Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 28: Năng lượng




Thương Khâu híp mắt đánh giá quỷ gây sự. Vẻ mặt quỷ gây sự thản nhiên, hơn nữa thập phần đắc ý nói:
“Tôi chỉ là yêu cầu một ít năng lượng, hay là các người thả tôi, đừng mang tôi đi Hiệp hội đuổi ma. Dù sao tôi cũng không hại người. Nếu không yên tâm, có thể mang theo tôi, chờ tôi bổ sung năng lượng, tôi liền đem các người đổi trở về. Ai nói dối là chó!”
Tạ Nhất mê mang nói:
“Năng lượng?”
Thương Khâu nhàn nhạt nói:
“Tinh khí.”
Tạ Nhất:
“……”
Thương Khâu lạnh lùng nhìn về phía quỷ gây sự, nói:
“Ngươi cho rằng ta sẽ thả ngươi, để ngươi hút tinh khí của chúng ta sao?”
Quỷ gây sự quỷ nói:
“Không không không, tôi thật sự không hại người. Tôi chỉ hút một chút. Mà anh lợi hại như vậy, đạo hạnh cao như vậy, tôi cũng không có biện pháp đối với anh làm cái gì.”
Thương Khâu tự hỏi trong chốc lát, kỳ thật Tạ Nhất cũng cảm thấy quỷ gây sự nói đặc biệt hấp dẫn, dù sao bọn họ có thể đổi trở về. Thương Khâu cúi đầu nhìn quỷ gây sự trên mặt đất, nói:
“Ta có thể thả ngươi, nhưng nếu ngươi dám đối với Tạ Nhất ra tay… Ta sẽ làm ngươi hồn phi phách tán.”
Quỷ gây sự quỷ rụt rụt cổ, bĩu môi nói:
“Được được được, tôi đã biết, hắn là của anh, hắn là của anh, dù hắn thơm ngào ngạt, tôi cũng không chạm vào.”
Tạ Nhất nheo mắt, lại giơ tay ngửi ngửi chính mình.
Thương Khâu không có động, chỉ là nâng ngón tay, liền nghe được. Nháy mắt con quỷ được thả lỏng, thứ trói buộc biến trở về là lá bùa, “vèo!” bay trở lại tay Thương Khâu.
Quỷ gây sự từ trên mặt đất bò dậy, phủi phủi áo choàng, cười tủm tỉm nói:
“Tôi là Thanh Cốt.”
Tên này thật là kỳ quái, bất quá Thương Khâu tựa hồ không để bụng hắn rốt cuộc tên gọi là gì, lời ít mà ý nhiều nói:
“Đi.”
Thời điểm tới là hai người, trở về thêm một con quỷ. Thanh Cốt tuy rằng khả ái, bất quá cũng là quỷ lâu năm, biết cách ngụy trang chính mình. Hắn biến thành một người bình thường, nhìn như một học sinh trung học. Tóc dài cũng thắt bím gọn gàng, nhìn đặc biệt hoạt bát đáng yêu. Cái dấu trên trán biến thành một vết sẹo hình thoi.
Thanh Cốt cười tủm tỉm đi theo Tạ Nhất cùng Thương Khâu. Hắn tựa hồ đối với Tạ Nhất đặc biệt hứng thú, vây quanh Tạ Nhất nhảy nhót, nói:
“Tạ Nhất, Tạ Nhất, anh thơm quá a, anh cho tôi ngửi được không?”
Tạ Nhất:
“……”
Một người đàn ông bị nói thơm, hoàn toàn không có lý do cao hứng!
Thanh Cốt lại nói:
“Tạ Nhất, tôi thấy hai ta hợp như vậy, không bằng tôi làm hộ linh cho anh được không?”
Tạ Nhất kỳ quái nói:
“Hộ linh? Đó là cái gì?”
Thanh Cốt nháy mắt, cười nói:
“Chính là vật bảo hộ đó, ý tứ trên mặt chữ. Có thể bảo hộ anh, từ nay về sau tôi cũng không xem như cô hồn dã quỷ, cũng không cần sợ những người đuổi ma.”
Hắn nói, còn nhìn thoáng qua Thương Khâu. Thương Khâu không nói chuyện, sắc mặt lãnh đạm tiếp tục đi phía trước đi.
