Quả Phụ Xinh Đẹp Cùng Thư Sinh Cổ Hủ

Chương 8: Chăm Sóc





Thẩm Việt nhìn cô nương rơi vào trong lòng ngực mình, nhíu mày gọi vài tiếng: “A Lê? A Lê? Tỉnh tỉnh!”
Nhưng hai mắt nữ tử nhắm nghiền, gọi như thế nào đều không có phản ứng.
Lúc này hắn mới phát hiện thân thể nữ tử này cách y phục đều nóng như lửa, lập tức bắt cổ tay nàng, tìm tòi, quả nhiên đang phát sốt, lại còn bị cảm nắng.
Hơn nữa…… Phảng phất là khí huyết không đủ, hình như quỳ thủy tới
Bởi hắn nói mà, phát sốt bình thường sao có thể làm người ngất được?
Hiện nay nên làm cái gì bây giờ? Nhà các nàng không có ai, nhà bọn họ cũng không còn ai, bốn phía ngoại trừ hai nhà bọn họ lại không có nhà khác ở bên này.
Sau khi chần chờ một lát vẫn bế ngang người lên bước nhanh chui vào phía sân sau
Hắn cơ hồ không cần quan sát đã tìm tới được phòng Chu Lê, trực tiếp ôm người đi vào, thật cẩn thận đặt người xuống chiếu trúc, lại kéo thảm qua giúp nàng đắp kín
Quan sát một vòng phòng, thấy góc tường Đông có cái giá rửa mặt, liền đi cầm chậu rửa mặt múc nước vắt khăn che lên trên trán Chu Lê
Làm một loạt động tác như vậy xong, lại lập tức ra khỏi phòng trở lại sân nhà mình, trực tiếp đi lấy thuốc viên hạ sốt trong nhà
Thuốc viên này cần cho vào nước ấm hòa tan, nhưng lúc này đi nấu nước, không khỏi tốn ít nhiều thời gian.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới cái ly của mình còn một ít nước ấm, là nước hắn uống ban nãy còn dư lại.
Lập tức mang cái ly tới hòa tan thuốc viên, chỉ là khi đổ nước, trong lòng vẫn do dự một chút, đây chính là nước hắn đã uống qua.
Có cái gọi là nam nữ thụ thụ bất thân, vừa rồi hắn ôm nàng vào nhà đã là vượt rào, nếu lại cho nàng uống nước mình đã từng uống qua, chẳng phải là quá không chân chính?
Hắn rối rắm trong chốc lát, cuối cùng vẫn đổ nước vào trong cái chén chứa thuốc.
Tình thế cấp bách, mạng người quan trọng, cùng lắm thì ngày sau không tiếp tục tiếp xúc quá nhiều với nàng
Hắn bưng chén ra khỏi sân nhà mình, chờ đi đến cửa nhà Chu Lê, lại cẩn thận liếc liếc bốn phía, xác định không có ai đi ngang qua mới chui vào.
Hắn lại lần nữa đi vào phòng Chu Lê, người nằm trên giường còn chưa có tỉnh lại, hắn đặt chén thuốc tới trên bàn đầu giường, gọi nàng: “A Lê, dậy uống thuốc.”
Người trên giường hai mắt nhắm nghiền, không có nửa phần dấu hiệu tỉnh lại
Hắn lại gọi hai tiếng, vẫn như cũ
Vậy phải làm sao bây giờ?
Hắn đột nhiên cảm thấy có chút khó xử, một ngoại nam như hắn, vốn dĩ xuất hiện ở chỗ này đã là không thích hợp, nếu còn phải đỡ nàng dậy tự tay mớm thuốc, chỉ sợ chọc cho các thánh hiền tức giận đến mức từ trong mộ bò ra ngoài
Nhưng cũng không thể làm cho người ta cứ sốt cao như vậy rồi nằm đây chứ? Trong thôn trước kia cũng có tiểu hài tử bởi vì liên tục sốt cao không dứt, cuối cùng đầu óc bị cháy hỏng ngốc luôn.

