Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 24: Hăm dọa




Thương Khâu nói lời cảm tạ xong, Hà Nguyên Phi liền lộ ra vẻ mặt mất mát, còn có chút chua xót. Trong lúc nhất thời mọi người đều không có nói chuyện. Tạ Nhất cảm thấy xấu hổ muốn chết.
Hà Nguyên Phi có phải hiểu lầm cái gì hay không? Vừa rồi mình chỉ là muốn cầu cứu Thương Khâu, cũng không có nói người mình thích là Thương Khâu nha. Nếu như hiểu lầm vậy, chuyện này liền lớn rồi! Mình chính là thẳng nam đó!
Ở thời điểm Tạ Nhất xấu hổ, Hà Nguyên Phi tựa hồ giảm bớt loại xấu hổ này, nói:
"A đúng rồi, các người vừa rồi hỏi vấn đề đó, đột nhiên tôi nghĩ tới...."
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Cái gì?"
"Chính là thuốc giảm béo. Trong phòng tập thể thao có huấn luyện viên Trần dạy bơi lội, đúng là có bán thuốc giảm béo. Tôi nhìn thấy có vài học viên mua thuốc đó. Bất quá phỏng chừng không linh nghiệm như vậy đâu. Một ngày làm sao có thể gầy xuống, sao có thể?"
Hà Nguyên Phi cười nói tiếp.
"Tôi lúc trước cũng muốn mua. Nhưng thuốc kia bán giá rất cao, tôi không phải đặc biệt giàu có. Các người cũng biết đó, thẻ phòng tập một năm rất đắc, còn phải đóng một lần. Nhưng tôi có người bạn học cùng khóa, gọi là Phùng Oanh. Cô ấy có mua thuốc của huấn luyện viên Trần. Hay là các người hỏi cô ấy xem?"
"Phùng Oanh?!"
Tạ Nhất kinh ngạc thiếu chút nữa hô lên. Hà Nguyên Phi nói:
"Làm sao vậy?"
Thương Khâu thật thực bình tĩnh, không có chấn kinh như Tạ Nhất, nói:
"Phùng Oanh cũng là học viên của huấn luyện viên Trần? Lại còn có mua thuốc giảm béo?"
Hà Nguyên Phi gật đầu nói:
"Đúng vậy. Các người biết Phùng Oanh sao? Mà hôm nay không có thấy cô ấy tới học, mới vừa đăng ký một năm mà."
Tạ Nhất càng nghĩ càng cảm thấy huấn luyện viên Trần thực khả nghi. Phùng Oanh là học viên, hơn nữa còn mua thuốc giảm béo của huấn luyện viên Trần. Tạ Nhất nói:
"Vị huấn luyện viên Trần kia hôm nay có ở phòng tập thể thao không?"
Hà Nguyên Phi cười nói:
"Có, các người nhìn ở đàng kia đó!"
Tạ Nhất theo phương hướng Hà Nguyên Phi chỉ quay đầu nhìn lại. Liền thấy ở bên ngoài cửa kính không xa, có một người đàn ông dáng khá chuẩn đứng ở bên ngoài phòng tập thể thao hút thuốc, đang cùng người khác nói chuyện. Hà Nguyên Phi nói:
"Người hút thuốc chính là huấn luyện viên Trần."
Huấn luyện viên Trần cùng vài người nói nói cười cười, ngay sau đó từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ. Người cùng hắn nói chuyện lập tức từ trong túi móc ra tiền. Huấn luyện viên Trần đem hộp nhỏ giao cho đối phương, sau đó hai bên lại nói nói mấy câu, liền chia tay.
Thương Khâu nheo nheo mắt, đột nhiên đứng lên, nói:
"Tôi ăn xong."
Tạ Nhất thấy Thương Khâu phải đi, cũng đứng lên, vội vàng nói:
"Ngượng ngùng quá, chúng tôi còn có việc gấp, cần lập tức đi làm......"
Hà Nguyên Phi cười cười, nói:
"Không có việc gì, không có việc gì."
Tạ Nhất gọi phục vụ tính tiền. Bởi vì bọn họ rời đi vội vàng, bởi vậy Tạ Nhất tính tiền, sau đó vội vàng đuổi theo ra ngoài.
Nếu huấn luyện viên Trần thật là hung thủ, Thương Khâu có thể bị nguy hiểm không?
Tạ Nhất lao ra, vừa lúc nhìn thấy huấn luyện viên Trần đi vào phòng tập thể thao. Thương Khâu trong tay cầm một cái hộp thuốc nhỏ. Chỉ trong chốc lát, Thương Khâu thế nhưng thật sự đã mua được thuốc giảm béo. Tạ Nhất chạy tới, thở phì phò, nói:
"Anh...... anh mua rồi?!"
Thương Khâu không nói gì, trực tiếp mở nắp hộp. Nêm phong thực không rắn chắc, thoạt nhìn như là đồ giả. Thương Khâu mở bàn tay, đổ ra mấy viên, đặt ở trước mũi ngửi ngửi.
Tạ Nhất cũng thò lại gần ngửi, bất quá không có ngửi ra mùi gì. Chỉ thấy viên thuốc nhỏ màu trắng, nhìn không ra chủng loại. Cũng không phải âm hiểu y dược, Tạ Nhất vừa định nói hay là ủy thác người hiểu biết y dược kiểm tra một chút. Kết quả Thương Khâu đưa viên thuốc đặt ở bên miệng, nhẹ nhàng liếm một chút.
