Quán Ăn Đêm Kỳ Lạ

Chương 22: Quái mộng




Vừa mới vẫn là một mỹ nữ khiến người ta kinh diễm, trong nháy mắt da thịt biến thành bột phấn, rớt xuống “rào rào”. Cả khuôn mặt biến thành đầu lâu màu trắng, hốc mắt trống không, cái mũi cũng là hai lỗ đen, cái miệng chỉ còn lại hàm răng, há to bên trong toàn là máu.
Người đàn ông kêu thất thanh. Đầu tiên là trên mặt, sau đó là cổ, tiếp đến ngực cùng cánh tay, chỉ một khoảnh khắc, da thịt trên người Phùng Oanh hóa thành bột phấn rơi xuống, chỉ còn lại bộ xương khô trụi lủi.
Người đàn ông còn nắm xương cánh tay, sợ tới mức mở to hai mắt nhìn, thất thần, run rẩy chậm rãi buông ra tay.
“Răng rắc!!!”
Sau khi người đàn ông buông tay, bộ xương không có da thịt kia cũng ngã trên mặt đất……
Tạ Nhất trơ mắt nhìn một người sống đột nhiên biến thành bộ xương khô. Một sự lạnh lẽo tập kích đỉnh đầu, đồng tử kịch liệt co rút lại, gian nan nói:
“Chuyện…… chuyện gì xảy ra?!”
Thương Khâu cầm tay Tạ Nhất, vỗ nhẹ nhẹ hai cái, giọng trầm thấp, tựa hồ đang an ủi, nói:
“Bình tĩnh, đừng bị âm khí ảnh hưởng.”
Biến cố tới quá đột ngột, đặc biệt hiện tại là thời gian ăn cơm, đều là người bình thường vào quán. Xảy ra như vậy, thực khách đều bị dọa, lập tức kêu la sợ hãi.
“A a a a a...”
Kêu la sợ hãi, thật nhiều thực khách đứng lên bỏ chạy.
“Rầm rầm!!”
Cửa thiếu chút nữa bị đạp sập. Mọi người trực tiếp xông ra ngoài. Chuông gió bị va đập kêu “leng keng leng keng” không ngừng.
Bạn trai cũ của Phùng Oanh cũng sợ hãi kêu một tiếng, ngay sau đó trợn mắt té ngã trên mặt đất, ngất xỉu. Vị hôn thê tóc vàng mắt xanh của hắn kêu to, đứng lên, cũng mặc kệ hắn, theo đám người nhanh chóng lao ra ngoài.
Thương Khâu an ủi Tạ Nhất một chút. Thời điểm người khác đều rời xa bộ xương khô, Thương Khâu thế nhưng đi qua. Hắn ngồi xổm bên cạnh, híp mắt nhìn kỹ.
Tạ Nhất có chút sợ hãi, tuy rằng thời điểm trước khi xuyên không đã gặp qua một cảnh tượng hãi hùng. Nhưng bảo đảm, đời này còn chưa có gặp qua một người sống đột nhiên hoá thành tro bụi, còn sạch sẽ như vậy. Thật giống như... như là bị cái gì đó gặm thực sạch sẽ.
Thương Khâu cau mày, cẩn thận nhìn bộ xương. Ngồi trong một góc chuẩn bị ăn, Tất Bắc thấy được biến cố, cũng lập tức đi lại, bên cạnh còn có rất nhiều “siêu đặc cảnh đồ đen” hộ tống.
Tất Bắc cũng là nhíu lại mi xem thi thể.
Tạ Nhất nói A Lương gọi điện báo cảnh sát, sau đó bạo gan đi tới, nhỏ giọng hỏi Thương Khâu.
“Chuyện…… này là sao thế?”
Thương Khâu híp mắt, như suy tư gì, nói:
“Da thịt Phùng Oanh bị ăn sạch.”
“Ăn…… ăn sạch?!”
Tạ Nhất càng kinh ngạc.
