Quan Bảng

Chương 148: Giao phong (5)




Từ Tranh Thành nói vài câu tâm đắc quan trường giáo dục Từ Viêm, giúp gã tránh đi đường vòng.
Từ Tranh Thành dạy:
- Từ Viêm, người xưa có câu 'Chủ ưu thần nhục, chủ nhục thần tử', câu nói này rất kinh điển, đến bây giờ vẫn không quá thời. Chúng ta đi theo lãnh đạo là 'chủ tử' của mình, chúng ta làm thuộc hạ nếu không thể phân ưu khó khăn cho lãnh đạo thì là thất bại, sớm muộn gì sẽ bị đào thải. Muốn sống lâu trong quan trường thì phải chú ý nhiều, không thể để lãnh đạo khó xử, chịu nhục.
Từ Viêm gật đầu, nói:
- Con hiểu.
Từ Viêm không ngây thơ như ngày xưa, qua thời gian sống trong chốn quan trường gã đã dần thích ứng. Nếu Từ Viêm còn ngơ ngác thì sớm muộn gì sẽ bị ăn không chừa mẩu xương.
- Đúng rồi, nên như vậy.
Từ Viêm rót một cốc bia cho Từ Tranh Thành, gã còn chưa uống thì di động bên cạnh bàn vang lên. Thanh âm chói tai khiến Từ Tranh Thành nhíu mày, gã nhanh chóng bắt máy. Trong cục công an ít ai biết dãy số này, đều là thân tín của Từ Tranh Thành. Biết rõ đã tan tầm còn gọi điện thoại cho Từ Tranh Thành, chắc chắn xảy ra chuyện gì.
- Từ cục trưởng, có tin lớn!
- Tin lớn gì? Bình tĩnh chút.
Người gọi điện là thân tín của Từ Tranh Thành, đúng là là một quân cờ gã rải trong huyện thành. Thân tín có đi làm hay không chẳng quan trọng, chủ yếu là các chuyện lớn nhỏ trong huyện, chỉ cần quan trọng kthì gã phải báo cáo cho Từ Tranh Thành. Chuyện kinh động quân cờ này chắc chắn không đơn giản.
- Bên ngoài Kim Bích Huy Hoàng, Triệu Thụy Bình dẫn người đánh giáo sư chuyên gia tiểu đội nghiên cứu khoa học. Bây giờ Trưởng trấn Tô Mộc Trấn Hắc Sơn đang ở hiện trường.
Từ Tranh Thành đứng bật dậy:
- Cái gì? Tô Mộc?
Từ Tranh Thành biết Triệu Thụy Bình là loại người gì, nếu gã tổn thương đến Tô Mộc thì Từ Tranh Thành xong đời.
- Hãy bảo vệ Tô Mộc cho tốt, tuyệt đối không thể để Triệu Thụy Bình đụng vào Tô Mộc một sợi tóc nào!
- Từ cục trưởng, chờ chút, Trịnh chủ nhiệm và Nhiếp bí thư cũng có mặt. Tôi thấy sắc mặt bọn họ không đúng, từ lúc báo cảnh sát đến bây giờ người của chúng ta chưa đến, đã qua mười mấy phút.
Ầm!
Một câu làm Từ Tranh Thành suýt buột miệng chửi thề:
- Biết rồi!
Từ Tranh Thành cúp máy, nói với Từ Viêm:
- Mau lên, xảy ra chuyện lớn, đi theo ta.
Trong khi Từ Tranh Thành nhận được tin tức chạy tới Kim Bích Huy Hoàng.
Triệu Thụy Bình nhìn người bên mình bị đánh gục, lửa giận càng bùng cháy.
- Họ Tô, ngươi muốn gì? Muốn chơi tới cùng với ta phải không?
Tô Mộc khinh thường nói:
- Ngươi là ai?
Ý của Tô Mộc rất đơn giản: Chơi tới cùng, ngươi có tư cách này sao?
- Ta là ai? Ngươi hỏi ta là ai? Ha ha, em trai của ta là chủ tịch huyện.
Triệu Thụy Bình cuồng nói:
- Ngươi nói xem ta là ai?
Tô Mộc hỏi:
- Em trai của ngươi là chủ tịch huyện? Ý ngươi là Triệu chủ tịch là em trai của ngươi?
Triệu Thụy Bình đắc ý nói:
- Đúng vậy!
Tô Mộc gài bẫy ngay:
- Em trai của ngươi thì sao? Chẳng lẽ Triệu chủ tịch cho phép ngươi gây sự? Ngươi đập phá Kim Bích Huy Hoàng là do Triệu chủ tịch đã cho phép?
Triệu Thụy Bình không ngốc, gã biết Tô Mộc muốn làm gì, hơn nữa gã không qua loa vấn đề nguyên tắc.
- Nói gì mà Triệu chủ tịch kêu ta làm? Nói nhảm nhí, ta mua bán công chính, không liên quan gì đến Triệu chủ tịch.
Triệu Thụy Bình đang giằng co với Tô Mộc đột nhiên hét hướng bên cạnh:
- A! Đường đội trưởng, Đường đội trưởng, chỗ này, tôi ở đây!