Tạ Nhất nghe Thanh Cốt nói, có chút suy đoán.
“Giống như nuôi thú cưng.”
Thanh Cốt:
“……”
Thanh Cốt nói:
“Được không Tạ Nhất, chúng ta hiện tại liền lập khế ước đi!”
Hắn nói, kích động nhảy dựng lên, bắt lấy tay Tạ Nhất. Thương Khâu nhíu mắt.
“Bốp!”
Hắn liền vỗ bay tay Thanh Cốt, nhàn nhạt nói:
“Cách xa cậu ấy một chút.”
Thanh Cốt hừ một tiếng, dẩu môi, nói:
“Quá độc chiếm. Anh cũng thích tinh khí của Tạ Nhất còn giả cao thâm khó lường.”
Tạ Nhất:
“……”
Tinh khí là gì? Vì sao đột nhiên nghe không hiểu bọn họ nói?
Thương Khâu không nói chuyện, Thanh Cốt lẩm bẩm lầm bầm.
“Khẩu thị tâm phi, tiểu yêu tinh, hừ!”
Thanh Cốt ríu rít lảm nhảm, bất quá nhìn rất đáng yêu, hơn nữa đích xác cũng không có làm cái gì xấu.
Mọi người xong việc, đón taxi trở về quán ăn. Lúc này quán còn buôn bán, hơn nữa là giờ cao điểm.
A Lương bận rộn lợi hại, nhìn thấy bọn họ tới, quả thực giống như là thấy được cứu tinh, chạy nhanh qua nói:
“Ông chủ đã về, hôm nay khách đặc biệt nhiều……”
Hắn nói tới đây, đột nhiên thấy được Thanh Cốt đi theo Tạ Nhất cùng Thương Khâu.
Thanh Cốt dáng vẻ như học sinh trung học, tóc dài thắt bím, mắt to lung linh, dáng người gầy, eo nhỏ một tay có thể ôm hết. Nếu không nhìn kỹ, quả nhiên là tiêu chuẩn “thiếu nữ”.
A Lương nhìn Thanh Cốt một chốc, đột nhiên ngây ngẩn cả người. A Lương thân hình cao lớn, khuôn mặt cũng không kém. Nếu ngày thường không phải một bộ cộc lốc, tuyệt đối là soái ca. Không biết có phải bởi vì hàng ngày làm việc nhiều hay không, cánh tay hắn đều là cơ bắp, nhìn đặc biệt có lực.
A Lương nhìn chằm chằm Thanh Cốt, ánh mắt có thể nói là “thẳng lăng lăng”, chọc Thanh Cốt cười một tiếng.
Tạ Nhất nhìn A Lương có vẻ mặt si ngốc, vội vàng dùng sức ho khan hai tiếng. A Lương lúc này mới bừng tỉnh tỉnh lại, có chút ngượng ngùng gãi gãi cái ót, nói:
“Em… xin chào em. Anh... anh là A Lương.”
A Lương là tên ngốc to con, thế nhưng còn nói lắp.
Thanh Cốt cười tủm tỉm nói:
“Chào anh.”
Tạ Nhất vừa định nhắc nhở A Lương đừng gần hắn như vậy, dù sao Thanh Cốt là quỷ. Kết quả A Lương như lấy dũng khí, hỏi.
“Em có bạn trai chưa?”
Tạ Nhất:
“……”
Tạ Nhất trong nháy mắt thiếu chút nữa té ngã. A Lương cũng là loại miệng nhanh hơn não. Thanh Cốt vẫn cứ cười tủm tỉm. Khi hắn cười rộ lên đôi mắt càng đẹp, trong veo như thủy tinh, say lòng người nói không nên lời.
“Không có a.”
A Lương nhìn chằm chằm Thanh Cốt, ánh mắt có chút si mê, phảng phất đã mê đến không thể tự kềm chế. Trên mặt biểu tình ngây ngốc, ánh mắt thâm trầm không thấy đáy, giọng khàn khàn nói:
“Em thật là đẹp.”
Tạ Nhất thấy xấu hổ thay A Lương. Nhưng người được khen ngợi một chút cũng không xấu hổ, ngược lại cười nói:
“Phải không? Vậy anh muốn nhìn nhiều hơn không?”
