Quan Bảng

Chương 172: Đánh rắn đánh dập đầu




Chương 172: Đánh rắn đánh dập đầu.
Lúc này đầu óc của Tôn Tân đã bị thuốc phiện khống chế, hoàn toàn bất chấp hậu quả, hắn không sợ đem sự tình làm lớn, làm càng lớn càng tốt. Chỉ cần làm lớn, Diệp Tích sẽ không tiếp tục đi theo kẻ hoa tâm như Tô Mộc, đến lúc đó hắn sẽ có cơ hội, hắc hắc, nếu có thể thông qua chuyện này liên hệ được với Diệp An Bang, tin tưởng cuối cùng chẳng những cha hắn không trách hắn, ngược lại còn khích lệ hắn.
Lúc này Tôn Tân đã hoàn toàn chui rúc vào sừng trâu, cũng không hề nghĩ tới nếu Diệp Tích không chia tay với Tô Mộc, hắn sẽ gặp phải chuyện gì.
- Đổng lãnh đạo, ông sợ cái mao, tôi nhớ ra rồi, tên Tô Mộc này chẳng phải là trưởng trấn gì đó ở một hương trấn nghèo khó sao. Chỉ là hắn, còn muốn hung hăng càn quấy trong Thịnh Kinh, còn không giẫm chết hắn!
Tên họ Hồ la lớn.
Trưởng trấn? Cán bộ khoa cấp?
Đổng Xương vừa nghe được lời này, nỗi lo lắng trong lòng liền biến mất không thấy gì nữa. Mẹ nó, lá gan của mình sao lại nhỏ như vậy, người này tuy ở trong thể chế, nhưng chỉ là cán bộ khoa cấp nhỏ bé, ở trong Thịnh Kinh đừng nói là khoa cấp, dù là xứ cấp có năng lực thế nào?
Dựa theo bối cảnh của Tôn Tân, muốn giết chết cán bộ khoa cấp như Tô Mộc chẳng khác gì giết con kiến. Thiếu chút nữa bị bề ngoài của hắn lừa bịp, hắc hắc, tiểu tử, đây là do mày muốn chết!
Đổng Xương cũng không còn do dự, lấy di động bấm dãy số:
- Trương đại đội, tôi cần tố giác, ở trong quán bar Vân Hải của tôi phát sinh sự kiện đánh nhau đả thương người thật tồi tệ, đối phương thật hung hăng càn quấy, anh nhanh chóng tới đây xử lý đi.
- Đổng lãnh đạo, ông chơi tôi sao? Có ai dám nháo sự trong bãi của ông!
Trương Hải Vận khinh thường nói.
Trương Hải Vận vốn là đội phó đại đội hình trinh cục công an thành phố Thịnh Kinh, bình thường thật thích đến Vân Hải chơi đùa. Quan hệ giữa hắn cùng Tôn Tân không tệ, bởi vậy biết rõ ràng nội tình của Vân Hải. Nếu không phải hắn nhìn thấy số điện thoại của Đổng Xương, hắn thật sự cũng chẳng muốn tiếp máy.
- Trương đại đội, sự tình là thật sự, người bị tập kích là công tử của chủ tịch thành phố Thanh Lâm, đã bị trọng thương. Mặt khác Tôn thiếu cũng bị đối phương tập kích, anh nhanh chóng tới đây đi!
Đổng Xương gấp giọng nói.
- Cái gì? Mẹ nó, ai dám động tới Tôn thiếu, chờ một chút, lập tức tới ngay!
Trương Hải Vận vừa nghe nhắc tới Tôn Tân, lập tức nhảy khỏi giường, cũng không quan tâm ánh mắt u oán của cô gái bên cạnh, thật lưu loát mặc lại quần áo chạy vội ra ngoài.
- Tôn thiếu, trong năm phút sẽ tới!
Đổng Xương cúp điện thoại cười nói.
- Tốt! Tô Mộc, tới lúc đó tao không cho mày nổi danh cũng không được. Hắc hắc, đấu với tao, tao phải cho mày mất cả tiền đồ.
Tôn Tân thật bừa bãi cười lớn.
Vào lúc này thần trí của Tôn Tân đã bắt đầu xuất hiện hỗn loạn. Hơn nữa bị chất cồn kích thích, hắn đã đứng không vững, toàn bộ nhờ vào một người hầu bên cạnh nâng đỡ.
Tô Mộc im lặng đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nhìn Đổng Xương nói dối, khóe môi hiện lên độ cong băng sương cực điểm:
- Đổng Xương Đổng lãnh đạo phải không? Ông giỏi lắm, tôi nhớ rõ ông!
- Anh nhớ kỹ tôi? Anh nhớ kỹ tôi lại có năng lực làm gì tôi? Hừ! Tôi cũng không tin anh còn có thể cắn tôi sao? Có bản lĩnh đóng cửa quán bar của tôi! Đừng tưởng rằng anh ở dưới hương trấn thì có thể nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng muốn ngang ngược càn rỡ trong Thịnh Kinh, anh còn kém xa lắm!