Hắn chắp tay sau lưng đi qua đi lại hai vòng, rồi dừng lại nhìn nhìn Chu Lê, giờ phút này không chỉ trên mặt nàng không còn một chút huyết sắc nào, mà ngay cả môi cũng tái nhợt.
Do dự một lát, rốt cuộc hạ quyết tâm, chạy ra đóng cửa viện, rồi chạy về đóng cửa phòng.
Nhưng đột nhiên lại cảm thấy hành vi này nhìn qua vô cùng lòng muôn dạ thú, có phần khiếm nhã, lập tức lại mở cửa phòng ra.
Cuối cùng lấy hết can đảm ngồi vào mép giường, cúi người xuống nâng Chu Lê từ trên giường dậy, nào ngờ nữ tử hôn mê bất tỉnh trên người một chút trọng tâm đều không có, trực tiếp đổ nhào vào trong lòng ngực hắn.
Hắn sợ tới mức tâm can run lên.
Cúi đầu nhìn lại, đầu nữ tử gối lên trước ngực mình, y phục ngày mùa hè có chút đơn bạc, cổ áo không biết bị mở rộng khi nào, mở ra một mảnh thật lớn, lộ ra một đoạn nội y màu xanh lá mạ, cùng với một mảnh khe rãnh màu nhu bạch
Lỗ tai hắn trong nháy mắt nóng bừng.
Hắn vội kéo cổ áo đang chạy loạn của nàng sửa sửa lung tung, xác định sẽ không lại nhìn thấy thứ gì không nên nhìn, sau đó nhắm mắt bình phục nhịp tim một chút, lúc này mới bưng chén thuốc đến, đưa đến bên môi Chu Lê
Cũng may nữ tử tuy rằng đang hôn mê, nhưng bản năng cơ thể vẫn còn, phát sốt vốn dĩ sẽ dẫn tới thân thể khát nước, ngay khi thuốc chảy tới cánh môi nàng, nàng mơ mơ màng màng uống uống
Chỉ là mới uống hai ngụm, nữ tử trong lòng ngực liền nhăn mày, thanh âm yếu ớt phát ra một chữ: “Đắng.”
Thẩm Việt đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhịn không được cười.
Đây là thuốc, có thể không đắng được sao?
Hắn tiếp tục đút, nhưng cô nương này làm sao cũng không chịu há mồm.
Hắn không thể làm gì than nhẹ một tiếng, để nàng xuống trên giường, lại đi bếp nhà nàng tìm kiếm trong chốc lát, thoáng nhìn trên thớt có một chén chất lỏng màu nâu, để sát vào ngửi ngửi, là hương vị đường đỏ, lại đổ một chút ở đầu ngón tay nếm nếm, liền mang chén đường đỏ kia cùng đi vào phòng, sau đó đổ nước đường cùng nước thuốc vào với nhau.
Hắn lại lần nữa đỡ người đến trong lòng ngực: “Uống đi, lần này không đắng”
Không nghĩ tới lời này còn rất dùng được, kế tiếp nữ tử thật sự uống sạch thuốc
Sau khi uống thuốc xong, hắn lại cẩn thận để người xuống giường, lại kéo thảm qua đắp kín cho nàng, chính lúc này, lại nghe nữ tử nói một câu: “Cảm ơn nương.”
Thẩm Việt cả kinh, còn tưởng rằng nàng tỉnh, nhưng tập trung nhìn vào, hai mắt nữ tử vẫn nhắm chặt như cũ, rõ ràng còn đang ngủ say.
Lúc này hắn mới nhẹ nhàng thở ra, tám phần là sốt mơ hồ, bắt đầu nói mê sảng.
Hắn đang định bưng chén không rời đi, mới đứng lên, chỗ ống tay áo truyền đến một lực rất chặt.
Cúi đầu nhìn xuống, liền thấy một bàn tay non mềm đang kéo ống tay áo hắn lại
“Nương người đừng đi.” Hơi thở nữ tử mỏng manh, thanh âm nhỏ nhỏ
Nàng vậy mà lại xem hắn như mẫu thân của mình?