Động tác này khiến Tạ Nhất sợ tới mức gáy phát lạnh, vội vàng hô to một tiếng, muốn ngăn Thương Khâu. Bất quá Thương Khâu cũng không có đem viên thuốc ăn luôn, chỉ là liếm một chút, ngay sau đó híp mắt, đầy mặt đều là không vui nói:
"Chỉ là vitamin C."
Tạ Nhất tư duy theo không kịp, nói:
"Cái... cái gì?"
Thương Khâu đem những viên thuốc bỏ lại trong hộp, nói:
"Những viên thuốc này chỉ là vitamin C thôi. Theo lý mà nói vitamin C xác thật có công dụng hỗ trợ tan mỡ giúp làm đẹp, bất quá cũng chỉ như vậy."
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Cho nên không phải huấn luyện viên Trần?"
Thương Khâu lắc lắc đầu, sau đó liền xoay người rời đi. Tạ Nhất chạy theo sau, quơ quơ tay.
"Huấn luyện viên Trần kia bán chính là thuốc giả. Anh dùng bao nhiêu tiền mua? Vitamin C ở nhà thuốc chỉ cần mấy tệ là mua một hộp?"
Thương Khâu nhàn nhạt nói:
"Một ngàn năm trăm."
Tạ Nhất trên mặt không có biểu tình kinh ngạc, gật gật đầu. Cách hai giây sau đột nhiên chấn kinh nói:
"Cái gì!? Một ngàn năm trăm!"
Thương Khâu tựa hồ đang nghĩ sự tình, bị hỏi như vậy, nhíu nhíu mày. Tạ Nhất nói:
"Một ngàn năm trăm tệ? Không phải lừa đảo sao?!"
(1 CNY đổi khoảng 3300 VNĐ)
Thương Khâu không nói chuyện, tiếp tục đi về phía trước. Tạ Nhất đuổi theo sau, trong lòng bóp cổ tay vì 1500 tệ.
Thương Khâu ngày thường ăn mặc cũng không tính quá cao cấp, thoạt nhìn thực đơn giản. Nghe nói hắn là thợ săn ma, nhưng Tạ Nhất hoàn toàn không biết săn ma thu nhập nhiều hay ít, cho nên cũng không biết Thương Khâu có của cải.
Thương Khâu giống như cũng không có đau lòng vì 1500 tệ, chẳng lẽ là đại gia ngầm?
Tạ Nhất nghĩ, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói:
"Thương Khâu, anh mới vừa cùng Hà Nguyên Phi nói cảm ơn là có ý tứ gì?"
Thương Khâu đang suy nghĩ sự tình, nghe câu nói này tựa hồ hứng thú, quay đầu nhìn Tạ Nhất, còn nhướng mày, nói:
"Ý tứ trên mặt chữ."
Tạ Nhất:
"......"
Tạ Nhất trong nháy mắt rớt quai hàm.
Xem ra Hà Nguyên Phi quả nhiên là hiểu lầm. Mà Thương Khâu không những không có giảm hiểu lầm, ngược lại còn làm tăng thêm!
Thương Khâu thấy Tạ Nhất lộ ra vẻ mặt buồn rầu, còn cười cười, nói:
"Tôi giúp cậu uyển chuyển từ chối hắn, cậu nên cảm tạ tôi."
Còn muốn cảm tạ?
Tạ Nhất nói:
"Cảm tạ thế nào?"
Thương Khâu nghĩ nghĩ, nhàn nhạt nói:
"Đột nhiên muốn ăn phô mai que."
Tạ Nhất:
"......"
Nam thần soái ca cũng là đồ tham ăn.
Hai người đi về nhà. Phòng tập thể thao không có thu hoạch gì. Huấn luyện viên Trần tuy rằng thực khả nghi, nhưng tám phần chỉ là bán thuốc giả. Manh mối lại bị chặt đứt.
Thương Khâu muốn ăn phô mai que, nhưng ở nhà khẳng định không có nguyên liệu nấu ăn này. Thực may ở quán ăn có. Mấy ngày nay quán đóng cửa không thể buôn bán, nhưng có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn chưa dùng để ở đó. Tạ Nhất tính toán mang Thương Khâu qua đó, lấy nguyên liệu về nhà, sau đó làm cho Thương Khâu ăn.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Tạ Nhất nói:
"Buổi tối anh muốn ăn cái gì? Làm cơm Tây, bò bít tết thế nào?"
Thương Khâu giống như không có kén ăn. Dù sao hắn lúc trước sống một mình, vẫn luôn ăn mì ăn liền, cũng không có ăn ngán. Thương Khâu gật đầu nói:
"Thịt năm phần chín, một chai Lafleur đỏ năm 82."
Tạ Nhất tức khắc liền nghẹn trứ.
"...... Ngại quá, tôi là người nghèo."
Còn đòi rượu vang đỏ năm 1982 nữa! Rượu vang đỏ quý như vậy, không phải muốn mạng mình sao?
Hai người đi đến gần quán ăn, có người lập tức phất tay gọi bọn họ.
"Ông chủ! Ông chủ!"
Thế nhưng là A Lương.
Tạ Nhất vừa định đáp lại, kết quả thiếu chút nữa đã quên mình hiện tại là Thương Khâu. Thương Khâu duỗi tay ngăn cản một chút, sau đó tự mình thong thả ung dung đi qua.
A Lương chào Thương Khâu, nói:
"Ông chủ, anh có chuyển phát nhanh, đặt ở cửa quán, ghi tên người nhận là anh."
A Lương nói, đem một cái hộp nhỏ đặt vào tay Thương Khâu. Tạ Nhất thấy có chút kỳ quái.
