Quan Bảng

Chương 45: Oa oa ngư (2)




Ở đâu có cái gì, chỗ nào có thể đi, phong cảnh nơi đâu đẹp nhất, không có gì Ngưu Căn Sinh không biết. Không chút khoa trương khi bảo Ngưu Căn Sinh là 'từ điển bách khoa' cũa dãy núi liên miên Trấn Hắc Sơn.
Cẩu Tể Tử từ ngoài cửa đã hét to:
- Bố nhìn xem ai đến này!
- Cẩu Tể Tử, ai đến mà la lối om sòm...
Ngưu Căn Sinh ngoái đầu lại thấy Tô Mộc thì hét lên:
- Ôi chao, khách quý đến, Tô trưởng trấn! Sao Tô trưởng trấn đến đây? Vào mau. Má nó ơi, mau lên, lấy duẫn tiêm tôi cất chứa ra ngâm trà cho Tô trưởng trấn uống.
Ngưu Căn Sinh cao to vạm vỡ, lưng hùm vai gấu. Là thợ săn vùng núi, cơ thể Ngưu Căn Sinh chắc khỏe cơ bắp, đánh nhau với Từ Viêm cũng không thua. Nghe nói Ngưu Căn Sinh từng đánh với gấu đen trong núi, gã còn sống đã chứng minh được vấn đề.
Nhà Ngưu Căn Sinh giống những người khác trong Hầu Tử Bối, phòng xây bằng đá, trong viện trồng cây táo chua, bên cạnh đặt xe ba gác. Vách tường bên phải treo mấy tấm da thú, hai con chó không chút bắt mắt ngồi xổm bên cạnh Ngưu Căn Sinh đang làm thịt thỏ hoang. Hai con chó thấy thì nhảy lên, chạy tới gần.
- Lãnh đạo...
Tô Mộc cười ngắt lời Từ Viêm:
- Không sao.
Tô Mộc sải bước đến gần hai con chó, giang hai tay ôm chúng. Lạ là hai con chó nhìn hung dữ nhưng bị Tô Mộc ôm chẳng những không cắn mà còn thè lưỡi liếm láp, rất là thân thiết. Nhưng hai con chó nhìn Từ Viêm đầy hung tợn.
Từ Viêm không biết nên nói cái gì:
- Vậy mà cũng được?
Ngưu Căn Sinh vội la lên:
- Đại hoàng, Tiểu Hoàng, mau qua đây!
Tô Mộc cười to buông Đại hoàng, Tiểu Hoàng:
- Không sao, không ngờ mấy ngày em không đến mà hai con chó này nhớ em đến thế. Ha ha ha, tốt, vì điều này chút nữa cho các ngươi mấy khúc xương gặm.
Tô Mộc đi tới bên cạnh Ngưu Căn Sinh, cười hỏi:
- Anh Ngưu định làm món thỏ kho tàu?
Ngưu Căn Sinh lớn giọng:
- Tô trưởng trấn hôm nay đến đúng dịp, tôi bắt được một con thỏ hoang trong núi, lại câu con oa oa ngư dưới sông. Chúng ta nhậu một bữa đi?
Tô Mộc giới thiệu:
- Đương nhiên, em đến là vì oa oa ngư của Anh Ngưu. Anh Ngưu, để em giới thiệu một chút. Vị này là sở trưởng đồn công an Trấn Hắc Sơn chúng ta, Từ Viêm. Từ Viêm, vị này là Ngưu Căn Sinh, Anh Ngưu.
Ngưu Căn Sinh vội vươn hai tay chào:
- Từ sở trưởng, sớm nghe tiếng của người, Ngưu Căn Sinh lần đầu tiên gặp mặt. Không nói gì nhiều, chút nữa sở trưởng nhớ uống nhiều chút.
Từ Viêm bắt hai tay Ngưu Căn Sinh, cười nói:
- Anh Ngưu, em chỉ đi theo lãnh đạo uống ké. Nghe lãnh đạo nói Anh Ngưu là thợ săn số một torng phạm vi trăm dặm, hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền.
- Làm gì có, Tô trưởng trấn quá khen.
Ngưu Căn Sinh cười nói:
- Hai người hãy ngồi xuống đi, uống miếng trà duẩn tiêm trước. Tôi đi dọn dẹp, chút nữa chúng ta cụng ly. Trong nhà không có thứ tốt gì, Từ sở trưởng, nếu chiêu đãi không đầy đủ xin đừng trách.
Chỉ có Ngưu Căn Sinh mới nói ra câu này được, đổi lại người khác sẽ không nói lời đó. Hết cách, người miền núi thành thật, đừng nói phó sở trưởng như Từ Viêm, gặp thôn trưởng cũng sẽ lắp bắp.
Lá trà duẩn tiêm pha bằng chén gốm sứ, mới có mùi thơm ngát đặc biệt. Hai người đi nửa ngày đường, bưng tách lên uống ừng ực.
Như Ngưu Căn Sinh nói, nơi này không có thứ tốt gì, toàn từ trong núi, ưu điểm là tươi ngon. Cùng là trà duẩn tiêm, Từ Viêm uống sảng khoái, Tô Mộc thì híp mắt suy tư.
