Quan Bảng

Chương 266: Thật uy phong




Doãn Hải Đào thấy rõ rối loạn trong phố đồ cổ, gã không ngờ sự việc sẽ thay đổi như vậy. Doãn Hải Đào cứ nghĩ nhờ Điền Bất Câu dạy Tô Mộc một bài học, để hắn chịu thua là xong. Bây giờ Doãn Hải Đào có dụ dỗ cỡ nào thì Điền Bất Câu tuyệt đối không tha cho Tô Mộc.
- Vậy càng tốt, miễn Điền Bất Câu cho Tô Mộc nếm trái đắng rồi ta xuất hiện với thân phận cứu tinh thì không tin Tô Mộc sẽ không nể mặt, đỡ tốn nước miếng.
Nghĩ đến đây tim Doãn Hải Đào đập nhanh, gã càng lúc càng thấy suy nghĩ này thật tuyệt vời. Doãn Hải Đào lái xe đi sở trị an ngay đầu đường phố đồ cổ.
Chốc lát sau cảnh sát ùa ra khỏi sở trị an, chạy hướng quán vỉa hè giữa phố đồ cổ mà Doãn Hải Đào báo. Bọn họ vừa chạy vừa kêu cảnh sát hai chỗ sở trị an khác. Ai kêu Doãn Hải Đào nói người bị đánh là Điền Bất Câu. Điền Bất Câu là ai ? Là công tử lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, nếu Điền Bất Câu bị gì trong phố đồ cổ thì bọn họ khó thoát khỏi trách nhiệm.
Quán hoành thánh.
Mặt trời trên đầu chiếu ánh nắng nóng cháy. Hai người ngồi trong quán nhỏ này, Tô Mộc và Từ Trung Nguyên kêu tô hoành thánh. Hai nội vệ trung cảnh thì ngồi bàn bên cạnh.
- Tô Mộc, nói cho ta nghe tiếp theo cháu định làm gì ?
Từ Trung Nguyên mỉm cười hỏi:
- Nhìn là biết tiểu tử kia không dễ chọc, sẽ không bỏ qua. Tiểu tử kia đã kêu người đến, nếu cháu không nghĩ cách thì sẽ gặp xui xẻo, khi đó lão già ta đây biết tìm ai che chở ?
Tô Mộc cười thầm trọng bụng:
- Lão nhân gia người còn tự xưng là lão già nữa, thật tình, giỏi đóng kịch quá. Muốn xem ta làm trò hề sao ? Hì hì, Từ lão phải thất vọng rồi, không biết sao ? Ta sớm nhận ra thân phận của người.
Ngoài mặt Tô Mộc mỉm cười nói:
- Lão nhân gia cứ mặc kệ việc này đi, nói đến thì tại người bị cháu liên lụy. Điền Bất Câu nhận người khác ủy thác tìm cháu gây sự. Lão nhân gia yên tâm, có cháu ở đây tuyệt đối không để Điền Bất Câu tổn thương một móng tay của người.
Từ Trung Nguyên cười to bảo:
- Vậy sao ? Thế thì ta chờ xem.
Điền Bất Câu đứng bên cạnh, lòng tức giận thầm rít gào:
- Cười đi, cứ cười cho đã vào, chút nữa các người sẽ khóc!
Điền Bất Câu chẳng những hận Tô Mộc mà cũng ghét luôn Doãn Hải Đào.
Chết tiệt, ngươi bảo Tô Mộc là một tên gầy trơ xương, thế này mà xương xẩu gì ? Một chọi bốn! Bốn tay sai của ta toàn đi phòng thể thao tập, nhìn cơ bắp xem! Tô Mộc một hơi đánh gục cả bốn, đây là người bình thường sao ? Doãn Hải Đào, sau vụ này nếu ngươi không cho ta hai phần danh nghĩa cổ phần thì lão tử sẽ dẫn người niêm phong luôn Dược liệu Tam Vị, cái thứ gì, dám âm lão tử!
Điền Bất Câu đang tức giận rít gào thì sáu cảnh sát thuộc ba sở trị an phố đồ cổ chạy đến.
Bọn họ nhìn cảnh tượng trước mắt, quan tâm hỏi:
- Điền tổng có sao không ?
- Điền tổng, ai đánh Điền tổng ra nông nỗi này ?
- Điền tổng, phân cục phái chúng ta đến đây trước!
Điền Bất Câu quát to:
- Im hết đi, giờ mới đến có ích gì ? Không cần các ngươi, hãy trông chừng bọn họ, ta phải chơi chết chúng!
- Vâng thưa Điền tổng!
Từ Trung Nguyên, Tô Mộc nhìn cảnh tượng này thì ngừng cười nói, sắc mặt âm trầm.
Tô Mộc liếc mắt, khẽ nói:
- Thật ngông cuồng, chỉ huy cả cảnh sát. Không biết đám cảnh sát sở trị an này nghĩ gì mà cam lòng nghe theo lệnh của người không thuộc hệ thống.
Từ Trung Nguyên hừ lạnh một tiếng:
- Một đám khốn kiếp, dám dùng việc công vào việc riêng.