Chuyển phát nhanh? Là gửi cho mình?
Thương Khâu cầm hộp nhìn thoáng qua, quả nhiên là chuyển phát nhanh, có ghi gửi tới "Tạ Nhất". Nhưng kỳ quái chính là không có địa chỉ, cũng không có số điện thoại. Như vậy chuyển phát nhanh khẳng định gửi không tới. Càng quan trọng là không phải bao bì đóng gói của chuyển phát nhanh. Bởi vì bao bên ngoài như là hộp quà, còn cột dây.
A Lương ngây ngô cười gãi cái ót, nói:
"Ông chủ, người gửi chuyển phát nhanh này thẩm mỹ khẳng định có vấn đề. Dùng dải lụa trắng đen vàng, thoạt nhìn như đám tang a!"
Đích xác ba màu này chỉ dùng chung khi ở lễ tang. Xe vận chuyển di thể đều treo chùm bông vải ba loại màu sắc này.
Thương Khâu cầm hộp kia nhíu nhíu mày, sắc mặt tức khắc nghiêm túc lên. Tạ Nhất bị vẻ mặt của hắn dọa rồi.
Thương Khâu khi thực nghiêm túc nhìn sẽ là lạnh như băng. Nhưng ở chung lâu rồi sẽ phát hiện Thương Khâu kỳ thật khá tốt, ít nhất hắn thích động vật nhỏ, ngày thường cũng hoàn toàn không đáng sợ, không có biểu hiện khó ở chung.
Hiện giờ Thương Khâu biểu tình nghiêm túc dọa người, còn mang theo hàn ý, làm phía sau lưng Tạ Nhất phát lạnh, nói:
"Làm sao vậy?"
Thương Khâu đem hộp chậm rãi lật qua, mọi người tức khắc hít một hơi. Không chỉ là Tạ Nhất, còn có A Lương. A Lương chấn kinh nói:
"Đây...... hộp sao chảy máu!?"
Là máu......
"Tí tách... tí tách..."
Từ góc hộp có máu chảy xuống. Đáy hộp đã ẩm ướt. Đặc biệt là chỗ góc có rất nhiều máu. Màu đỏ sẫm tí tách chảy ra, dính đầy tay Thương Khâu.
Thương Khâu sắc mặt u ám. Ngón trỏ ngón giữa cùng ngón cái nhẹ nhàng vê vết máu đỏ thẫm, còn ngửi một chút, ngay sau đó nhanh chóng đem hộp mở ra.
Tạ Nhất có chút khẩn trương nhìn cái hộp.
Bên trong trống rỗng, chỉ có một thứ là cái bánh bao. Thoạt nhìn là bánh bao bình thường, nhưng bánh bao lại chảy máu tươi. Máu chảy tràn ra bên ngoài làm hộp ướt nhẹp.
"Tí tách.... Tí tách... Tí tách......"
Bánh bao còn đang không ngừng chảy máu. Thương Khâu lạnh mặt đem hộp ném xuống, sau đó nhẹ nhàng bẻ cái bánh bao ra.
"Trời ơi!"
A Lương hô một tiếng. Tạ Nhất cũng sợ tới mức thần kinh căng thẳng. Trong bánh bao thế nhưng kẹp một ngón tay trỏ. Ngón tay bị máu tươi nhiễm đỏ đến loang lổ, thẳng tắp cứng ngắc ở trong bánh bao. Nhân bánh bao là ngón tay, nhìn rất ghê tởm.<HunhHn786>
"Ụa!!"
Lúc Thương Khâu duỗi tay sờ ngón tay kia, Tạ Nhất thật sự nhịn không được, che lại miệng mình muốn ói.
Ghê tởm đến đầu tê dại.
Sắc mặt Thương Khâu u ám, bất quá biểu tình rất bình tĩnh, duỗi tay đem ngón tay lấy ra nhìn nhìn, nói:
"Giả."
"Giả?"
Thương Khâu gật đầu nói:
"Bằng cao su, không phải thật."
Hắn vừa nói, Tạ Nhất cùng A Lương mới nhẹ nhàng thở ra, thở ra thật mạnh. A Lương cười nói:
"Là trò đùa à! Làm tôi sợ muốn chết."
Tạ Nhất cũng vỗ ngực. Thương Khâu nói:
"Chỉ sợ không phải trò đùa đâu, là hăm dọa."
Tạ Nhất kinh ngạc nói:
"Hâm dọa?"
Thương Khâu gật gật đầu, nói:
"Ngón tay là giả, nhưng máu là thật."
Tạ Nhất mở to hai mắt, nói:
"Máu..... máu gì?"
Thương Khâu vê vết máu, híp mắt, biểu tình vẫn âm trầm, nói:
"Không phải máu người, là máu mèo, vừa mới chết không lâu......"
Hắn vừa nói, Tạ Nhất chỉ cảm thấy đầu "ong" một tiếng.
Máu mèo? Nói cách khác có người giết một con mèo, lấy máu, muốn hâm dọa Thương Khâu? Không... có lẽ không phải hâm dọa Thương Khâu. Vì trên hộp kia viết tên "Tạ Nhất"!
Thương Khâu nhẹ nhàng vê máu trên ngón tay, nhàn nhạt nói:
"Bi thương, sợ hãi...... tự ti."
Tạ Nhất không hiểu hắn nói cái gì, kỳ quái nhìn Thương Khâu lầm bầm.
"Anh nói cái gì?"