Hai người bước ra từ đám đông, mặc đồng phục thành quản. Người đi đầu là Đường đội trưởng mà Triệu Thụy Bình gọi, Đường Minh.
Cục thành quản luôn là hậu hoa viên của Triệu Thụy An, cục trưởng Lâm Đông sớm theo phe Triệu Thụy An. Đường Minh là thân tín của Lâm Đông, đương nhiên quen biết Triệu Thụy Bình, chơi khá thân.
Nếu không nhờ Triệu Thụy Bình thì Đường Minh không sống hoải mái như vậy. Mới rồi Triệu Thụy Bình gọi điện thoại kêu Đường Minh đến, ai ngờ thấy cảnh này.
Đường Minh la to, hùng hổ đi tới:
- Tất cả tránh ra hết!
Đường Minh vênh váo, kênh kiệu không khác gì Triệu Thụy Bình.
Triệu Thụy Bình chạy tới bắt tay Đường Minh, thì thầm nhỏ to:
- Đường đội trưởng đến rồi, Đường đội trưởng hãy phân xử giúp cho huynh đệ tôi đây.
Tô Mộc lạnh lùng nhìn, chắp hai tay sau lưng, không nói nhiều. Tô Mộc muốn xem tối nay ra trò gì, Triệu Thụy Bình định diễn như thế nào, muốn chơi lửa tới mức nào.
Nhiếp Việt thấy Đường Minh xuất hiện thì chân mày nhíu chặt, mím môi lạnh lùng. Trịnh Tuyết Mai rùng mình.
Nhiếp Việt bây giờ so với lúc trước bị Tạ Văn chèn ép cách biệt một trời một vực xem ra địa vị thay đổi khiến tâm tính con người cũng thay đổi theo.
Đường Minh quét mắt toàn trường, kiêu ngạo nói:
- Ai là lão bản chỗ này?
Dương Tiểu Thúy đứng ra:
- Là ta.
Đường Minh cao giọng quát:
- Ngươi đã là lão bản thì những người mới đánh người là ai? Có biết các ngươi đang liên hợp tội phạm, bạo lực chống pháp luật? Bọn họ là ai? Là nhân viên ngoài biên chế của đại đội thành quan, là hiệp quản viên của chúng ta. Tiệm các ngươi liên can vi phạm kiến thiết, cản trở bộ mặt huyện, phải ngừng kinh doanh sửa sang lại. Hừ, các ngươi đừng nói gì nữa, tất cả theo tôi về hết!
Dương Tiểu Thúy cãi lại:
- Ai nói tiệm của tôi cản trở bộ mặt huyện? Ai nói tiệm của tôi vi phạm kiến thiết? Ngươi lấy chứng cứ ra đây!
Tô Mộc cười khẩy, hắn không ngờ Triệu Thụy Bình lưu manh nghĩ ra cách này, bọn họ mà là hiệp quản viên của cục thành quản? Quỷ mới tin, cưỡng ép ghép tội danh bạo lực chống pháp luật, quá hiểm độc.
Nhiếp Việt tức run người, gã đốt thuốc lá, nheo mắt.
Nhiếp Việt lạnh lùng nói:
- Lâm Đông không muốn làm việc nữa, thuộc hạ của hắn toàn là thứ gì thế này!
Các chuyên gia nhiệt huyết nghe Đường Minh nói, nhìn thái độ của gã thì tức giận quát:
- Các người chấp pháp như thế sao? Mắt mù đều nhìn ra bọn họ là côn đồ, còn nói là đại đội thành quản?
- Đúng rồi, đại đội thành quản các ngươi toàn là thứ khốn kiếp thế này sao?
- Chỉ biết ăn hiếp nữ nhân mà là nam nhân sao?
Cố Thừa sắc mặt âm trầm nói:
- Huyện Hình Đường các người là trình độ này sao?
Tô Mộc nói:
- Cố giáo sư đừng để bụng, bọn họ chỉ là con sâu làm rầu nồi canh, sẽ bị kỷ luật Đảng quốc pháp chế tài. Tôi bảo đảm!
Đường Minh tức giận quát:
- Ngươi bảo đảm? Ngươi là thứ gì?
Tô Mộc lùi lại một bước. Nhiếp Việt hùng hổ đi tới, sắc mặt âm trầm đáng sợ.
Nhiếp Việt uy nghiêm quát:
- Còn ngươi là thứ gì?
Đường Minh hùng hổ xoay người:
- Bà nội nó, ai dám...!
Đường Minh muốn xem kẻ nào ăn gan hùm mật gấu dám nói kiểu đó với gã. Không biết trong khu vực này gã là trời sao? Ai ngờ Đường Minh quay người lại, thấy khuôn mặt trước mắt thì run rẩy.
- A! Nhiếp bí thư!
Oách, gã quá oách, dám chửi bí thư huyện ủy. Triệu Thụy Bình không biết Nhiếp Việt cũng không lạ, nhưng Đường Minh là đại đội trưởng cục thành quản, gã từng gặp Nhiếp Việt.
Đường Minh không ngờ Nhiếp Việt sẽ đến đây. Có chuyện gì? Chẳng lẽ là cái hố đào sẵn chờ gã nhảy xuống? Nếu vậy thì quá tệ, gã xui quá là xui, uống rượu ở nhà là được, chạy tới đây làm chi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.