Đổng Xương lắc lư thịt béo trên người, khinh thường hô.
- Lời này là ông nói, có tin hay không một lát tôi cho ông quỳ xuống van cầu tôi.
Tô Mộc thản nhiên nói.
- Quỳ xuống cầu anh? Anh nằm mơ đi!
Đổng Xương cười to nói. Đến lúc này hắn cũng tin lời Tôn Tân đã nói, thanh niên kia chỉ là một tên tự đại vô tri không hiểu biết. Thật nghĩ trong Thịnh Kinh, chỉ một cán bộ khoa cấp nho nhỏ là có khả năng làm được gì sao?
- Không tin? Vậy chúng ta chờ xem!
Tô Mộc mỉm cười nói.
Người xem náo nhiệt chung quanh ngày càng nhiều, gặp phải chuyện như vậy ai không muốn quan sát. Hơn nữa cũng có người biết Tôn thiếu kia là ai, đó là công tử của phó chủ tịch thường vụ tỉnh, thanh niên tới từ hương trấn kia lại dám gọi nhịp với Tôn Tân, thật chán sống hay sao? Muốn treo cổ chết, ngại mạng mình dài ah!
- Anh Tô, đừng sợ, hay là hiện tại để em tìm người.
Ôn Ly cắn chặt răng nói.
- Để em tìm người xem sao.
Ngụy Mạn cũng nói.
Cho dù hai cô hiểu rõ tình thế đã thoát khỏi khống chế, nhưng cũng không lý do để cho Tô Mộc bị liên lụy, Tô Mộc mỉm cười nói:
- Không cần, việc này anh tự có biện pháp.
Nói xong hắn lấy rdì động, vừa định gọi điện thoại phát hiện không khí chung quanh yên lặng, liền lắc đầu tùy ý phát ra tin nhắn.
- Ai u, không gọi điện thoại mà phát tin nhắn sao? Gọi điện thoại cũng không có người tới, càng khỏi nói là phát tin nhắn, cứu binh của mày có thể thu được hay sao? Ha ha!
Tôn Tân cười điên cuồng.
Tô Mộc cười lạnh không đáp, trước tiên để cho mày nhảy nhót một lát, một lát sau mày sẽ biết.
Trịnh Mục cầm di động trên bàn, nhìn tin nhắn của Tô Mộc, nhíu mày:
- Hỏi thăm Trịnh bí thư có người nào đáng tin trong hệ thống công an hay không, là người có thể tín nhiệm, nếu có nhanh chóng gọi tới, cần tin cậy, đêm nay có kịch hay.
Kịch hay? Không phải chỉ là thu thập một Tôn Tân sao, còn tính là kịch hay gì? Làm ầm ĩ tới bây giờ còn chưa động thủ, đổi lại mình đã sớm tát một bạt tai, trước tấu hắn một chút rồi nói sau.
Nhưng nếu không nghĩ ra thì không cần nghĩ, Trịnh Mục liền bấm điện thoại, bên hệ thống công an có ai dựa vào Trịnh Vấn Tri hắn cũng biết rõ. Sau khi buông điện thoại xuống, hắn nhìn về hướng Tô Mộc gật nhẹ đầu, ý bảo đã thu phục xong, sau đó lại ngồi yên lặng.
- Tôi thật muốn nhìn xem cậu chuẩn bị cho tôi xem kịch hay gì?
Trịnh Mục lẩm bẩm.
Tiếng còi xe công an quả nhiên sau năm phút đã vang lên chói tai, cửa quán bar bị hung hăng đẩy ra, ngay sau đó có vài thân ảnh nối đuôi nhau đi vào, mỗi người đều mặc chế phục công an, đi đầu chính là Trương Hải Vận, là đội phó đại đội hình trinh cục công an thành phố Thịnh Kinh. Nếu như nói ở lúc bình thường, bọn hắn cũng không khả năng mặc đồ công an như bây giờ.
Nhưng bây giờ chính là ngày tết, mỗi ngày phải ứng phó thật nhiều vụ án, cho nên mới mặc chế phục. Chẳng qua chế phục công an hiện tại lại làm cho người ta cảm giác thật chói mắt.
- Tránh ra, tất cả đều tránh ra cho tôi, đừng làm trở ngại công an phá án!
Trương Hải Vận quát to đi tới, tách ra một con đường, rất nhanh đã xuất hiện trên lầu hai.
Nhưng khi hắn nhìn thấy nhóm người Tôn Tân, trong lòng không nhịn được lộp bộp trầm xuống. Ai nha, việc này có cần chơi lớn như vậy không, mấy vị thiếu gia đây đều hít thuốc phiện sao? Hít thuốc phiện chính là phạm tội. Trương Hải Vận là công an, liếc mắt liền nhìn ra nhóm người Tôn Tân không thích hợp.
- Trương đội trưởng, anh rốt cục đã tới, chính là hắn, chính là hắn đánh người, lập tức bắt hắn lại đi!
Đổng Xương gấp giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.