Thương Khâu quay đầu đi, hướng về phía khu nhà. Tạ Nhất chạy nhanh theo sau, nói:
"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
Thương Khâu nói:
"Cảm xúc của người hâm dọa. Máu thuần âm, oán khí cũng đều là âm khí. Vừa rồi trong máu mèo bám vào cảm xúc bi thương, sợ hãi, còn có tự ti."
Tạ Nhất càng nghe càng không rõ.
"Vì cái gì muốn hăm dọa?"
Hai người lên lầu, liền thấy được Nhiếp Tiểu Thiến. Nhiếp Tiểu Thiến tựa hồ đang đợi bọn họ, vội vàng chào đón. Kết quả thấy được tay Thương Khâu có hộp máu, Nhiếp Tiểu Thiến sợ hãi nói:
"Công tử làm gì vậy?"
Thương Khâu không trả lời, chỉ hỏi.
"Có chuyện gì sao?"
Nhiếp Tiểu Thiến vội vàng nói:
"Đúng rồi, đúng rồi, lúc trước hai vị công tử muốn tôi hỏi thăm thứ gì có thể trong nháy mắt hấp thu tinh huyết, hình như có chút thông tin."
Tạ Nhất nhanh nói:
"Tin gì? Thật là có sao?"
Nhiếp Tiểu Thiến nói:
"Chỉ là có một chút, nhưng cũng không hoàn toàn phù hợp."
Thương Khâu nói:
"Là gì?"
Nhiếp Tiểu Thiến nói:
"Tức Cơ Hoàn."
Tạ Nhất trong nháy mắt có điểm ngốc, nói:
"Tức Cơ Hoàn của Triệu Phi Yến!?"
Đùa sao......
Truyền thuyết có nói Triệu Phi Yến cùng muội muội là Triệu Hợp Đức độc sủng lục cung, rất được Lưu Ngao yêu thích. Trừ việc hai tỷ muội có sắc đẹp, còn có một nguyên nhân, đó chính là Tức Cơ Hoàn.
Trong truyền thuyết Tức Cơ Hoàn là một loại đan dược, có thể giảm béo trắng da. Hơn nữa bởi vì bên trong có xạ hương, đặt ở rốn chờ hòa tan còn có thể tỏa mùi thơm. Mùi hương này còn có công năng thúc tình, cũng là một loại thuốc trợ hứng.
Tuy rằng Tức Cơ Hoàn vô cùng kì diệu, nhưng Tạ Nhất cảm thấy kia cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Nhiếp Tiểu Thiến nói:
"Đúng vậy, chính là Tức Cơ Hoàn của Triệu Phi Yến. So với các loại thuốc giảm béo dương gian thì lợi hại hơn nhiều, thật sự có thể làm thân thể gầy nhanh chóng. Bất quá vừa rồi tôi gọi điện thoại hỏi, Triệu Phi Yến nói cũng không thể trong một đêm gầy xuống được, cũng không có tà như vậy."
Thương Khâu nhíu nhíu mày, Tạ Nhất nói:
"Làm nhiều việc cũng vô ích a."
Nhiếp Tiểu Thiến cười nói:
"Công tử, đừng nóng vội. Tuy rằng cũng không phù hợp, nhưng Triệu Phi Yến nói cho Tiểu Thiến biết mấy ngày nay nàng bận rộn ở âm phủ xin độc quyền Tức Cơ Hoàn, kỳ thật có nguyên nhân......"
Lời nói còn chưa xong, Thương Khâu liền nhíu mày nói:
"Phương pháp chế tạo Tức Cơ Hoàn bị trộm."
Hắn tuy rằng nói chính là câu nghi vấn, nhưng ngữ khí thập phần khẳng định. Nhiếp Tiểu Thiến vỗ tay nói:
"Đúng đúng, chính là như vậy. Triệu Phi Yến nói phương pháp chế tạo bị trộm rồi."
Tạ Nhất có điểm mê mang, nói:
"Bị trộm?"
Thương Khâu híp mắt nói:
"Không chỉ là bị trộm, lại còn có bị cải tiến."
Thương Khâu nói, như suy tư gì, đi tới cửa. Hắn mở cửa trực tiếp đi vào. Tạ Nhất cũng chạy nhanh theo sau. Nhiếp Tiểu Thiến nhìn bọn họ vào phòng, vội vàng nói:
"A, hai vị công tử, nói xong rồi? Tâm sự chút, đừng đi a!"
"Rầm!"
Thương Khâu cũng không có thương hương tiếc ngọc, trực tiếp đóng cửa chạy lấy người.
Nhiếp Tiểu Thiến:
"......"
Tạ Nhất đi theo Thương Khâu vào cửa, cảm thấy lung tung rối loạn, có chút hồ đồ. Hôm nay trải qua sự tình quá nhiều. Đầu tiên là khách hàng của Thương Khâu vô duyên vô cớ biến thành bộ xương trắng. Sau đó bọn họ tra xét phòng tập thể thao không có kết quả. Thật vất vả từ chỗ Hà Nguyên Phi nghe nói một ít về Phùng Oanh. Kết quả huấn luyện viên Trần chỉ bán vitamin C, manh mối liền bị chặt đứt. Không chỉ là chặt đứt, bọn họ còn thu được đồ vật hăm dọa.
Thương Khâu vào nhà trực tiếp đi rửa tay. Trên tay hắn có máu, nên cẩn thận rửa vài lần. Tạ Nhất khó hiểu nói:
"Vì sao có người đưa chúng ta đồ vật khủng khiếp như vậy. Máu mèo? Quá biến thái đi."
Thương Khâu rửa tay xong, dừng một chút, nói:
"Có lẽ...... Bởi vì đã tìm đúng phương hướng."