A Lương ngốc ngốc gật đầu, giống như đã say mê đến mất hồn vía. Tạ Nhất cảm thấy có điểm không thích hợp, nhanh dùng tay quơ ở trước mắt A Lương. A Lương lúc này mới tỉnh lại, ngượng ngùng gãi gãi cái ót, nói:
“Tôi…… Tôi đi làm việc.”
Hắn nói liền chạy.
Mí mắt Tạ Nhất giật giật, nói:
“…… Tình huống gì thế này?”
Thanh Cốt còn mím môi cười, không biết có ý đồ xấu gì, trong mắt lấp lánh.
Thương Khâu thập phần bình tĩnh nói:
“Hình như hắn dựa vào cách quỷ dị này hút tinh khí. Nhất định là thuật mị hoặc.”
Tạ Nhất tức khắc giật mình, nhìn thoáng qua Thanh Cốt. Thanh Cốt lộ vẻ mặt thập phần vô tội nói:
“Tuy rằng tôi dùng được thuật này, nhưng vừa rồi không dùng nha. Đó là bản thân tôi có sức hút riêng.”
Tạ Nhất bất đắc dĩ nói:
“Quỷ có khác……”
Bởi vì Thanh Cốt hiện tại thực yếu, cho nên cần “tĩnh dưỡng” một thời gian mới có thể giúp Tạ Nhất cùng Thương Khâu trao đổi trở về. Theo như Thanh Cốt nói, phương pháp “tĩnh dưỡng” an toàn nhất chính là ở chỗ đông người. Như vậy hắn có thể hấp thu khí Tinh Nguyên của mọi người tỏa ra, bổ sung cho chính mình.
Cho nên Tạ Nhất đành phải để Thanh Cốt ở quán ăn hỗ trợ. Dù gì quán chỉ có một mình A Lương phục vụ, rất nhiều thời điểm hắn lo liệu không hết quá nhiều việc.
Bởi vì Thanh Cốt đáng yêu, hơn nữa sau 12 giờ đêm phần lớn đều là khách kỳ kỳ quái quái. Cho nên từ ngày đầu tiên làm công Thanh Cốt đã cùng các thực khách tạo quan hệ rất tốt. Đương nhiên, quan hệ tốt nhất là cùng đồng nghiệp A Lương.
Tạ Nhất thấy bọn họ rất hoà bình, liền nhìn thoáng qua sau bếp, nhớ tới cái gì, nói với Thương Khâu.
“Anh chờ một chút, tôi đi sau bếp giúp đỡ.”
Thương Khâu gật gật đầu. Hắn đã quen, liền đi đến sau quầy ngồi xuống, lấy điện thoại ra chơi game. Chính là chơi trò nuôi mèo. Trước tiên chải lông mèo, chơi với mèo, sau đó cho mèo ăn, vân vân...
Thương Khâu nhíu lại mi, biểu tình thực chuyên chú chơi game. Bởi vì ngày hôm sau là thứ bảy không cần thay thế Tạ Nhất đi làm, cho nên Thương Khâu cũng không có sốt ruột về nhà, liền ở chờ Tạ Nhất cùng về.
Qua một hồi lâu, Tạ Nhất mới từ sau bếp đi ra, trong tay còn bưng một cái mâm, cười tủm tỉm đi tới, như hiến vật quý nói:
“Nhìn xem, đây là cái gì?”
Thương Khâu vừa lúc dỗ mèo ngủ xong rồi, ngẩng đầu nhìn. Tạ Nhất đem cái mâm đặt ở trên quầy, thế nhưng là sữa chiên.
Mùi sữa béo thơm nồng đậm ập vào trước mặt, kết hợp hương vị chiên rán chỉ có một từ hình dung "chuẩn".
Ánh vàng rực rỡ, hình dạng tròn đầy. Nhiều viên xếp lên nhau, phía dưới lót giấy hút dầu. Bên cạnh có một cái đĩa nhỏ chứa sữa đặc.
Tạ Nhất cười tủm tỉm nói:
“Lần trước không phải anh muốn ăn phô mai que sao, tôi đã không làm được. Lần này mời anh thử bánh sữa chiên, mới ra lò, coi chừng nóng.”
Thương Khâu nhìn bánh sữa chiên, cười cười, nói:
“Cậu còn nhớ? Cảm ơn.”
