Quan Bảng

Chương 243: Hồ Vi Quốc quấy nhiễu




Ba giờ chiều, văn phòng bí thư thành phố ủy Thành phố Thanh Lâm.
Trong khi Tô Mộc bị nhốt trong phòng đen, trước khi bị hành hạ thì chuyện này gây ra sóng ngầm khó mà tưởng tượng trong Thành phố Thanh Lâm. Sự kiện qua đi, Trương Ngâm Tuyên ngẫm nghĩ lại từ đầu đến đuôi đều thầm la may mắn. Nếu không phải Hồ Vi Quốc can thiệp quấy rối, Trương Ngâm Tuyên muốn đục nước béo cò, nắm giữ một số người sẽ rất khó khăn.
Nguyên sự kiện xảy ra từ chỗ này.
Chu Tùng Lan đứng thẳng tắp, nói:

- Bí thư, chuyện là thế này. Tất cả hoàn toàn do Tiêu Vân Sơn tự quyết định điều tra, mấy phòng ủy ban kỷ luật thành phố khác không hay biết gì. Tôi thật tình không rõ việc này, nhưng chuyện đã xảy ra toàn do lỗi của tôi quản lý thuộc hạ không nghiêm, tôi cam nguyện nghe theo lãnh đạo ra quyết định trừng phạt gì.
Trương Ngâm Tuyên vẫy tay nói:
- Khoan gánh trách nhiệm đã, tìm hiểu rõ ràng vấn đề trước.
Nhiếp Việt nói lấp lửng
- Trương bí thư, các người nên hỏi rõ Tô Mộc bị mang đi đâu trước đã, chuyện này có cần điều tra lại từ đầu không? Tôi sợ . . .
Nhiếp Việt không nói hết nhưng Trương Ngâm Tuyên biết gã muốn nói gì. Nếu nhóm người ủy ban kỷ luật thành phố thẩm vấn sẽ dùng thủ đoạn, thể trạng như Tô Mộc nếu bị tổn thương thì khó mà kiểm soát.
Trong khi Trương Ngâm Tuyên trầm ngâm thì trong hành lang chợt vang tiếng bước chân dồn dập, tiếng quát lớn.
- Ai dám ngăn cản ta, tránh ra!
Trương Ngâm Tuyên nhíu mày suy đoán ai dám ồ nào tại đây. Trương Ngâm Tuyên định kêu người đuổi đối phương đi thì cửa văn phòng bật mở, thấy rõ người đến, chân mày cau giãn ra. Trương Ngâm Tuyên nhếch môi cười khổ.
Nhìn khắp Thành phố Thanh Lâm, dám la lối trong văn phòng của Trương Ngâm Tuyên trừ vị này ra không có người thứ hai.
- Trương bí thư, tôi . . .
Trương Ngâm Tuyên phẩy tay:
- Lui xuống đi.
Trương Ngâm Tuyên nhìn Thành phố trưởng Lý Nhạc Dân xuất hiện trước mắt mình, mỉm cười hỏi:
- Lão Lý, anh nổi giận đùng đùng vào đây là sao?
Đúng vậy, người mạnh mẽ xuất hiện trong văn phòng chính là Lý Nhạc Dân.
Sau khi nhận được điện thoại của Lý Nhạc Thiên, Lý Nhạc Dân bắt đầu nóng nảy. Cán bộ cấp khoa nho nhỏ Tô Mộc đúng là không lọt vào mắt Lý Nhạc Dân, nhưng đó là trước kia chứ không phải hiện tại. Làm người của Lý gia, Lý Nhạc Dân hiểu rõ nhất Lý Nhạc Thiên có được thành tích như bây giờ là nhờ ai.
Lý Nhạc Dân càng biết rõ đại nhân vật nào đứng sau lưng Tô Mộc. Nếu chọc giận Mai Tranh Mai lão gia tử thì đừng nói Lý Nhạc Dân, lão già nhà gã ra mặt cũng khó làm Mai Tranh nguôi giận.
Lý Nhạc Dân biết mối quan hệ giữa Mai Tranh và Tô Mộc qua miệng lão gia tử nhà gã. Khi ấy lão gia tử nói một câu, nếu có thể thì tuyệt đối không thể để Tô Mộc chịu thiệt thòi gì. Nếu Tô Mộc bị uất ức, miễn đứng vững gót chân rồi ngươi phải trả thù lại, nếu xảy ra chuyện gì ta sẽ chịu trách nhiệm.
Câu nói này làm Lý Nhạc Dân giật mình mãi đến bây giờ.
Bản thân Lý Nhạc Dân cũng không được Lý lão gia tử cho phép ngang ngược như vậy. Bởi vì Tô Mộc và Mai Tranh có quan hệ sư đồ nên Lý lão gia tử mới ngoại lệ đánh tiếng trước.
Nếu không vì điều này Lý Nhạc Dân sẽ không vì một câu nói của Lý Nhạc Thiên mà không kiêng nể gì xông vào văn phòng bí thư thành phố ủy.
Sắc mặt Lý Nhạc Dân âm trầm nhìn Nhiếp Việt, hét lên:
- Trương bí thư, tôi muốn hỏi là Đồng chí Tô Mộc của Hắc Sơn trấn đã làm gì mà phiền người ủy ban kỷ luật thành phố tự mình đi điều tra âm thầm, bây giờ còn đưa người đi? Mang đi thì thôi, nếu đã là hiệp trợ điều tra thì không có gì đáng trách. Tôi muốn hỏi là năm tiếng đã qua vì sao chưa thả người? Có chuyện cứ nói, Tô Mộc không phải tội phạm, chẳng lẽ muốn nhốt mãi sao? Bí thư Chu, tôi muốn hỏi ủy ban kỷ luật thành phố các người phá án như vậy sao?