Tạ Nhất càng mê mang.
Đúng phương hướng?
Thương Khâu rửa sạch tay, cầm khăn lông lau khô. Tạ Nhất đột nhiên phát hiện kỳ thật thân thể mình cũng rất soái. Động tác lau tay của Thương Khâu cũng lộ ra một khí chất tao nhã.
Thương Khâu thấy Tạ Nhất không hiểu, giải thích.
"Đột nhiên có người đưa tới đồ vật, lại là máu mèo, còn có ngón tay cao su, còn làm cho ghê rợn. Đơn giản là một loại đả kích thị giác gây sợ hãi."
Tạ Nhất gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Bởi vì khi mở ra cái hộp nhìn thật sự thực rất đáng sợ. Tuy rằng ngón tay là cao su, nhưng có máu bao phủ, hiệu quả thị giác rất lớn. Hơn nữa Thương Khâu nói đó là máu mèo, một sự tàn nhẫn khiến không rét mà run, càng khiến người ta lạnh sống lưng.
Thương Khâu nói:
"Có người muốn dọa chúng ta. Vì cái gì? Có lẽ bởi vì chúng ta đã giẫm tới cái đuôi của người đó."
Tạ Nhất nghe xong lúc này trong đầu chợt lóe ý tưởng, nói:
"Phòng tập thể thao?"
"Có lẽ chúng ta theo phương hướng đúng, người kia cảm giác sợ hãi."
Tạ Nhất nói:
"Chẳng lẽ là huấn luyện viên Trần? Hắn chính là người hướng dẫn Phùng Oanh, còn bán thuốc giả."
Thương Khâu nói:
"Cũng không biết. Ngày mai có thể phải đi đến phòng tập thể thao kia thêm một chuyến."
Hai người tính toán ngày mai lại đi một chuyến đến phòng tập thể thao. Buổi tối cũng không có ăn phô mai que và bò bít tết. Vì bọn họ vừa rồi đích xác đã đến quán ăn, nhưng không mang nguyên liệu nấu ăn về, mà mang về một bánh bao máu cùng ngón tay cao su. Tuyệt đối không thể đem thứ đó nấu ăn.
Trong nhà không có quá nhiều nguyên liệu nấu ăn, Tạ Nhất liền quyết định làm món trứng bao cơm đơn giản, vừa nhanh vừa ăn ngon.
Thương Khâu có thói ở sạch, trên tay hắn dính máu, vừa rồi đã rửa qua, thời điểm Tạ Nhất đi làm cơm, Thương Khâu lại đi tắm rửa. Tạ Nhất liền thừa dịp hắn tắm rửa, nhanh chóng làm món trứng bao cơm, chờ Thương Khâu tắm xong liền có thể ăn.
Đừng thấy trứng bao cơm đơn giản, nhưng Tạ Nhất nấu ăn tuyệt đối không hề qua loa. Tạ Nhất lấy chút măng, nấm hương, đậu cô ve, tôm lột vỏ rửa sạch. Tất cả đều thái hạt lựu. Sau đó lại lấy cơm nguội chuẩn bị trong chốc lát xào cùng nguyên liệu. Nguyên liệu nấu ăn cũng có chút phức tạp.
Thời điểm Tạ Nhất xào cơm, Thương Khâu đã tắm rửa xong. Hắn mặc một áo tắm dài đi ra, tóc còn ẩm ướt.
Tạ Nhất cảm thấy được một sự ẩm ướt, quay đầu nhìn lại, suýt nữa bị "chính mình" làm giật mình rồi. Sống hai mươi mấy năm, Tạ Nhất cũng chưa từng yêu đương, không có bạn gái. Một mặt là hẹn hò quá tốn kém. Mặt khác cũng là vì Tạ Nhất không có duyên với phái nữ.
Cho nên Tạ Nhất vẫn luôn cảm thấy diện mạo của mình bình thường hoặc là nói gương mặt đại chúng. Nhưng Thương Khâu trong thân xác Tạ Nhất, tóc ướt khoác một kiện áo tắm dài, đai lưng hờ hững. Hình ảnh này cho cảm giác thật giống như tiểu thịt tươi trong phim thần tượng trên truyền hình đi ra.
(Tiểu thịt tươi là một từ khá phổ biến trong giới giải trí Trung Quốc, chuyên dùng để chỉ các idol nam độ tuổi từ 18 đến 30, trẻ trung, đẹp trai và hơi có phần non nớt)
Tạ Nhất nhìn đăm đăm, cơm thiếu chút nữa bị cháy khét. Thương Khâu cúi đầu nhìn nhìn chính mình, ngay sau đó nói:
"Nhìn cái gì?"
Tạ Nhất lúc này mới hoàn hồn, cười tủm tỉm nói:
"Xem ra tôi cũng rất đẹp trai."
Thương Khâu cười một tiếng, không nói gì, chỉ là dựa vào cửa phòng bếp, nói:
"Làm cơm chiên?"
"Không phải, anh đi ra ngoài chờ đi. Phòng bếp nhiều khói và dầu mỡ, anh không phải có thói ở sạch sao?"
Thương Khâu không có lập tức rời đi, chỉ là nhìn Tạ Nhất làm cơm.
Hạt cơm trắng như ngọc ở trong chảo quay cuồng, có màu xanh của đậu cô ve, màu vàng của măng, nấm hương màu đen, tôm bóc vỏ từ trong suốt chuyển sang đỏ nhìn hết sức đẹp mắt.