Tạ Nhất đương nhiên nhớ rõ, chẳng qua lúc ấy không có nguyên liệu nấu ăn, cho nên kéo dài tới hiện tại. Cũng không có nghĩa Tạ Nhất đã quên.
Tạ Nhất ít khi thấy Thương Khâu cười, tức khắc thiếu chút nữa bị hoa mắt.
Thương Khâu tuy rằng trong thể xác Tạ Nhất, nhưng khi cười rộ lên cho cảm giác khác hoàn toàn. Ngoài ý muốn có chút ấm áp, còn có chút sủng nịch, mang theo nồng đậm tao nhã. Tuy rằng nụ cười kia chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
Tạ Nhất bị nụ cười kia làm sửng sốt. Thấy Thương Khâu nhìn mình, Tạ Nhất liền “ha ha” cười gượng, nói:
“A…… Tôi phát hiện mình cũng rất đẹp trai.”
Thương Khâu lắc lắc đầu, tựa hồ cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Tạ Nhất đem đũa đưa cho hắn, nói:
“Mau nếm thử, có cần cải tiến hay không.”
Thương Khâu lấy đũa, gắp một viên bánh, để ở bên miệng nhẹ nhàng cắn. Trong nháy mắt lớp vỏ giòn bên ngoài bị nứt ra, một mùi thơm của sữa lan tỏa, bên trong có sữa lỏng còn nóng bốc khói chảy ra.
Thương Khâu cắn lớp vỏ, lưỡi nhẹ nhàng cuộn viên bánh vào trong. Đầu lưỡi màu đỏ lại nhanh chóng đưa ra liếm môi mình, đem sữa bị tràn ra cuốn vào trong miệng.
“Ục ục!”
Không biết tại sao, Tạ Nhất nhìn Thương Khâu ăn, đột nhiên cảm thấy… món ăn do mình làm đặc biệt ngon, có điểm thèm…
Tạ Nhất ho khan một tiếng, giọng khàn khàn nói:
“Ăn…… Ăn ngon không?”
Thương Khâu ăn xong một viên bánh sữa chiên, gật gật đầu. Tạ Nhất cười ngây ngô, nói:
“Vậy là tốt rồi.”
Thương Khâu nhìn Tạ Nhất, đột nhiên cười, ngay sau đó nói:
“Tạ Nhất, tôi có câu hỏi.”
Thương Khâu hỏi gì?! Có khó không?
Tạ Nhất nghĩ thầm.
Ngày thường đều là mình sắm vai "ngàn câu hỏi vì sao?" hôm nay Thương Khâu rốt cuộc có câu hỏi. Nếu mình có thể trả lời, có phải hình tượng sẽ đột nhiên oai phong hơn không?
Tạ Nhất ho khan một tiếng, rất là tự hào nói:
“Anh cứ hỏi!”
Thương Khâu lại cười cười. Nụ cười thiếu chút nữa khiến Tạ Nhất ngất. Tạ Nhất đột nhiên phát hiện Thương Khâu kỳ thật cũng không tiếc rẻ nụ cười, chỉ là khi ở trước mặt người xa lạ không cười mà thôi.
Tạ Nhất còn chưa có tưởng xong, liền nghe Thương Khâu nói:
“Cậu làm thế nào khiến mặt tôi đỏ vậy?”
Mặt…… đỏ?!
Tạ Nhất bị hắn nói, “phực” trên đỉnh đầu thiếu chút nữa bốc khói, vội vàng giơ tay sờ sờ mặt.
Quả nhiên có điểm nóng. Vậy trách ai được? Đều do Thương Khâu vừa rồi ăn sữa chiên ái muội như vậy!
Tạ Nhất sờ sờ mặt, quả nhiên nhìn thấy Thương Khâu lại cười. Nhưng lần này Tạ Nhất cảm nhận ác ý. Thương Khâu cười khẳng định mang theo trào phúng. Tạ Nhất đột nhiên cảm nhận được cảm giác tổn thương như Nhiếp Tiểu Thiến đã từng trải qua.
Thật là đồng cảm khi bản thân mình cũng bị vạn mũi tên xuyên qua...