Thứ gì có thể nháy mắt ăn sạch sẽ da thịt Phùng Oanh như vậy? Còn ở trước mắt bao người. Đây cũng quá nhanh.
Tất Bắc lập tức nói:
“Đầu Trâu Mặt Ngựa, mau chóng đi tra rõ việc này.”
Hắn nói xong, hai “siêu đặc cảnh” phía sau lập tức nói:
“Dạ, sếp!”
Thương Khâu sau khi xem xong liền đứng lên. Tạ Nhất kỳ quái nói:
“Phùng Oanh đột nhiên biến gầy, có thể quan hệ cùng thứ ăn da thịt này hay không?”
Thương Khâu gật gật đầu, khẳng định cách nói của Tạ Nhất.
“Có quan hệ, Phùng Oanh mới đầu bị hút máu. Có cái gì đó hút máu cô ấy, hơn nữa lòng tham không đáy, cuối cùng ăn sạch cả da thịt.”
Thương Khâu nói thực bình tĩnh, ngữ khí cũng nhàn nhạt, nhưng mà Tạ Nhất nghe chỉ cảm thấy bủn rủn. Tạ Nhất nói:
“Thứ gì hút máu?”
Thương Khâu nói:
“Có rất nhiều, quỷ hút máu, cương thi hút máu, còn có một ít cô hồn dã quỷ cũng sẽ hút máu.”
Tạ Nhất nghe cảm thấy cũng quá rộng khắp đi.
Thương Khâu nghĩ nghĩ, đột nhiên nhướng mày nói:
“Bất quá bên cạnh chúng ta thật ra có ‘chuyên gia ’.”
Chuyên gia?
Tạ Nhất thập phần mê mang, không biết Thương Khâu nói chính là ai.
Thực mau cảnh sát đã tới. Sự tình phát sinh ở quán của Tạ Nhất, bởi vậy yêu cầu phối hợp điều tra, quán ăn bị đóng cửa mấy ngày, không thể tiếp tục kinh doanh. Cánh sát yêu cầu chờ sự tình có tiến triển mới có thể tiếp tục mở cửa bán.
Bởi vì lúc ấy cảnh tượng thực hỗn loạn, cho nên thật nhiều thực khách bỏ chạy. Bạn trai cũ của Phùng Oánh bị ngất xỉu không chạy được, bị mang đi tra hỏi. Vị hôn thê của hắn không thấy bóng dáng, còn có một ít thực khách cũng đều không thấy, chuyện này có chút không thuận lợi.
Tạ Nhất cùng Thương Khâu phối hợp điều tra đến đêm khuya. Khi hai trở về, ra khỏi thang máy, Thương Khâu cũng không có lập tức mang theo Tạ Nhất trở về nhà ngủ, mà là gõ cửa nhà bên cạnh.
Nhiếp Tiểu Thiến ở tại nhà Tạ Nhất, nghe thấy có người gõ cửa liền mở cửa, kinh ngạc cười nói:
“Nhị vị công tử, hôm nay kết thúc công việc sớm vậy, mới nửa đêm tìm Tiểu Thiến uống vài ly sao?”
Tạ Nhất nhìn Nhiếp Tiểu Thiến, tức khắc cảm thấy dạ dày không tốt, bởi vì hôm nay còn ăn món ốc biển ngâm trong hủ tro cốt của Nhiếp Tiểu Thiến. Vừa nhớ tới cái này, tức khắc cổ họng có chút cuồn cuộn.
Thương Khâu nhìn Nhiếp Tiểu Thiến, nói:
“Chúng tôi cần một chuyên gia.”
Nhiếp Tiểu Thiến vẻ mặt mê mang. Thương Khâu đem chuyện nói một lần. Nhiếp Tiểu Thiến lúc này mới khẩn trương nói:
“Công tử! Tiểu Thiến bị oan uổng a! Tiểu Thiến đã hoàn lương!”
Tạ Nhất:
“……”
Cách nói này nghe ra quái dị!