Thương Khâu híp mắt nhìn Tạ Nhất làm cơm, nói:
"Nhìn cậu nấu cơm tự nhiên có loại cảm giác... rất vui."
"Vui?"
Tạ Nhất quay đầu lại nhìn Thương Khâu, đắc chí sửa cho đúng, nói:
"Cái này kêu là cảm giác hạnh phúc."
Trên mặt Thương Khâu khó có được lộ ra chút mê mang, nói:
"Hạnh phúc?"
Tạ Nhất cười nói:
"Đương nhiên. Tôi từ nhỏ đã không có người nhà, chỉ có một ít bà con xa không thân thiết. Anh biết không? Tôi vẫn luôn mong về đến nhà, có người nấu cơm cho tôi ăn. Đó hẳn chính là cảm giác hạnh phúc... Bất quá sau khi trưởng thành, phát hiện chuyện này không có khả năng, cho nên tôi liền tự mình học nấu ăn."
Thương Khâu nghe không có lập tức nói chuyện, tựa hồ ở trong dư vị lời nói của Tạ Nhất, sau đó mới chậm rãi nói:
"Tôi không biết mình có người nhà hay không. Từ khi biết chuyện tôi đã là người săn ma."
Tạ Nhất lại quay đầu nhìn hắn một cái. Giọng Thương Khâu rất trầm, mang theo từ tính, phảng phất có sức hút kỳ lạ.
"Tôi cũng không phải là có thói ở sạch, chỉ là cảm quan so với người bình thường nhạy hơn. Âm khí tàn lưu ở trên người..."
Hắn nói, cúi đầu nhìn bàn tay, híp mắt, nói:
"Tôi có thể cảm giác được giãy giụa... cùng tuyệt vọng."
Tạ Nhất kinh ngạc nhìn Thương Khâu, thiếu chút nữa đã quên đảo cơm trong chảo. Trong lúc nhất thời phòng bếp chỉ có thể nghe được âm thanh lách tách của cơm trong chảo.
Tạ Nhất phục hồi tinh thần lại, nhanh nói:
"Được rồi, lập tức xong ngay, rất nhanh là có thể ăn, giúp tôi lấy hai cái đĩa."
Thương Khâu xoay người đi giúp. Kết quả Thương Khâu đang ở trong thể xác Tạ Nhất, tủ âm tường quá cao, hắn lấy không được. Tạ Nhất nhìn thấy Thương Khâu với không tới, nhất thời không nhịn xuống, tức khắc cười ha hả. Bụng vì cười mà phát đau, thiếu chút nữa ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất.
Cái này kêu là không phải không báo mà là chưa tới!
Thương Khâu nhìn tủ âm tường, lại bất đắc dĩ nhìn qua Tạ Nhất, ngay sau đó nói:
"Tôi đi ra ngoài chờ."
Tạ Nhất vẫy vẫy tay, nói:
"Đi đi."
Tạ Nhất động tác thực nhanh nhẹn, cơm chiên xong liền bắt đầu làm trứng bao bên ngoài.
Trứng gà màu vàng óng ánh. Tạ Nhất nhớ rõ Thương Khâu thích trứng gà lòng đào, nên cố ý làm trứng còn mềm, chưa chín hẳn. Trứng được phủ lên trên cơm chiên với nguyên liệu phong phú. Trên mặt trứng như tấm vải vàng kia còn có sốt cà chua đỏ tươi. Trứng bao cơm thơm ngào ngạt liền ra lò.
Tạ Nhất bưng hai đĩa cơm đi ra ngoài, đặt lên bàn, cười tủm tỉm nói:
"Nếm thử đi."
Màu vàng rực rỡ của trứng ở dưới ánh đèn thoạt nhìn dị thường non mềm. Thương Khâu cầm lấy cái muỗng, chậm rãi ấn xuống, trong nháy mắt, lớp trứng có phần da mềm mại mỏng manh vỡ ra. Phần trứng chưa chín hẳn như nước canh thấm vào bên cơm bên dưới. Một muỗng múc ra, có măng, nấm hương tôm bóc vỏ, đậu cô ve trộn lẫn ở trong cơm. Phần cơm phong phú cùng trứng mềm mại cho vào miệng, hương vị thật thơm ngon. Các loại vị giác xen lẫn đích xác gần với hạnh phúc.
Thương Khâu ăn một ngụm, Tạ Nhất cười tủm tỉm nói:
"Ăn ngon không?"
Thương Khâu tuy rằng không nói chuyện, bất quá gật gật đầu. Tạ Nhất lại nói:
"Tôi làm đương nhiên ăn ngon rồi."
Hai người ăn trứng bao cơm xong, xét thấy Thương Khâu là sinh hoạt tàn phế cấp chín, cho nên Tạ Nhất đi rửa chén, sau đó mới đi tắm rửa.
Hai người cũng không có làm gì, Tạ Nhất suy nghĩ về phòng tập thể thao kia. Nơi đó vừa mới khai trương không bao lâu, huấn luyện viên Trần ngày mai cũng có chương trình dạy, là lớp bơi lội. Hà Nguyên Phi cùng Phùng Oanh đều là học viên của hắn.
Ngày hôm sau Tạ Nhất cùng Thương Khâu lại đi đến phòng tập thể thao. Hai người tới phòng tập thể thao, mua phiếu một lần bơi lội, sau đó vào phòng cất đồ, chuẩn bị đổi quần bơi.
Tạ Nhất cùng Thương Khâu đi vào phòng giữ đồ, liền nghe được có người gọi.
"Thương Khâu!"
