền về nhà từng chút một, tóm lại Tô Mộc sẽ không để cha mẹ chịu khổ nữa.
Tô Lão Thực yên lòng, hỏi lại:
- Thật không?
Tô Lão Thực biết phố đồ cổ thị trấn Hình Đường, nếu may mắn không chừng mua được thứ tốt.
Tô Mộc cười tủm tỉm:
- Bố, chẳng lẽ con đi lừa người? Hay bố không muốn thuốc lá và rượu này? Vậy con đi tặng cho Thương gia gia.
Tô Lão Thực quyết định ngay:
- Ai nói bố không cần? Đã là bằng hữu tặng, con không thể trả lại. Chờ khi nào đi mang ít thổ sản miền núi tặng lại cho người ta, bánh ích đi bánh quy lại. Chia một phần ra đưa cho Thương gia gia của con.
Tô Mộc cười đáp:
- Biết rồi!
Còn một lúc mới đến giữa trưa, Tô Mộc chào cha mẹ, xách nửa thùng rượu và thuốc lá ra khỏi nhà, đi hướng đường mòn dựa sát núi bên ngoài Tô trang. Dọc đường đi ai gặp Tô Mộc cũng nhiệt tình chào hỏi, hắn mỉm cười chào lại tất cả.
Tô Mộc đến khe núi, đứng trước cái sân xây bằng tảng đá, hét hướng bên trong:
- Thương gia gia, con đến rồi!
Vù vù vù vù vù!
Đột nhiên một con ưng từ trên trời giáng xuống, là Hải Đông Thanh trong truyền thuyết. Con Hải Đông Thanh khí thế uy mãnh, vuốt ưng sắc bén, nếu bấu trúng thì có thể nhấc bổng người lên.
Nếu người khác thấy Hải Đông Thanh lao xuống sẽ sợ hết hồn, nhưng Tô Mộc hưng phấn giơ tay lên, không chút sợ hãi mặc cho Hải Đông Thanh đáp xuống tay mình.
- Nhóc này mấy tháng không gặp đã lớn như vậy.
Tô Mộc cười lấy miếng thịt thỏ trong thùng ra ném cho Hải Đông Thanh:
- Biết ngươi không thích ăn thực phẩm chín, này, tao cố ý mang miếng thịt thỏ từ trong nhà ra.
Hải Đông Thanh ngậm miếng thịt bay lên cao, đáp xuống cây ngô đồng trong sân.
Chợt vang lên thanh âm:
- Vào đi.
Tô Mộc đẩy cửa đi vào.
Trong sân, trước bàn đá, một người mặc đường trang, mang giày vải ngồi trên ghế. Lão nhân khuôn mặt hiền từ, toát ra khí chất siêu phàm thoát tục. Lão nhân thấy Tô Mộc đến thì mỉm cười.
Đây là Thương gia gia mà Tô Lão Thực đã nhắc, Thương Đình.
Không ai biết bối cảnh của Thương Đình, chỉ biết khi lão đến Tô trang thì chọn ở lại trong khe núi. Thường không ai đến tìm Thương Đình, quanh năm suốt tháng ở một mình. Ban dầu người Tô trang còn hơi tò mò, nhưng rất nhanh từ bỏ thăm dò.
Vì không có thứ gì đáng để dân làng kinh ngạc, Thương Đình trừ khí chất tiên phong đạo cốt ra không khác gì lão nhân bình thường.
Con Hải Đông Thanh tồn tại trừ Tô Mộc ra đã bao nhiêu năm nguyên Tô trang không ai khác biết.
Gia đình Tô Mộc tốt với Thương Đình vì Tô Mộc đi theo Thương Đình học tập. Nói đơn giản thì Thương Đình là ân sư của Tô Mộc, nhưng khác với trường học dạy chính quy, khá gióng kiểu đọc sách thời xưa. Tóm lại là Thương Đình dạy đủ thứ cho Tô Mộc.
Từ nhỏ Tô Mộc theo Thương Đình học tập, dù sau này hắn đi thị trấn học cấp 3, đi Thành phố Thịnh Kinh học đại học, mỗi khi về thăm nhà là hắn lại đến thăm Thương Đình.
Thương Đình chưa từng thừa nhận thân phận đệ tử của Tô Mộc, lão càng thích quan hệ thân mật như ông cháu hơn.
Đến bây giờ mỗi ngày Tô Mộc vẫn chạy bộ vào buổi sáng do thói quen từ khi còn nhỏ theo Thương Đình chạy khắp núi. Thói quen thành tự nhiên, khó mà vứt bỏ.
Tô Mộc cười ngồi xuống bàn đá:
- Thương gia gia, con mua chút thuốc lá và rượu trong thành về hiếu kính gia gia.
- Đừng nói nhảm, nào, đánh cờ với gia gia trước!
Thương Đình không thèm nhìn rượu và thuốc lá, huơ tay cầm mấy con cờ tướng lộn xộn trên bàn đá, bày lại quân cờ.
Tô Mộc vui vẻ nói:
- Được!
Tô Mộc vừa bày cờ vừa kể sơ những chuyện đã trải qua. Tô Mộc biết cờ tướng chỉ là khởi đầu, sau đó đến cờ vây, thư pháp. Mấy thứ này là Thương Đình dạy cho Tô Mộc, hễ hắn đến thăm là lão sẽ kiểm tra từ đầu đến đuối một lần. Hợp cách thì không sao, nếu không hợp cách Thương Đình sẽ ngừng cười, sắc mặt âm trầm.
Trước mười sáu tuổi Tô Mộc hay bị Thương Đình đen mặt răn dạy, nhưng từ dạo đó lão ít khi xụ mặt, đến bây giờ thì không còn nữa.
Thương Đình nghe nói trường tiểu học Đại Liễu Thụ mới xây hơn mười ngày đã cho người vào ở, sau khi sụp đổ công ty kiến trúc muốn hủy diệt chứng cứ. Công ty kiến trúc kiêu ngạo như vậy là vì có Dương Tùng trưởng trấn Trấn Hắc Sơn ủng hộ, tâm tình Thương Đình từ vui vẻ bỗng chốc tối tăm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.