Kiêu căng ngang ngược không sợ ai.
Giờ Nhiếp Việt mới thấy mặt cứng rắn của người quản lý cơ quan chấp pháp Thành phố Thanh Lâm. Lý Nhạc Dân dám lao vào văn phòng bí thư thành phố ủy, công khai chất vấn bí thư thành phố ủy. Lý Nhạc Dân không biết gã xếp hạng mấy trong thường ủy thành phố ủy sao mà dám làm như thế?
Nhưng Lý Nhạc Dân đã làm, hai vị thường ủy thành phố ủy chẳng hề tức giận. Đặc biệt là Trương Ngâm Tuyên, gã làm vẻ mặt bất đắc dĩ.
Thật sự rất bất đắc dĩ.
Đổi làm bất cứ ai, dù là Hồ Vi Quốc thì Trương Ngâm Tuyên dám quát nạt, nhưng gã bất đắc dĩ với Lý Nhạc Dân. Ai kêu trước khi Lý Nhạc Dân về thành phố Thanh Lâm, tại chỗ khác gã cũng nóng tính như thế? Lý Nhạc Dân xuất thân làm lính, tính cách như vậy là tất nhiên.
Trương Ngâm Tuyên càng chú ý là thân phận của Lý Nhạc Dân. Trong thường ủy thành phố ủy, thân phận của Lý Nhạc Dân không phải bí mật gì, ai đều biết gã là thành viên thế hệ thứ hai của Lý gia. Vì nguyên nhân này nên Trương Ngâm Tuyên nhường nhịn Lý Nhạc Dân nhiều.
Đương nhiên Lý Nhạc Dân không luôn luôn như vậy, lúc bình thường gã rất ôn hòa. Khiến Lý Nhạc Dân nổi nóng như thế nghĩa là có chuyện chọc giận gã.
Trương Ngâm Tuyên chưa kịp trấn án Lý Nhạc Dân thì một người đi vào văn phòng.
- Nói hay lắm!
Là Lý Hưng Hoa nghe Diệp Tích, nghe Diệp Tích gọi điện thoại xong liền chạy đến.
- Trương bí thư, ở trước mặt anh tôi muốn hỏi Bí thư Chu là ủy ban kỷ luật thành phố các người làm việc như thế nào? Không biết Tô Mộc là cán bộ huyện quản sao? Không trải qua huyện ủy huyện Hình Đường gật đầu đã mang đi một cán bộ của người ta, làm vậy là sao? Hay các người nắm giữ chứng cứ chính xác, chịu được trách móc? Nếu không phải thì tôi rất muốn biết ủy ban kỷ luật thành phố làm như vậy có để ủy ban thành phố ủy vào mắt không?
Hưng sư động chúng!
Mạnh mẽ ngang ngược!
Nhiếp Việt đứng trong văn phòng, đầu óc rối loạn. Lâm Trung Hòa thấy nhiều trường hợp lớn lúc này cũng rung động. Tô Mộc là thần thánh phương nào mà kinh động hai đại nhân vật cùng nhau đến đòi lại lẽ công bằng cho hắn?
Từ khi nào huyện Hình Đường ngọa hổ tàng long như thế?
Hèn gì Nhiếp Việt dám đi văn phòng bí thư thành phố ủy hỏi thẳng không sợ gì, ra là trong tay người ta giấu một nhân vật khủng vậy. Sau này phải tìm cách quan hệ tốt với Nhiếp Việt.
Nếu nói ban đầu Chu Tùng Lan rất tức giận nhưng trên đường đi đến văn phòng thì gã đã bình tĩnh lại thì bây giờ thần kinh lại căng thẳng.
Biết Tô Mộc có một ít bối cảnh, nhưng không ngờ cứng đến mức làm phiền hai họ Lý lên tiếng. Tiêu Vân Sơn chết tiệt, toàn là rắc rối ngươi gây ra, chờ bị đánh mông đi.
Trương Ngâm Tuyên đã đứng dậy, gã đứng trước bàn làm việc, nói:
- Lý bí thư, Lý thành phố trưởng, cụ thể thế nào thì để Bí thư Chu giải thích cho các người.
Mặt Trương Ngâm Tuyên không lộ ra cảm xúc gì, gã như người ngoài cuộc bình tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt.
Chu Tùng Lan vô tội nói:
- Lý bí thư, Lý thành phố trưởng, chuyện này là Tiêu phó bí thư ủy ban kỷ luật thành phố làm, tôi không biết rõ.
Lý Nhạc Dân hét to:
- Tiêu Vân Sơn? Bây giờ Tiêu Vân Sơn ở đâu, kêu hắn đến đây nói rõ!
- Không liên lạc được.
Chu Tùng Lan bất đắc dĩ nói:
- Vừa rồi đã liên tục gọi điện thoại cho hắn nhưng mãi đến bây giờ không chút hồi âm, tôi nghĩ hắn đang bận chuyện gì.
Lý Hưng Hoa cười khẩy nói:
- Bận? Tiêu phó bí thư của chúng ta thật bận rộn.
Không khí càng lúc càng nặng nề, ngoài cửa chợt vang tiếng ho khan. Một người chậm rãi đi vào.
- Hồ thành phố trưởng!
Nam nhân bước vào văn phòng vóc dáng hơi gầy, hơi già, đó là nhà cầm quyền số một ủy ban thành phố Thanh Lâm, thành phố trưởng Hồ Vi Quốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.