Giọng kia thực hưng phấn, hiển nhiên thập phần cao hứng. Bởi vì kêu tên Thương Khâu, cho nên Tạ Nhất không có phản ứng, còn lo đem ba lô buông xuống, chuẩn bị nhét vào ngăn tủ. Đứng bên cạnh, Thương Khâu dùng khuỷu tay nhẹ nhàng đụng Tạ Nhất một chút.
"Thương Khâu!"
Người nọ lại gọi một tiếng. Tạ Nhất lúc này mới nhớ tới mình hiện tại là Thương Khâu. Tạ Nhất nhanh quay đầu. Thì ra là Hà Nguyên Phi.
Hà Nguyên Phi mang một cái ba lô đi vào. Bởi vì dáng người rất béo, hắn chạy vào thở hổn hển, đầy đầu đều là mồ hôi, hưng phấn cùng Tạ Nhất vẫy tay, nói:
"Anh cũng tới a!"
Hà Nguyên Phi là học viên của huấn luyện viên Trần. Hôm nay huấn luyện viên Trần có lớp bơi lội, Hà Nguyên Phi khẳng định cũng tới học. Bởi vậy cũng không xem như ngẫu nhiên gặp mặt. Bất quá Tạ Nhất có điểm xấu hổ. Dù sao ngày hôm qua Hà Nguyên Phi mới thổ lộ, lại còn có hiểu lầm.
Hà Nguyên Phi hưng phấn cùng Tạ Nhất bắt chuyện. Thương Khâu ở bên cạnh đã đổi xong quần bơi. Tạ Nhất đang chuẩn bị đổi quần bơi, bất quá ánh mắt Hà Nguyên Phi đặc biệt "sắc bén", vẫn luôn nhìn chăm chú vào Tạ Nhất. Tạ Nhất có điểm ớn lạnh, không dám thay quần áo.
Thương Khâu đổi xong quần áo, đem đồ đến bỏ vào ngăn tủ, ngay sau đó liền đi tới. Trên mặt không có biểu tình đặc thù gì, hắn lại không dấu vết đứng giữa Hà Nguyên Phi cùng Tạ Nhất.
Tuy rằng thân thể Tạ Nhất thấp hơn thân thể Thương Khâu, nhưng cũng không tính lùn, còn xem như chiều cao bình thường. Thương Khâu đứng giữa khiến Hà Nguyên Phi thấy không rõ Tạ Nhất, đành phải có chút mất mát đi đến một bên.
Tạ Nhất thấy Hà Nguyên Phi tránh ra, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười với Thương Khâu.
"Cảm ơn nha."
Thương Khâu không nói chuyện, ôm cánh tay đứng ở bên cạnh. Tạ Nhất nhanh đổi quần bơi. Nhưng dù đã không có Hà Nguyên Phi, Tạ Nhất vẫn cảm giác được một tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm chính mình, giống như muốn xuyên ra hai cái lỗ thủng vậy. Tạ Nhất ngẩng đầu, thấy Thương Khâu ôm cánh tay, vẻ mặt mặt vô biểu tình nhìn chính mình.
Tạ Nhất:
"......"
Xem đến chuyên chú như vậy. Nhưng mấu chốt hắn nhìn thân thể "chính mình" nha!
Tạ Nhất không thể nói gì.
Tạ Nhất đổi quần bơi xong, nói:
"Xong...... rồi, đi thôi!"
Thương Khâu lúc này mới gật gật đầu. Hai người đi ra khỏi phòng để đồ, vào bể bơi. Huấn luyện viên Trần quả nhiên ở nơi đó, đã bắt đầu dạy học. Khóa học giảm béo phần lớn là nữ. Tạ Nhất cùng Thương Khâu đi qua, đứng ở bên cạnh nhìn.
Mới bắt đầu chính là ở trên bờ kéo duỗi, giảng giải một chút bí quyết bơi lội giảm béo, cũng không có gì đặc biệt. Bất quá Tạ Nhất phát hiện, huấn luyện viên Trần quả nhiên không phải người tốt, dù hắn không phải hung thủ, nhưng cũng không phải người tốt. Những học viên nữ đa số dáng người mập mạp, tuy rằng không thon thả, nhưng thực đầy đặn. Tạ Nhất quan sát trong chốc lát, thấy huấn luyện viên Trần rất nhiều lần động tay động chân.
Tạ Nhất cùng Thương Khâu nhìn trong chốc lát, cũng không thể luôn nhìn chằm chằm hắn, liền chuẩn bị làm bộ dáng. Tạ Nhất nhìn bể bơi, tức khắc có chút choáng váng đầu, nói:
"Anh sẽ bơi sao?"
Thương Khâu nhìn qua Tạ Nhất, hỏi.
"Cậu không biết?"
Tạ Nhất nói:
"Tôi là vịt lên cạn a."
Thương Khâu lại nhìn Tạ Nhất, nói:
"Vịt biết bơi."
Tạ Nhất:
"......"
Là chê cười thật đau.
Ánh mắt Thương Khâu đảo quanh một vòng, ngay sau đó nói:
"Không cần xuống nước."
Tạ Nhất càng nghẹn họng nhìn trân trối Thương Khâu, không biết hắn có chủ ý gì. Bất quá Thương Khâu trước giờ nói sẽ không sai đâu.
Tạ Nhất theo Thương Khâu đi về phía trước, liền nhìn thấy Thương Khâu đi đến bên cạnh bể bơi. Hắn nói Tạ Nhất đứng yên đừng nhúc nhích, ngay sau đó tự mình theo bậc thang đi xuống dưới, thoạt nhìn muốn xuống nước.