Tô Mộc khuyên nhủ:
- Từ lão đừng tức giận, cháu không quản lý được chuyện này chứ nói chi người chỉ là một lão nhân gia.
Mới rồi trò chuyện tuy Từ Trung Nguyên không nói tên thật cho Tô Mộc biết nhưng đã báo họ.
Từ Trung Nguyên nhìn chằm chằm vào mắt Tô Mộc, trầm giọng hỏi:
- Chẳng lẽ cháu không muốn lo việc này ?
Tô Mộc bất đắc dĩ nói:
- Ai nói không muốn ? Chuyện khốn kiếp như vậy nếu cháu không gặp thì thôi, đã thấy thì đương nhiên phải lo. Nhưng lão nhân gia không biết cháu chỉ là một cán bộ hương trấn quan nhỏ chức nhẹ, làm sao lo việc này được ?
Không phải Tô Mộc già mồm, hắn nói lời thật lòng.
Chuyện trên đời vốn có nhiều điều không công bằng, thấy thì lo cho nhẹ lòng, không thấy thì coi như không tồn tại. Tô Mộc có thể giải quyết Điền tổng nhưng kêu hắn xử luôn hậu đài của gã thì với thân phận, địa vị hiện tại của hắn không có tư cách đó, trừ phi Tô Mộc lại dựa thế.
Từ Trung Nguyên ép sát hỏi:
- Nếu cháu có tư cách đó thì sao ?
Tô Mộc chém đinh chặt sắt nói:
- Nếu cháu có tư cách này thì thấy vụ nào điều tra vụ đó, tra đến khi nào không ai dám tái phạm mới thôi.
Từ Trung Nguyên nhìn đôi mắt cố chấp của Tô Mộc, cảm giác hắn nói thật lòng, lão ngửa đầu cười to.
- Ha ha ha ha ha ha!
Hai nội vệ kinh ngạc nhìn. Đã lâu Từ Trung Nguyên không cười thế này, huống chi trong vòng một ngày lão đã cười rất nhiều lần vì Tô Mộc.
Từ lão, cứ cười thoải mái đi. Ta làm như vậy một phần vì muốn người vui, nhưng mục đích quan trọng hơn là ta muốn làm việc vì dân. Vẫn câu cũ, dù không có Từ lão ở đây thì ta sẽ không để Điền Bất Câu càn rỡ như vậy.
Không lâu sau, khoảng năm phút sau vang tiếng còi báo inh ỏi chói tai. Các xe cảnh sát dừng lại, mấy chục bóng người lao xuống. Quần chúng đứng phía xa xem náo nhiệt thấy cảnh tượng này thì rụt cổ, thầm lo cho Tô Mộc. Những người này toàn là Điền Bất Câu kêu đến, nếu gây lớn chuyện sẽ không có lợi cho lão nhân gia kia.
Điền Bất Câu thấy người mình đến thì la to:
- Mã Phấn, ta ở đây!
Sáu cảnh sát sở trị an thấy người đến thì thở phào nhẹ nhõm. Người có thể đánh gục nhóm Điền Bất Câu tại chỗ tuyệt đối không đơn giản, đám cảnh sát cho rằng canh chừng đối phương là được, giờ thấy Mã Phấn đội trưởng đội hình cảnh phân cục công an khu Lý Việt đến thì bọn họ có thể tránh ra.
Mã Phấn sốt ruột hỏi:
- Điền thiếu gia, Điền thiếu gia có sao không ? Ai đánh thiếu gia ra nông nỗi này ?
Mã Phấn là người được bố của Điền Bất Câu tự mình đề bạt, gã biết Điền Bất Câu có địa vị thế nào trong lòng phó cục trưởng Điền Quế Lượng. Nghe tên là biết Điền Quế Lượng ký thác kỳ vọng cao vào con trai bảo bối của mình, Điền Bất Câu, nhân tài không theo khuôn mẫu. Tiếc rằng Điền Bất Câu không thể làm nhân tài ngông nghênh, ngược lại gã càng lúc càng vênh váo không coi ai ra gì.
Điền Bất Câu lạnh lùng nói:
- Là bọn họ. Mã Phấn, bọn họ liên can gian lận lừa gạt, nhiễu loạn trật tự, còn đánh chúng ta. Bắt hết về cục đi, thẩm tra cho kỹ vào. Không chừng bọn họ có dính đến vụ án khác.
- Rõ!
Mã Phấn nghe Điền Bất Câu nói thì không chút suy nghĩ vung tay:
- Bắt hai người kia về cục!
- Rõ thưa đội trưởng!
Khi các hình cảnh hùng hổ định xông lên thì Tô Mộc nhếch mép cười nhạt. Vì sao hắn luôn gặp mấy màn kịch này ? Chẳng lẽ khuôn mặt hắn dễ gây sự lắm sao ?
- Mã đội trưởng đúng không ? Thật uy phong, không hỏi trắng đen thế nào, vừa lên nghe lời một phía đã định bắt chúng ta về cục. Xin hỏi theo thứ tự làm việc của các người chẳng phải nên điều tra chứng cứ trước sao ? Mã đội trưởng làm như vậy là không hợp quy định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.