Lúc này Thanh Cốt liền nhảy nhót chạy tới. Hắn dáng người không cao, vừa vặn đôi tay đáp lên mặt quầy. Đôi mắt mở to, cười nói:
“Oa, sữa chiên, tôi muốn ăn, tôi muốn ăn, tôi có thể ăn không?”
Tạ Nhất ho khan một tiếng. Xét thấy vừa rồi Thương Khâu cười nhạo mình, Tạ Nhất liền gật gật đầu. Thanh Cốt còn gọi A Lương lại đây cùng nhau ăn sữa chiên.
A Lương cười tủm tỉm nói:
“Thương đại ca, tay nghề anh cũng tốt như vậy a, hắc hắc."
Tạ Nhất:
“……”
Thanh Cốt vừa ăn vừa cười tủm tỉm. Hắn xinh đẹp, bộ dạng lại mảnh khảnh, mắt to như trong veo ngư nước hồ thu, môi hồng phấn, dù thời điểm không cười, khóe miệng cũng là hơi hơi cong lên. Tuy rằng cánh môi hơi mỏng, nhưng môi trên có chút đô đô, thoạt nhìn như là làm nũng, vô cùng đáng yêu.
Miệng Thanh Cốt tương đối nhỏ, cắn viên sữa chiên thật sự có chút không nỡ nhìn thẳng, cảm thấy dị thường xấu hổ. Tạ Nhất làm viên sữa chiên, bên trong sữa đặc biệt nhiều. Thanh Cốt cắn một ngụm, sữa liền phun ra, làm cho môi đều là sữa, còn có chút bắn tới chóp mũi, dính cả trên áo. Bộ dáng không đành lòng nhìn.
Thanh Cốt còn dùng ngón tay trỏ chùi chóp mũi, sau đó đưa ngón tay vào miệng, nhẹ nhàng mút một cái. Bộ dáng thật mị hoặc cực kỳ.
“Ực!”
Tạ Nhất rõ ràng nghe được âm thanh nuốt nước bọt của A Lương. A Lương mặt đỏ bừng, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Thanh Cốt, trong mắt tràn đầy ái mộ. Thanh Cốt nhìn A Lương cười cười, lúc này A Lương mới có chút ngượng ngùng hoàn hồn, nhanh đưa khăn giấy cho Thanh Cốt.
Thanh Cốt đem miệng mình lau sạch, bất quá chóp mũi nhìn không tới. A Lương dò hỏi, mới lấy khăn giấy lau cho hắn, động tác quy củ, có nề nếp.
Tạ Nhất có chút bất đắc dĩ.
Chẳng lẽ A Lương thật sự bị Thanh Cốt mê hoặc? Nhưng Thanh Cốt là quỷ. Cái điều kiện này, phảng phất nam quỷ hay nữ quỷ đều không khác nhau!
Gần đến giờ đóng cửa không bao lâu, lại vang lên âm thanh “đinh đang”, cửa bị đẩy ra. Thế nhưng là khách quen, Tất Bắc.
Tất Bắc cười tủm tỉm đi vào, vẫn là tây trang giày da, gậy ba toong, phía sau là một đám vệ sỹ đồ đen. Mỗi lần đều khí thế ung dung hoa quý.
Tất Bắc đi vào tới, cười nói:
“Chủ quán, tôi……”
Hắn nói tới đây, đột nhiên thấy được bên cạnh quầy là Thanh Cốt, đôi mắt nhíu lại, tay giơ lên đem kính râm lấy xuống, mở to đôi mắt nói:
“Là ngươi……”
Tạ Nhất có chút mê mang.
Tất Bắc thế nhưng nhận biết Thanh Cốt? Thoạt nhìn còn có điểm sâu xa!
Thanh Cốt không nói chuyện, vẫn mở to mắt, vẻ mặt đáng yêu. Tất Bắc lại như bị lửa đốt mông, đột nhiên nói:
“Tôi nhớ ra tôi còn có chút việc bận, tôi đi trước.”
Hắn nói, lại mang theo một đám vệ sỹ nhanh chóng quay đầu, chỉ để lại tiếng chuông gió âm vang. Tạ Nhất mê mang nói:
“Tình huống này là sao?”
Thanh Cốt thật ra không quan tâm, quay đầu nhìn A Lương cười tủm tỉm nói:
“Tôi hôm nay vừa đến đây, còn chưa có chỗ ở. Lương đại ca, nhà anh còn có phòng trống không? Tôi có thể ở nhà anh không?”