Chỉ là hắn còn chưa có đi xuống, tay đột nhiên quơ quào, cả người liền nghiêng. Tạ Nhất sợ tới mức hô một tiếng, nhanh chóng muốn duỗi tay ra. Nhưng có người động tác nhanh hơn Tạ Nhất. Chính là nhân viên cứu hộ đi ngang qua. Nhân viên cứu hộ bắt lấy cánh tay Thương Khâu, nói:
"Anh không có việc gì chứ!?"
Tạ Nhất cũng không có phát hiện nhân viên cứu hộ đi ngang qua. Là một nữ nhân viên cứu hộ. Cô gái kéo Thương Khâu lại. Thương Khâu vừa đứng vững, sắc mặt mang theo hoảng sợ, miễn cưỡng mỉm cười, nói với nữ nhân viên cứu hộ:
"Thật là thật cám ơn cô. Bất quá... chân tôi giống như bị chuột rút."
Nữ nhân viên cứu hộ nhanh đỡ Thương Khâu đến bên cạnh, nói:
"Trước khi xuống nước nhất định phải làm động tác kéo duỗi. Chuột rút cũng không phải là vấn đề nhỏ. Để tôi giúp."
Tạ Nhất trong lòng cũng thập phần nôn nóng. Bản thân vốn chính là vịt lên cạn. Lúc trước khi còn ở đại học cùng bạn đi chơi, đã từng bị chuột rút ở trong nước, sặc nước thiếu chút nữa chết. Cho nên biết ở trong nước bị chuột rút đặc biệt khó chịu thế nào.
Thời điểm Tạ Nhất nôn nóng, Thương Khâu được nữ nhân viên cứu hộ đỡ, đột nhiên quay đầu lại nhìn, còn chớp chớp mắt.<HunhHn786>
Tạ Nhất:
"......"
Mẹ nó, thiếu chút nữa đã quên Thương Khâu là ảnh đế mặt than, kỹ thuật diễn thần sầu!
Nữ nhân viên cứu hộ mang theo người "bị thương" đi đến chỗ ngồi, còn giúp Thương Khâu khoác một cái khăn, tự mình ngồi xổm xuống xoa ấn chân. Mà Thương Khâu lúc này là một gương mặt hiền lành, không chút nào tiếc rẻ mỉm cười, nói:
"Thật cám ơn cô đã giúp đỡ."
Nữ nhân viên cứu hộ nói:
"Không có gì, đừng khách khí, đây là công việc của tôi."
Tạ Nhất đi tới, phát hiện Thương Khâu đã thành công cùng nữ nhân viên cứu hộ bắt chuyện. Thừa dịp cô gái ấn chân, Thương Khâu nói:
"Tôi thấy bên chỗ huấn luyện viên Trần dạy bơi lội có rất nhiều học viên."
Nữ nhân viên cứu hộ nói:
"Đó là khóa học giảm béo, lớp giảm béo của huấn luyện viên Trần rất có hiệu quả, nên người ghi danh cũng không ít."
Thương Khâu giống như lơ đãng nói:
"Có hiệu quả? Vậy có thể trong một ngày gầy xuống không?"
Nữ nhân viên cứu hộ ngẩng đầu nhìn Thương Khâu. Thương Khâu hiện tại bộ dạng vô hại, thiếu chút nữa khiến Tạ Nhất đứng bên cạnh làm bối cảnh bị mù. Tạ Nhất nhanh che lại mặt, thật sự không đành lòng nhìn.
Nữ nhân viên cứu hộ nói:
"Sao có thể, giảm béo phải tuần tự tiến hành. Nếu có người nói chỉ trong một ngày là có thể gầy xuống, không phải kẻ lừa đảo, chính là kẻ điên."
Thương Khâu hỏi thăm một chút. Huấn luyện viên Trần tuy rằng dạy hữu hiệu, nhưng cũng không có biện pháp làm một ngày liền gầy xuống. Toàn bộ phòng tập thể thao cũng không có nghe nói loại thuốc nào trong một ngày liền gầy xuống.
Thương Khâu lại quan sát trong chốc lát, không có bất luận phát hiện gì, liền xoay người, nói:
"Đi."
Hai người lại về tới phòng cất đồ, Tạ Nhất nói:
"Thật kỳ quái, chẳng lẽ phòng tập thể thao không đúng? Nhưng chúng ta bị hâm dọa mà."
Thương Khâu cũng cau mày. Gương mặt hiền lành vừa rồi, còn có nụ cười ôn nhu biến mất không thấy. Tạ Nhất ho khan một tiếng, nói:
"Cho tôi nói một câu ngoài lề được không?"
Thương Khâu nghiêng đầu, nói:
"Cái gì?"
"Anh có nghĩ tới đi làm diễn viên hay không?"
Thương Khâu lại nhìn một cái. Tạ Nhất vốn chính là nói giỡn. Ai bảo kỹ thuật diễn của Thương Khâu quá xuất sắc làm chi. Hơn nữa bọn họ không có bất luận thu hoạch gì, thay đổi không khí một chút miễn cho ủ rũ. Kết quả Thương Khâu lại rất đứng đắn nói:
"Không có."
Thương Khâu nói, lại đi về phía ngăn tủ chứa đồ của mình.
"Nhanh thay đổi quần áo, trong chốc lát những học viên sẽ tan học."
Tạ Nhất biết Thương Khâu không thích cùng người lạ tiếp xúc, trong chốc lát sẽ có người nhiều, vì thế gật gật đầu. Tạ Nhất nhanh mở ra ngăn tủ quần áo của mình, lấy quần áo chuẩn bị thay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.