Nhiếp Tiểu Thiến lắp bắp nói:
“Công tử, thật đó, Tiểu Thiến chính là bởi vì không muốn giúp Thụ Tinh lão lão làm việc xấu xa như thế cho nên mới trộm lông chim vàng. Tiểu Thiến chính là quỷ lương thiện, hiện giờ đã cải tà quy chánh.”
Thương Khâu nhìn Nhiếp Tiểu Thiến biện giải, biểu tình rất là bình tĩnh, nhàn nhạt nói:<HunhHn786>
“Không ai hỏi vấn đề hoàn lương của cô.”
Nhiếp Tiểu Thiến:
“……”
Luôn không thương hương tiếc ngọc a!
Tạ Nhất giải thích một chút sự tình vừa rồi phát sinh ở quán ăn, Nhiếp Tiểu Thiến kinh ngạc nói:
“Đây…… Đây là có phải liên quan quỷ môn không đóng lại? Xem ra thật sự là chuyện lớn rồi!”
Tạ Nhất nói:
“Cho nên theo ý kiến của cô, rốt cuộc là cái gì đang quấy phá?”
Nhiếp Tiểu Thiến nói:
“Tiểu Thiến thật sự chưa từng nghe thấy. Tuy rằng có rất nhiều quỷ ma sẽ hút máu người, còn có một ít tu giả cũng sẽ dùng loại biện pháp này tăng lên tu vi. Nhưng theo như lời công tử nói, trong một đêm liền hút khô máu, còn ăn sạch sẽ da thịt, đây cũng quá…”
Nhiếp Tiểu Thiến cũng không rõ mặt này, bất quá bằng hữu không ít. Nàng đã làm quỷ thời gian lâu như vậy mà. Nàng muốn liên hệ hỏi bằng hữu "trong giới".
Tạ Nhất liền nhìn thấy Nhiếp Tiểu Thiến lấy ra một thiết bị liên lạc. Kỳ thật không khác di động bình thường là mấy, sau đó Nhiếp Tiểu Thiến liền bắt đầu bấm số.
Nhiếp Tiểu Thiến:
“A lô, Anh Ninh à? Ta có sự tình muốn hỏi…”
Tạ Nhất:
“……”
Anh Ninh? Là hồ ly Anh Ninh trong Liêu Trai Chí Dị sao?
Một lúc sau, Nhiếp Tiểu Thiến lại gọi số khác:
“A lô, Hoa Cô Tử hả? Đã lâu không gặp....”
Tạ Nhất:
“……”
Hoa... Hoa Cô Tử? Con hươu luyện thành tinh trong Liêu Trai Chí Dị?
Lại một lúc, Nhiếp Tiểu Thiến gọi người khác:
“Tây Hải Tam Thái Tử sao? Tiểu Thiến muốn thỉnh giáo Thái Tử một việc…”
Tạ Nhất:
“……”
Bạch Long Mã trong Tây Du Ký cũng quen!
Nhiếp Tiểu Thiến gọi thật nhiều cuộc điện thoại, nói thật nhiều. Quỷ sống lâu rồi mạng lưới quan hệ cũng thật rộng.
Tạ Nhất ở một bên chờ, vừa mới bắt đầu thực chấn kinh, bất quá sau đó nghe đến chết lặng, rồi dứt khoát lấy điện thoại mở file Excel bắt đầu tính toán.
Thương Khâu ở một bên chờ, nhìn thấy Tạ Nhất đang tính toán, viết viết xóa xóa không biết làm cái gì.
“Cậu tính cái gì vậy?”
Tạ Nhất thở dài nói:
“Tính thu chi tháng này. Vừa rồi nhiều khách không trả tiền đã đi rồi, hôm nay lỗ mất một khoảng. Về sau phối hợp điều tra không thể mở cửa bán, không biết phải duy trì bao lâu. Tháng này sẽ phi thường eo hẹp.”
Thương Khâu nói:
“Tất Bắc không phải mới vừa đưa cho một số tiền lớn sao?”
