Quán Ăn Vặt Nhà Họ Lâm Mỹ Thực

Chương 25: Màu Vàng Truyền Thuyết 2





Dịch: Y Na

Điền Thanh lặng lẽ giấu táo ra sau lưng: “Nhìn con làm gì, muốn ăn thì tự lấy, Hạ Hạ cho cả thùng mà.”
Bà nội Điền trìu mến nhìn cháu gái: “Nhà chúng ta đã ăn rất nhiều đồ của Hạ Hạ rồi, chờ mai mốt có thể ra ngoài, các con nhớ chọn ít đồ tốt gửi cho Hạ Hạ.”

Điền Thanh thẳng thắn nói: “Đưa cái gì cũng không bằng đưa tiền, chờ công ty quảng cáo của con và Hạ Hạ khai trương, anh cả để ý chăm sóc việc kinh doanh của chúng con là được rồi.”

Điền Chính gật đầu: “Chuyện nhỏ, đến lúc đó anh sẽ nhờ bạn bè kêu gọi ủng hộ.
Nhưng anh nghĩ, so với việc khi nào công ty quảng cáo của các em khai trương, thì bây giờ các em có thể nghĩ ra các loại đồ ăn để đăng lên tài khoản Quán ăn vặt nhà họ Lâm này.”

“Cũng đúng, tài khoản của Hạ Hạ nổi tiếng quá nhanh, mới đăng hai video đã có hơn 300.000 người hâm mộ.
Hạ Hạ nói hiện tại có rất nhiều công ty tìm gặp hợp tác nhưng cậu ấy đều từ chối.”

“Sao lại từ chối?”
“Em không hỏi cụ thể, chắc là Hạ Hạ muốn nuôi tài khoản trước.”

“Em tâm sự với em ấy đi, hỏi xem em ấy có cần quảng bá hay không, anh nhớ dưới trướng chú hai có một công ty internet, có lẽ có thể giúp đỡ.”

“Để lát em hỏi xem.”

Hài lòng ăn xong một bữa cơm, Lâm Thanh Thanh lên lầu gọi điện cho bạn thân.

Quảng bá, đúng là Lâm Hoài Hạ đã cân nhắc qua, nhưng theo lương tâm mà nói, cô cảm thấy video đầu tiên có thể phổ biến, chủ yếu là vì khác biệt.
Nếu không phải đang dịp Tết, video của cô thật sự rất bình thường, không có gì để quảng bá.
Hơn nữa bây giờ chỉ mới đăng hai video, không cần phải vội vàng như vậy.

“Cậu tạo tài khoản này nhằm mục đích gì?”

“Nổi tiếng.”

“Nổi tiếng xong sao?”

Sau khi nổi tiếng, cô vẫn chưa nghĩ tới, cô chỉ muốn có nhiều fan để đổi lấy linh điền.

Cô biết mục đích mình thu hút người theo dõi nhưng những người khác thì không, độ phổ biến của tài khoản của cô tăng vọt nhưng cô không muốn kiếm tiền, tất cả mọi người cũng không hiểu.

Dạo này trong đầu cô có một suy nghĩ mơ hồ: “Chắc là, tớ muốn mở lại quán ăn nhà họ Lâm.
Lúc ông nội còn sống, điều ông lo lắng nhất là không có người thừa kế, đợi đến thời điểm thích hợp, tớ sẽ làm chuyện đó.”

Cô nói tiếp: “Nếu như vậy, Thanh Thanh, vậy công ty quảng cáo của chúng ta…”

“Cậu biết tính tớ mà, tớ chỉ muốn tìm việc để làm, làm cái gì cũng được.
Không làm công ty quảng cáo cũng không sao, vậy chúng ta chuyển sang làm MCN đi, nhất định tớ sẽ cố gắng giúp cậu trở thành blogger nổi tiếng.”
Lâm Hoài Hạ cười: “Cảm ơn cậu, Thanh Thanh.”

“Này, hai chúng ta là chị em! Từ nay tớ làm việc cho cậu, bà chủ Lâm, xin hãy cho tôi nhiều lợi ích hơn.”

“Hiện tại đã có cậu là nhân viên chính thức, bà chủ nhất định sẽ để ý đến cậu, sắp tới sẽ gửi cho cậu một thùng quýt, đảm bảo ăn ngon.”

“Đợi đã, nhân viên chính thức, chẳng lẽ còn có nhân viên tạm thời?”
“Đúng vậy, Từ Thanh Trúc ở nhà không có việc gì làm, làm thêm chỗ tớ, phụ trách quay video, mỗi video một nghìn đồng.”
“Chậc chậc, thanh mai trúc mã của cậu tốt thật.

Nhưng cái máy ảnh kia của cậu có ổn không? Muốn đổi cái tốt hơn không? Với cả, chờ khi nào hết dịch, chắc chắn Từ Thanh Trúc phải trở về làm việc, chúng ta vẫn cần tìm một thợ quay phim khác.”

“Vậy cậu tìm trước đi, chúng ta sẽ chọn một người phù hợp.”
“Được! Mấy ngày rồi, cậu định quay video gì tiếp theo? Sắp đến Tết nguyên tiêu rồi, có thể làm video về Tết nguyên tiêu đó.”

“Tớ không có hứng thú với chè trôi nước, không làm chè trôi nước đâu, nhưng tớ sẽ làm món khác.”

“Làm gì?”

“Rồi cậu sẽ biết.”

Hôm nay cô đã mang tất cả gạo trong nhà về quê, nhưng đến tối sẽ thu hoạch mẻ nữa, ngày mai lại có thể thu hoạch thêm, sau khi xát vỏ thóc, cô sẽ xay thành bột để nấu bún gạo chua cay, bánh bột gạo hấp, bánh gạo, cũng là một video về bữa sáng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.