Hắn thở dài, hắn định dứt ống tay áo của mình ra, nhưng nào ngờ, hắn mới kéo một chút, tay đối phương lại nắm càng chặt, còn truyền đến tiếng khóc trầm thấp nức nở

Hắn kinh ngạc nhìn về phía mặt nàng, lại thấy khóe mắt nàng quả nhiên chảy xuống một hàng nước mắt
Lại còn khóc? Thẩm Việt đột nhiên cảm thấy đầu có chút lớn.
Vậy phải làm sao bây giờ? Ngoại trừ muội muội, đây là lần đầu hắn đối mặt với nữ tử khóc, mà còn là một nữ tử hôn mê bất tỉnh thần trí không rõ
“Nương, đừng, đừng bỏ lại con ô ô ô, A Lê rất ngoan……”
Nghe được lời này, Thẩm Việt hãy còn ngẩn ra.
Nàng không phải là gặp ác mộng chứ?
Bỗng nhiên nhớ tới ca ca nàng, ca ca nàng nói, muội muội này của hắn, từ nhỏ đã bị ôm ra khỏi nhà, rời xa người thân chân chính của mình.
Mà Chu gia có thể bán nàng đến Thẩm gia thôn, có thể nghĩ khi nàng sống ở Chu gia, hẳn là cũng chịu rất nhiều khổ.
Nghĩ đến đây, lại nhìn khuôn mặt nhỏ xám ngắt cùng vệt nước mắt nơi khóe mắt, chỗ nào đó trong lòng không hiểu sao lại mềm nhũn ra
Hắn một lần nữa ngồi trở lại mép giường, tùy ý để nàng nắm chặt ống tay áo mình ở lòng bàn tay.
Chỉ là không được mấy giây, hắn nhớ tới sách thánh hiền hắn đã đọc qua, giáo huấn đã được học.
Hiện tại hành vi này của mình thì tính là cái gì?
Mới vừa rồi ngồi ở mép giường đút thuốc cho cô nương người ta cũng thôi đi, hiện tại lại còn ngồi, đây có khác gì với những tên háo sắc đó?
Quá hổ thẹn, không ra thể thống gì hết!
Một nam tử như hắn thật ra cũng không có gì, người ta là một cô nương gia, thanh danh quan trọng đến cỡ nào.
Hắn lập tức hạ quyết tâm gỡ từng ngón tay từng ngón tay đang nắm ống tay áo của mình, rút ống tay áo ra
Sau đó cầm chén thuốc ra khỏi phòng, phút cuối cùng còn đóng cửa lại.
Chu Lê trong mơ mơ màng màng phát hiện đồ vật mình mới vừa bắt lấy đã không còn, lại lung tung với tay bắt: “Nương? Nương?”
Lần này cái gì cũng không bắt được, khóe mắt rơi lệ càng mãnh liệt hơn
Chỉ là giờ phút này trong phòng chỉ còn một mình nàng
Nàng xác thật đã nằm mơ, ở trong mơ, nàng tìm thấy mẹ ruột của mình
Mẫu thân làm cho nàng một bàn thức ăn ngon, còn gắp khổ qua cho nàng, nàng ăn một miếng nói đắng, mẫu thân lại lập tức bưng chén nước đường đỏ cho nàng uống.
Nàng nói cảm ơn nương.
Nàng đắm chìm trong vui sướng khi có nương chỉ trong một cái nháy mắt, mẫu thân lại phải rời khỏi nàng.
Nàng kêu nương đừng đi, mà nương lại quyết tâm không cần nàng.
Nói nàng khi nhỏ đã không ngoan, mới vừa sinh luôn khóc không ngừng, khi bú sữa còn cắn mẫu thân đau, cho nên mẫu thân rất không thích nàng, nhất định phải bỏ nàng
Nàng nắm lấy ống tay áo của nương, khóc lóc nói: “A Lê hiện tại trưởng thành, rất ngoan, A Lê không bao giờ cắn nương, không bao giờ khóc.”