Vừa nói đến cái này, Tạ Nhất liền có chút bóp cổ tay, nói:
“Tuy rằng như thế, nhưng đó là tiền người ta dằn cộc. Hắn còn chưa có ăn sao có thể sử dụng tiền đó?”
Thương Khâu nghe xong, không có do dự, chỉ là dùng khẩu khí nhất quán bình đạm, nhàn nhạt nói:
“Cậu ở nhà nấu cơm, tôi nuôi cậu.”
Tạ Nhất chinh lăng một chút, ngay sau đó hắc hắc cười ngây ngô.
“Ai chà? Vậy ngượng ngùng lắm.”
Thương Khâu khóe miệng tựa hồ cong lên một chút, bất quá rất nhỏ, cứ như là ảo giác.
“Cậu rất thú vị.”
Nhiếp Tiểu Thiến ở bên kia gọi điện thoại, liền nghe được hai người bên này đối thoại, che lại mic điện thoại, phất tay nói:
“Hai vị công tử làm mù mắt Tiểu Thiến rồi! Đây đúng là ăn cẩu lương. Tiểu Thiến không ăn, không muốn ăn! Về nhà mà ve vãn đánh yêu đi, Tiểu Thiến có tin tức sẽ thông báo cho hai vị công tử.”
(Ăn cẩu lương: người độc thân phải nhìn thấy cảnh cặp đôi thể hiện tình cảm ngọt ngào)
Tạ Nhất:
“……”
Ve vãn đánh yêu gì?
Tạ Nhất đành phải đi theo Thương Khâu trở về nhà. Thời gian đã không còn sớm, tuy rằng bình thường giờ này quán cũng chưa đóng cửa, với Tạ Nhất mà nói, còn chưa tới giờ ngủ. Bất quá hôm nay thấy được một người sống đột nhiên bị ăn hết da thịt, đúng là bị chấn kinh làm Tạ Nhất cảm thấy thực mỏi mệt.
Thương Khâu nói:
“Đi ngâm nước ấm đuổi âm khí trên người.”
Tạ Nhất gật gật đầu, không biết có phải như Thương Khâu nói hay không, dù sao gặp được sự tình khác thường Tạ Nhất liền sẽ cảm thấy thân thể rất mỏi mệt.
Tạ Nhất đi tắm nước ấm, đương nhiên không thể tháo bao tay, rốt cuộc còn trong thân thể Thương Khâu mà. Tắm xong trừ sấy tóc, còn phải sấy bao tay. Tạ Nhất cảm thấy mình cũng thật là tuyệt.
Thương Khâu có thói ở sạch, tắm rửa có chút lâu. Tạ Nhất vốn định chờ hắn, kết quả không chờ được, trực tiếp ngủ luôn.
“Ngươi đã đến rồi?”
Ai nói?
Tạ Nhất nghe được có người nói chuyện với mình, lại không biết có phải mình lại đang nằm mơ hay không. Mỗi lần nằm mơ đều rất kỳ quái. Rõ ràng biết chính mình đang nằm mơ, lại không kềm chế được, vô pháp tự kềm chế, lại rõ ràng như vậy…
Quanh thân một mảnh tối tăm, căn bản thấy không rõ lắm, chỉ có thể nghe được bên tai có âm thanh. Khẳng định có một người đang cùng mình nói chuyện, nhưng người kia là ai, thấy không rõ lắm. Giọng nói này thật ra rất quen tai, trầm thấp, mang theo từ tính, có chút khàn khàn, nghe lạnh nhạt xa cách lại thập phần ôn nhu.
Trong chốc lát, Tạ Nhất lại nghe được người kia nói chuyện.
“Trước mắt tình thế rất loạn, Thái tử bị đưa đến Đan Giang, chỉ sợ ít ngày nữa ta cũng phải về Thương Khâu. Ngươi cũng phải về đất phong, không biết khi nào mới có thể gặp mặt.”
Tạ Nhất có chút mê mang nghe không hiểu.