A Lương vừa nghe, tức khắc sửng sốt, vội vàng liền gật đầu. Tạ Nhất lập tức cắt ngang bọn họ, nói:
“Cậu ở nhà tôi!”
A Lương vừa nghe, gãi gãi cái ót, cũng không nói gì. Thanh Cốt nhăn mũi với Tạ Nhất, tựa hồ cảm thấy Tạ Nhất phá hỏng kế hoạch tốt.HunhHn786
Thực mau quán ăn liền đóng cửa. Tạ Nhất, Thương Khâu mang theo Thanh Cốt trở về. A Lương phụ trách đóng cửa, lưu luyến không rời nói lời từ biệt Thanh Cốt. Thanh Cốt cười tủm tỉm nói:
“Lương đại ca ngày mai gặp.”
Hắn nói liền nhảy nhót đi theo Tạ Nhất cùng Thương Khâu. Tạ Nhất nhìn Thanh Cốt nhảy nhảy lộc cộc, bất đắc dĩ nói:
“Cậu tính toán khi nào đổi bọn tôi trở về?”
Thanh Cốt nói.
“Đừng có gấp, hiện tại năng lượng không đủ, cần hấp thu nhiều một chút. Tôi chính là quỷ đói thật lâu rồi. Đói bụng sao làm việc được?”
Hắn nói, tròng mắt xoay chuyển, nhìn về phía Tạ Nhất, cười tủm tỉm nói:
“Như vậy đi, tôi có biện pháp, có thể nhanh chóng khôi phục năng lực. Hay là chúng ta làm……”
Hắn nói còn chưa xong, Thương Khâu đi tuốt đằng trước đã đột nhiên quay đầu. Kiếm gỗ đào mi ni treo trên di động của Thương Khâu đột nhiên sáng ngời, nháy mắt biến lớn, một chút liền đáp ở trên vai Thanh Cốt.
Thanh Cốt hoảng sợ, cũng không dám động. Thương Khâu lạnh lùng nói:
“Lại có lần sau, liền chém rớt đầu quỷ của ngươi.”
Thanh Cốt dẩu dẩu miệng, nói:
“Keo kiệt! Tạ Nhất thơm ngào ngạt như vậy. Anh dám nói không nghĩ tới đi?”
Thương Khâu không nói chuyện, chỉ là âm u nhìn thoáng qua Thanh Cốt.
“Vụt”
Kiếm gỗ đào bị thu hồi, sau đó Thương Khâu tiếp tục đi về phía trước. Tạ Nhất hoảng sợ. Vừa rồi Thanh Cốt nói còn chưa xong, làm hại Tạ Nhất có điểm nghi hoặc.
Rốt cuộc biện pháp nhanh chóng khôi phục năng lực là cái gì? Làm gì? Còn mình thơm ngào ngạt có quan hệ gì?
Tạ Nhất trong lòng nghi hoặc, vì thế chạy đến bên cạnh Thương Khâu nhỏ giọng nói:
“Thương Khâu, Thanh Cốt nói biện pháp nhanh chóng khôi phục là cái gì? Làm gì?”
Thương Khâu nhìn một cái, ánh mắt kia làm người ta rợn người, giống như sâu không thấy đáy. Tạ Nhất không biết sao, lạnh từ ngoài đến trong xương.
Khi Tạ Nhất còn tưởng rằng Thương Khâu sẽ không nói, Thương Khâu nhàn nhạt nói:
“Làm tình.”
“Làm……?!”
Tạ Nhất liền đỏ mặt. Cũng không phải bởi vì Thanh Cốt muốn làm tình. Chỉ chú ý vào câu “Tạ Nhất thơm ngào ngạt như vậy, anh dám nói không nghĩ tới đi?”
Tạ Nhất đột nhiên nhận được thông tin quá lớn. Thông tin này sẽ làm Tạ Nhất ngủ không yên. Tạ Nhất cũng không dám hỏi lại. Dù sao biểu tình của Thương Khâu thực bình tĩnh, như không có gì đặc biệt, giống như từ hắn nói ra cũng không phải thực kinh người, chỉ là một từ bình thường như ăn uống mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.