Chỉ là mẫu thân lại gỡ từng ngón tay của nàng ra, sau đó bỏ đi mà cũng không quay đầu lại
Hình ảnh vừa chuyển, nàng lại về tới Chu gia thôn, dưỡng mẫu gả nàng đến Thẩm gia, Thẩm gia trượng phu là nam tử ốm yếu, màn đêm tân hôn buông xuống, hắn vừa ho khan vừa kích động lột sạch y phục nàng đang mặc trên người, sau đó áp xuống nàng, nàng sợ cực kỳ, đau cực kỳ, nàng bắt đầu giãy giụa:
“Không cần, không cần, không cần……”
(nhamy111: tui thương A Lê quá mấy bà, bình thường phu quân nâng niu, đêm tân hôn còn thấy sợ, còn đau...!đằng này A Lê.....!đụng phải thằng ck qua suy nghĩ của A Lê, tui thấy chết cũng đáng, thân bệnh tật không lo ????????????)
Khi đau đớn trong mộng đạt tới cực điểm, ngược lại hiện thực nàng lại tỉnh táo, nàng bỗng nhiên mở mắt ra, chỗ tầm mắt có thể nhìn thấy, chỉ có giường màn cùng ánh trăng.
Trời đã tối đen
Nàng hoảng hốt một hồi lâu mới phản ứng lại, thì ra những cái đó đều là mộng, chính mình đang nằm ở trên giường.
Sau một lúc ngốc lăng nàng mới từ trên giường ngồi dậy, phát hiện đầu mình có chút choáng váng, mới nhớ tới ban ngày mình té xỉu ở cửa viện
Bất quá nàng làm sao có thể từ cửa viện trở lại trên giường?
Khi nàng té xỉu, tựa hồ thấy tam thúc? Cho nên là tam thúc đỡ nàng vào sao?
Khi nàng đang hết sức nghi hoặc, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, một người thân ảnh cao lớn một tay cầm giá cắm nến, một tay bưng chén đi vào
Cơ hồ chỉ dùng một cái chớp mắt, Chu Lê liền nương theo ánh nến phân biệt ra người tới đúng là Thẩm Việt.
Chu Lê trong lòng nhảy dựng, hắn làm sao vào được? Đây chính là phòng nàng! Hiện tại chính là buổi tối!
Thẩm Việt thấy nữ tử đang ngồi ở đầu giường đầy mắt kinh ngạc nhìn mình, tay run lên, thiếu chút nữa ném chén thuốc xuống trên mặt đất.
Ban ngày sau khi hắn đút thuốc xong rời đi, vốn cũng không nghĩ lại qua đây, chỉ là khi đọc sách ở phòng phụ nhà mình vẫn luôn không nghe được sân bên này phát ra động tĩnh gì, trong lòng liền có phỏng đoán không tốt lắm, chẳng lẽ nàng còn chưa tỉnh?
Theo màn đêm buông xuống, chữ trên sách dần dần có chút thấy không rõ, bỗng nhiên nhớ tới nàng mới uống thuốc có một lần, bệnh làm sao có thể khỏi được?
Hắn từng đáp ứng bạn tốt cùng trường của mình, phải chiếu cố thật tốt muội muội hắn ta, hắn không thể nuốt lời, cho nên vẫn mang thuốc tới.
“Ngươi tỉnh?” Ho nhẹ một tiếng, không được tự nhiên nói, “Ngươi phát sốt, đây là thuốc.”
Đi qua đặt chén thuốc cùng giá cắm nến tới đầu giường: “Ngươi tỉnh thì tốt, ta để thuốc lại cho ngươi, nhớ uống, hôm nay tình thế cấp bách ta mới lại đây, ngươi yên tâm, ngày sau ta sẽ không đến nữa.
Nơi này ta không nên ở lâu, đi trước đây.”