Đan Giang? Thương Khâu? Đây đều là địa danh mà.
Nghe được hai chữ “Thương Khâu”, Tạ Nhất theo bản năng liền nghĩ tới Thương Khâu.
Giọng nói lạnh nhạt mà ôn nhu kia chính là của Thương Khâu sao!?
Ầm! Đùng đùng!
Tim Tạ Nhất bỗng nhiên đập nhanh lên, lỗ tai như muốn nổ tung.
“Thương Khâu?”
Tạ Nhất hô một tiếng, chỉ là vẫn không thấy rõ chung quanh, vì thế duỗi tay đi quơ quào. Không nghĩ tới bắt được đồ vật, một bàn tay to rộng, mang theo ấm áp.
Bàn tay kia cũng nắm lại tay Tạ Nhất, nhẹ nhàng nắm. Người kia thấp giọng cười, mang theo nhè nhẹ khàn khàn, cười rất êm tai. Liền nghe người kia tiếp tục nói:
“Nói thật, ta luyến tiếc phải xa ngươi.”
Tạ Nhất cảm giác được theo âm thanh nói chuyện, người kia đang tới gần mình, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần. Chỉ là sương mù quá lớn, thấy không rõ lắm.
“Ngươi sẽ nhớ ta sao?”
Âm thanh kia lại vang lên. Tạ Nhất không biết trả lời như thế nào, bởi vì còn ở trong mê mang. Nhưng mà tựa hồ người kia cũng không có cần trả lời. Xúc cảm ấm áp dừng ở trên môi, Tạ Nhất đột nhiên mở to hai mắt. Trong nháy mắt đã thấy rõ ràng người nói chuyện.
Người đàn ông kia mặc một thân y phục màu đen, tóc dài, mặt mày lãnh khốc, lại có chút nhàn nhạt ôn nhu.
Đúng thật là Thương Khâu.
Thương Khâu ôm, còn hôn môi Tạ Nhất. Tạ Nhất bị dọa choáng váng, cũng không dám động. Thương Khâu lại lẩm bẩm:
“Sẽ sao? Ngươi sẽ nhớ ta sao?”
Tạ Nhất không nói ra lời, nhưng cảm giác được hai tay không tự chủ nâng lên, thế nhưng chủ động ôm cổ Thương Khâu. Hai người ngay sau đó ngã xuống. Tạ Nhất từ trên cao nhìn xuống nhìn Thương Khâu. Thế nhưng ngồi ở trên hông hắn, cúi đầu môi…
Tạ Nhất cảm giác da đầu phát lạnh.
Điên cuồng, tùy ý, cảm giác hình như là bị thủy triều bao phủ, thâm nhập vũng bùn, càng lún càng sâu, lại vui vẻ chịu đựng...
“Ôi!!”
Tạ Nhất mở choàng mắt, đầy đầu đều là mồ hôi nóng, còn thở hổn hển, thoát khỏi giấc mộng cổ quái.
Đời này cũng chưa có bạn gái, thế nhưng mơ thấy cùng một người đàn ông làm sự tình kỳ quái, có thể không chịu kinh hách sao?
Trời đã sáng, ánh mặt trời xuyên thấu qua bức màn chiếu vào. Tạ Nhất còn thất thần, người bên cạnh cũng đã tỉnh, nghiêng đầu nhìn Tạ Nhất. Tạ Nhất phát hiện có người nhìn chăm chú mình, cũng nghiêng đầu qua, tức khắc nhìn thấy mặt mình. Lúc này mới nhớ tới, Thương Khâu cùng mình còn đổi thân thể.
Cảm giác tỉnh lại nhìn thấy mặt mình, thật đúng là có chút không thích ứng.
Khi Tạ Nhất còn chưa thích ứng sự tình, Thương Khâu thực bình tĩnh, ánh mắt lại rất thâm trầm nói:
“Cậu chạm vào tôi.”