Ngưu Căn Sinh nhanh chóng dọn dẹp xong, đuổi Cẩu Tể Tử sang bên chờ:
- Cẩu Tể, cầm miếng thịt đi ra chỗ khác ăn đi.
Ngưu Căn Sinh mời Tô Mộc, Từ Viêm ngồi xuống. Rượu là loại rượu trái cây người miền núi tự nấu, mùi thơm và cồn mạnh. Trên bàn đặt bồn thịt thỏ hoang, rau dại hái trong núi. Còn có món ngon Tô Mộc muốn ăn nhất, oa oa ngư kho.
Từ Viêm xắn một đũa thịt oa oa ngư xong tặc lưỡi khen không ngớt:
- Oa, ngon, ngon quá! Anh Ngưu làm còn ngon hơn những nhà hàng lớn nhiều!
Ngưu Căn Sinh cười chân chất:
- Ngon thì ăn nhiều thêm đi, tôi làm đại, sở trưởng không chê là tốt rồi.
Ngưu Căn Sinh bưng chén rượu lên:
- Nào, chúng ta cạn!
- Cạn!
Ba người ngửa cổ cạn chén. Tô Mộc uống rượu vào cảm giác toàn thân lâng lâng, mùi trái cây thoang thoảng tràn ngập trong khoang miệng. Tô Mộc chưa kịp nhấm nháp hương vị rượu thì ngực đã nóng lên như có lửa đốt. Đây không phải lần đầu tiên Tô Mộc uống rượu trái cây tên Hỏa Thiêu Sơn, nhưng lần nào uống hắn cũng thấy rất sảng khoái.
Ngưu Căn Sinh hỏi:
- Thấy sao?
Từ Viêm cười to bảo:
- Sướng, quá sướng, cảm giác như hồi xưa uống rượu trong bộ đội. Anh Ngưu, rượu này tên là gì?
Ngưu Căn Sinh cười đáp:
- Hỏa Thiêu Sơn, nhà chúng tôi tự nấu. Nếu sở trưởng thích thì cứ uống thoải mái, lúc đi mang theo một ít. Nhà không có gì, nhưng muốn bao nhiêu Hỏa Thiêu Sơn cũng có.
Từ Viêm thẳng thắn nói:
- Tốt, em nhất định sẽ mang về một ít.
Tô Mộc ăn oa oa ngư, nhấm nháp thịt cá trơn mềm, hỏi vấn đề chính:
- Em nhớ lần trước Anh Ngưu kể vùng núi này có nhiều hang động nước, bên trong có loại oa oa ngư này đúng không?
Ngưu Căn Sinh gật đầu, nói:
- Đúng vậy!
- Vùng núi chúng ta thiếu cái gì chứ không thiếu nước. Trong nước có oa oa ngư lúc phát ra tiếng nghe như con nít khóc. Nhưng oa oa ngư rất lợi hại, sơ sẩy một cái là sẽ bị nó cắn, bắt cũng khó khăn. Nên trừ dân có kinh nghiệm, bình thường đừng nghĩ bắt được nó.
- Tô trưởng trấn hỏi cái này làm gì? Tô trưởng trấn muốn ăn oa oa ngư? Không thành vấn đề, nếu Tô trưởng trấn muốn thì tôi sẽ bắt hai con cho. Tôi biết nơi nào có nó, bắt con nào là lên con nấy.
Tô Mộc kẹp miếng thịt cá, hỏi:
- Anh Ngưu, chuyện em thích ăn hay không tạm gác sang một bên. Em muốn hỏi là oa oa ngư ở bên ngoài thế nào?
- Thế nào? Tô trưởng trấn hỏi đúng rồi, chỉ một chữ: Tốt!
Mặt Ngưu Căn Sinh đỏ gay chỉ vào oa oa ngư, vẻ mặt tự hào như thể gã bắt một con lợn rừng.
- Tô trưởng trấn, cái khác không dám nói chứ oa oa ngư là đồ nhắm rượu tuyệt nhất trong trăm dặm quanh đây. Ngon miệng, tươi mới, an toàn. Không giống như cá bên ngoài bán, ăn không có chút vị cá, khó ăn muốn chết.
- Lần trước tôi đi chợ huyện, xách hai con oa oa ngư thử vận may. Ai ngờ mới đến đã bị người ta mua, bán với giá cao. Người đó nói sau này tôi có bao nhiêu cá hắn sẽ lấy bấy nhiêu. Sau này tôi hỏi thăm, chẳng những trong huyện, những tiệm cơm ở thị, ở tính bán oa oa ngư với giá cực đắt.
- Mà phải có oa oa ngư mới được, nhiều tiệm cơm có muốn tìm cũng không thấy nó. Nếu oa oa ngư không ăn ngon, Tô trưởng trấn nghĩ mấy lão bản sẽ giành giật sao? Tiệm cơm làm gì bán mắc vậy? Lão bản đó còn bảo muốn lại đây bắt, nhìn xem có thể vớt được một đám không.
- Tôi nói vô dụng, oa oa ngư không phải cá chép cá cơm bình thường ngươi muốn bắt bao nhiêu cũng được. Loại này thuần thiên nhiên, ngươi không thể bắt một mớ. Đừng nói các ngươi, nguyên Trấn Hắc Sơn này hiếm ai giống như tôi bắt được oa oa ngư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.