Xoay người đi hai bước, trong lòng vẫn cảm thấy còn chưa giải thích thấu triệt, liền bổ sung nói: “Ngươi đừng nghĩ nhiều, chúng ta là thân thích, lại là hàng xóm, buổi chiều ngươi té xỉu, vừa vặn bị ta thấy, ta liền đỡ ngươi trở về phòng.”
Nữ tử trên giường không lên tiếng.
Hắn lại nói: “Ngươi yên tâm, không có người khác thấy.” Nói xong liền tính rời đi.
“Tam thúc!” Chu Lê đột nhiên lên tiếng gọi hắn.
Hắn không có quay đầu lại, rũ con ngươi nói: “Chuyện gì?”

“Hôm nay đa tạ tam thúc.”
“Không cần khách khí.” Đi đến cửa phòng lại dừng lại, làm như nhớ tới cái gì, lại nói, “Mùa hạ nhiều mưa to, ngày sau ngươi đi trấn trên mua đồ, nhớ mang theo dù, mắc mưa rất dễ sinh bệnh.”
Sau khi nói xong, không hề do dự bước ra cửa phòng.
Chu Lê nhìn phương hướng hắn rời đi sửng sốt một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, nàng liếc liếc mắt nhìn chén thuốc ở mép giường, chóp mũi tỏa khắp một mùi thuốc nhàn nhạt, nàng bỗng nhiên nhớ lại trong giấc mộng mình đã ăn khổ qua, hương vị khổ qua cùng với mùi thuốc này không khác lắm
Hiện tại nghĩ đến, hẳn là có người đút nàng uống thuốc.
Người này chỉ sợ chính là tam thúc.
Nghĩ đến đây, gương mặt Chu Lê chuyển hồng, nàng duỗi tay sờ sờ, nóng nóng
Nhất định là mình còn chưa hết sốt, nàng nhanh chóng bưng chén thuốc lên uống một hơi cạn sạch.
Qua chốc lát sau lại có chút quá mót (mắc tè ý), rốt cuộc hôn mê một ngày, hoàn toàn chưa đi nhà xí.
Nàng từ trên giường ngồi dậy, lại cảm thấy dưới thân dính nhớp nhớp
Nàng xốc thảm lên nương theo ánh nến nhìn lại —— nàng tới quỳ thủy.
Nàng chỉ phải đứng dậy đi đổi một bộ y phục, lại đi nhà xí mang vào đai quỳ thủy
Thẩm Việt trở lại phòng mình, đốt ngọn nến tính lại xem sách trong chốc lát liền ngủ, giờ phút này đêm khuya tĩnh lặng, một trận gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, hắn bỗng nhiên ngửi được một mùi hương xa lạ lại quen thuộc
Mùi hương này hắn đã từng ngửi qua trên người Chu Lê
Hắn cúi đầu ngửi ngửi vạt áo mình, nhớ tới ban ngày khi đút thuốc, Chu Lê hôn mê ngã thẳng vào trong lòng ngực hắn.
Mùi hương này tám phần là nhiễm vào khi đó
Hắn đột nhiên có chút xem sách không vào, tính thổi đèn ngủ.
Nhưng vừa định đi thổi đèn, ánh mắt thoáng nhìn, liền thấy vạt áo mình có một vệt sẫm màu
Trong lòng nghi hoặc, dính bùn chỗ nào sao?
Hắn kéo vệt “Bùn” kia tới gần giá cắm nến, vừa nhìn, không đúng, là đỏ như máu!
Nhiễm huyết chỗ nào à?
Hắn hồi tưởng một chút, tức khắc phản ứng lại đây là cái gì, trong lòng nổi lên một trận binh hoang mã loạn.
Nhanh chóng đi thay y phục, cầm đi nhà bếp múc nước giặt tẩy
Nhưng tay vừa tiếp xúc với mảnh đỏ tươi kia, liền run rẩy không ngừng, rồi lại chỉ phải nắm khối kia xoa bóp....
nhamy111: hiu hiu, chương này tui hơm có ý tưởng hình nào hớt.
Bạn nào có ý tưởng hình gì cho chương này thì comment tui kiếm up vào nhan ????.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.