Tạ Nhất:
“……”
Trong nháy mắt, mặt Tạ Nhất liền đỏ, xấu hổ trực tiếp bật dậy, giống chạy trốn, vọt ra khỏi phòng ngủ chui vào phòng tắm.
"Rầm"
Thương Khâu nhìn người chạy như đào tẩu rời đi, không khỏi cười khẽ một tiếng, còn nhướng mày.
Tạ Nhất cảm giác mình mất hết thể diện rồi. Từ nhỏ đến lớn, hẳn là chưa có chuyện nào mất mặt như chuyện này. Vừa mới có mộng kỳ quái, trong mộng cùng Thương Khâu làm chuyện kỳ quái, sau đó buổi sáng khó tránh khỏi có chút phản ứng. Nhưng mà phản ứng này thế nhưng bị Thương Khâu phát hiện.
Tạ Nhất che lại mặt, cảm giác đời này mặt mũi đều mất sạch. Hơn nữa chỗ kia trên thân thể Thương Khâu thật sự đã cứng lên. Tạ Nhất đã cực lực khắc chế, còn lấy nước lạnh tắm, nhưng căn bản không dùng được. Tạ Nhất giãy giụa một hồi, đành phải quyết định tự xử.
Chờ Tạ Nhất từ phòng tắm ra tới, đã là một tiếng đồng hồ sau. Tạ Nhất đầy mặt mỏi mệt, cánh tay muốn rơi ra. Lại một lần nữa khẳng định, Thương Khâu chính là ăn kích thích tố lớn lên. Tạ Nhất chưa từng bao giờ mất thời gian dài như vậy để giải quyết.
Quả thực không sản khoái mà chua chát!
Tạ Nhất mỏi mệt đi ra khỏi phòng tắm. Thương Khâu đang gọi điện thoại. Tuy rằng trong thân xác Tạ Nhất, bất quá động tác vẫn rất soái khí. Di động dán lỗ tai, đứng ở ban công, ánh nắng sớm chiếu vào trên mặt Thương Khâu, không duyên cớ mạ lên một tầng ôn nhu.
Tạ Nhất nhìn Thương Khâu, đột nhiên cảm thấy “mình” cũng rất soái nha.
Thương Khâu vừa lúc gọi xong điện thoại, nói:
“Được, trong chốc lát tôi liền qua đó nhìn xem.”
Nói xong hắn liền ngắt điện thoại, quay đầu. Vừa lúc ánh mắt hắn cùng Tạ Nhất đánh vào nhau.
Tạ Nhất còn đang “si mê chính mình”, kết quả đụng ánh mắt Thương Khâu, cảm giác chính mình dường như là kẻ ngốc si tình.
Thương Khâu nhìn Tạ Nhất nhướng mày. Tạ Nhất sợ hắn nói ra cái gì xấu hổ, rốt cuộc vừa rồi cảnh tượng thật sự quá xấu hổ. Bất quá Thương Khâu cũng không có nói cái gì xấu hổ, mà là nói:
“Cậu không phải muốn kiếm tiền sao?”
“A?”
Tạ Nhất nghe không hiểu. Thương Khâu quơ quơ di động, nói:
“Tôi vừa rồi nhận một đơn hàng trừ tà.”
Tạ Nhất thiếu chút nữa đã quên Thương Khâu có công việc, tuy rằng nghe ra không phải ngành nghề đứng đắn, người bắt ma.
Thương Khâu là thợ bắt ma. Vừa rồi trong khi Tạ Nhất ở phòng tắm quay tay, Thương Khâu tiếp nhận một cuộc điện thoại. Có đôi vợ chồng kia trong nhà nhiễm thứ không sạch sẽ, đã lên mạng tìm kiếm, vào một trang web đuổi ma thấy được tư liệu của Thương Khâu, vì thế muốn thỉnh hắn đi trừ tà.
Bất quá có một vấn đề, đó chính là Thương Khâu hiện giờ là bộ dạng Tạ Nhất, cho nên nếu như đi trừ tà, khẳng định phải có “Thương Khâu” ra ngựa. Tạ Nhất cười gượng nói:
“Nhưng…… nhưng tôi không biết bắt ma, cũng không biết trừ tà a.”
Thương Khâu nói:
“Không quan hệ, có tôi đây.”
Tạ Nhất nghe câu này, cảm thấy đặc biệt an tâm, lập tức liền đáp ứng ngay. Dù sao cũng không có việc gì làm, hôm nay không cần đi làm, quán ăn cũng không thể mở cửa, cùng Thương Khâu đi một chuyến, còn có thể kiếm tiền, đương nhiên rất tốt.
Thương Khâu nghe Tạ Nhất đáp ứng rồi, lập tức liền đi chuẩn bị đồ vật. Hắn lấy ba lô tới, mở khoá kéo. Bên trong ba lô đều là đồ vật linh tinh vụn vặt, đương nhiên còn có thức ăn cho mèo.
Thương Khâu đem thức ăn hạt cùng đồ hộp cho mèo lấy ra, bên trong chỉ còn đạo cụ trừ tà. Tạ Nhất xem thực mê mang. Có giấy màu vàng, gỗ đào, chuông gió, vân vân.... Tóm lại thực quỷ dị.
Chuẩn bị đồ xong, hai người liền đi ra cửa. Nếu trừ tà thuận lợi, còn có thể kịp ăn cơm trưa. Tạ Nhất cười tủm tỉm nói:
“Cơm trưa anh muốn ăn cái gì, ăn ở bên ngoài, hay là về nhà ăn?”
Thương Khâu đeo ba lô lên lưng, dựa theo địa chỉ khách hàng gửi chuẩn bị mang theo Tạ Nhất đi đón xe công cộng. Dù sao hai người cũng không có xe riêng.
Thương Khâu nghe nói cơm trưa, thực tự nhiên nói:
“Ăn ở nhà.”
Tạ Nhất gật gật đầu, nói:
“Ừ, trong nhà nguyên liệu nấu ăn cũng không ít. Anh muốn ăn món gì? Có món gì đặc biệt muốn ăn không?”
Thương Khâu biểu tình vẫn là nhàn nhạt, nói:
“Cậu làm tôi đều ăn.”
“……”
Bỗng dưng Tạ Nhất có cảm xúc lâng lâng. Đối với một đầu bếp mà nói, nghe được thực khách trả lời như vậy hẳn là đều sẽ cao hứng. Tạ Nhất ho khan một tiếng, nói:
“À, à... hay... vậy…… vậy ăn cà ri đi? Anh ăn cà ri được không?”
Tạ Nhất nói, tức khắc muốn cắn lưỡi.
Vì cái gì nói lắp!?
Thương Khâu gật đầu, trả lời thập phần lời ít mà ý nhiều.
“Ăn.”
Xe buýt thực mau đã tới rồi. Bởi vì lần này xe buýt đi trung tâm thành phố, lại là thứ bảy nên người đặc biệt nhiều. Thương Khâu có thói ở sạch, cũng không thích cùng người khác tiếp xúc. Nhìn thấy nhiều người như vậy, hắn nhíu nhíu mày. Bất quá nhìn đồng hồ, nếu lại chờ đợi phỏng chừng không còn kịp rồi, vì thế hắn cùng Tạ Nhất lên xe buýt.
Xe buýt quả thực chính là cá mòi đóng hộp, cửa cũng muốn đóng không được. Hai người đi lên căn bản không có chỗ vịn tay. Dù Tạ Nhất hiện tại thân hình cao lớn, nhưng cũng không có chỗ đỡ tay. Xe thực mau đã di chuyển, tài xế còn thắng liên tục, không phải thực ổn, Tạ Nhất vài lần té ngã.
Thương Khâu nhìn thấy Tạ Nhất lắc qua lắc lại, tựa hồ nhìn không được, đột nhiên giơ tay ấn ở eo Tạ Nhất. Tạ Nhất giật mình, tức khắc cảm giác rần rần, từ eo thoán cái lên đỉnh đầu, bất giác ho khan một tiếng, lấy giọng. Thương Khâu đỡ lấy eo Tạ Nhất, nói:
“Bắt lấy tôi.”
“Ừ!”
Tạ Nhất nhanh bắt lấy Thương Khâu. Thương Khâu cũng không có chỗ đỡ tay, nhưng đứng vững chắc lợi hại. Khi người khác ngã tới ngã lui, hắn thế nhưng không chút sứt mẻ, giống như chôn chân trên đất, quả thực thần kỳ. Chỉ là hai người đỡ nhau khoảng cách có chút gần. Tạ Nhất cũng không biết mình bị làm sao, chẳng lẽ là di chứng của “quái mộng”, cứ đần độn, có điểm lâng lâng.
Qua hai trạm, thật vất vả có người xuống xe, trong xe rộng một chút. Có người xuống xe tất nhiên có người lên xe. Tạ Nhất liền nghe được xa xa có người cãi nhau, nói chuyện âm thanh càng lúc càng lớn. Một người nữ nói:
“Không thấy chật chọi sao? Đừng lên đây!”
Một người nam khác cũng hùa theo, hai người phảng phất là tình nhân. Người nam nói:
“Đúng vậy, đừng lên. Anh mập như vậy, đi lên có phải mua ba vé xe hay không? Đi xuống đi xuống, đừng lên!”
Người nữ lại nói.
“Cái gì mà ba vé xe. Em thấy là bốn vé. Mập như vậy còn ra mồ hôi nữa, một thân mùi mồ hôi khó ngửi muốn chết. Trên xe chật chội như vậy, lại cọ vào người ta. Ai u, ngẫm liền ghê tởm.”
Người nam lại nói:
“Tài xế, tài xế đừng cho anh ta lên!”
Tạ Nhất nghe âm thanh ầm ĩ, bởi vì hiện tại thân hình cao lớn, vừa ngẩng đầu liền thấy được phía trước.
Có một nam hành khách ở phía dưới, tựa hồ là muốn lên xe. Nam hành khách dáng người không cao, nhưng rất mập, ước chừng hơn một trăm kg. Bị đôi tình nhân đứng ở cửa thay phiên mắng, trên trán đều là mồ hôi. Mấy hành khách bên cạnh đang xem náo nhiệt, có người cười trộm, có người không tán đồng nhíu mày, nhưng không có một người nào nói đôi tình nhân kia.
Người nữ lại nói:
“Ai u? Trừng tôi? Không phục à? Tôi nghe nói người mập không chỉ xấu, hơn nữa chỉ số thông minh đều bị thịt mỡ làm thành hồ! Sẽ kém trí a!”
Tạ Nhất thật sự nghe không được, đề cao giọng nói:
“Nè! Đừng tạo khẩu nghiệp!”
Đôi tình nhân không nghĩ tới có người sẽ đột nhiên nói chuyện. Người nam còn muốn phản bác, bất quá vừa thấy Tạ Nhất, hiện tại chính là bộ dạng Thương Khâu, thân hình cao lớn, bộ mặt lãnh khốc. Tuy rằng dáng người cao gầy, nhưng một thân cơ bắp, còn cao hơn người nam kia, vừa thấy liền biết không dễ chọc.
Đặc biệt hiện tại Tạ Nhất đã tức giận, cau mày, lạnh mặt, liền đem lãnh khốc cùng uy nghiêm của Thương Khâu phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Người nam kia nhìn thấy bộ dáng này, tức khắc có điểm túng, vừa thấy chính là kinh sợ, không dám nói tiếp nữa.
Nhưng cuối cùng nam hành khách kia cũng không có lên xe. Bị nhiều người xem náo nhiệt, lòng tự trọng có chút chịu không nổi, thực mau quay đầu bỏ đi.
Xe lại tiếp di chuyển. Tới trạm, Tạ Nhất cùng Thương Khâu đi xuống xe. Đôi tình nhân kia còn ở sau lưng trừng Tạ Nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.