Prisoner Of My Desire

Chương 45:




Rowena nhìn thấy 2 tên lính cận vệ tiến về phía nàng một cách cương quyết thì nàng đã biết. Trước khi họ mở miệng, nàng đã biết. Không cần thiết họ phải nói gì với nàng, nhưng họ đã làm. ‘Chúng tôi có lệnh của Lãnh chúa Fulkhurst dành cho cô. Cô bị bắt giam kể từ lúc này,’
Nàng đã biết chínnh xác từng từ họ nói nhưng vẫn tái người khi nó được xác nhận.
‘Anh ấy… có nói bao lâu không?’
‘Kể từ lúc này’, là câu trả lời. Điều đó, tất nhiên, là vô hạn định… hoặc mãi mãi.
‘Anh ấy có nói tại sao?’ Một câu hỏi ngu ngốc. Sao nàng lại làm mình đau hơn chứ?
Nàng đã biết nó sẽ xảy ra khi Warrick phát hiện ra Gilbert de Ambray là anh kế của nàng chứ. Lẽ ra nàng nên nắm bắt cơ hội tự mình cho gã biết điều đó. Khi đó có thể nàng phải đối mặt với cơn giận của gã, đúng vậy, nhưng nàng cũng có thể cố gắng làm giảm nhẹ tình hình và ít nhất cũng nói ra được lí do nàng phải im lặng. Một mình, gã đã kết luận theo cách tồi tệ nhất, và giờ chẳng còn muốn gì ở nàng cà, chỉ muốn trả thù… không, không phải thế mà chỉ là thuần tức giận, và chấm hết.
Những tên cận vệ chỉ lắc đầu trước câu hỏi của nàng, rồi dẫn nàng đi. Nàng chấp nhận. Nàng còn có gì để lựa chọn đâu? Ít ra nàng chỉ một mình trong đại sảnh khi mọi chuyện diễn ra. Emma không có ở đó để bảo vệ nàng, Mildred cũng thế, nhưng nếu có họ chỉ càng làm Rowena rơi lệ thôi. Những gì nàng có thể là cố giữ nó trôi ngược lại trrước mặt 2 tên cận vệ.
Đúng, nàng biết Warrick sẽ làm thế này với nàng… nhưng trong sâu thẳm nàng không nghĩ gã thực sự hành động.
Khi gã cai ngục mà nàng khiếp sợ xuất hiện cùng với điệu cười dâm ô, đầy hả hê vì nàng rơi vào tay hắn lần nữa, Rowena liền quay lưng lại trước khi nàng buồn nôn. Đó không phải vì em bé làm nàng phát ốm. Đó là cái thít chặt nơi ngực đã trở nên trống rỗng. Giờ nàng ước mình có thể khóc.
Khoảng 1 giờ sau John Giffard đến và cho nàng biết ông phải tát tên cai ngục lần này mới đuổi được hắn đi, nàng chỉ có một câu hỏi dành cho ông. ‘Ông đến đây theo lệnh của Warrick ư?’
‘Không, con gái. Tin con bị bắt về đây lan nhanh và ta ngay lập tức chạy đến.’
Lần này nàng khóc. Nếu nàng không biết tại sao John được cử đến canh nàng lần trước thì nàng không bao giờ hỏi, nhưng lúc đó gã không như thế này. Warrick giờ không còn quan tâm đến chuyện gì xảy đến với nàng nữa, gã nhốt nàng khuất mắt càng lâu để không phải nhìn thấy nàng lần nữa.
Một lúc sau, nàng nghe thấy tiếng cãi nhau ở phòng ngoài. Nàng nhận ra giọng Mildred. Cô và John làm bạn bấy lâu chỉ trừ lúc này. Khi không gian im ắng trở lại, Rowena biết John đã thắng và nàng cũng biết họ đã bất đồng về điều gì. Mildred không được phép vào gặp nàng và John cũng không thể làm trái lệnh để thả Rowena. Thêm 2 giờ nữa trôi qua, John lại bứơc vào mở cửa ngục. ‘Ngài ấy đã thay đổi. Ta biết ngài ấy sẽ làm thế, nhưng con vẫn bị nhốt dù thay thế nơi này là phòng của ngài ấy và sẽ có lính canh bên ngoài.
‘Nhưng nếu con muốn ở đây thì sao?, nàng muốn biết. ‘Ông không nói điều đó’
“Đúng vậy.” John thở dài. ‘Nhưng lính canh có mật lệnh, cậu ta sẽ dẫn con đi, chứ con không được phép đi một mình.’
‘Vậy không còn cách nào, con phải đi thôi.’
‘Đừng quá đau lòng.’
‘Không, John’ nàng cắt ngang đột ngột. ‘Tim con giờ đã chết, nó chẳng còn biết đau đâu’
Lạy chúa, sao có thể đúng được chứ? Nàng đã khẩn cầu cho tình trạng giảm nhẹ nhưng nó không thể đến cùng với nỗi đau đớn này. Dẫu vậy sẽ không ai biết được, không phải John, và đặc biệt Warrick càng không.
Chẳng có hi vọng nào cho nàng dù có thay đổi nơi giam cầm. Warrick chắc chỉ nhớ mỗi điều nàng đang mang thai đứa con của gã. Rõ ràng, ban đầu gã đã quên mất, rồi khi nhớ ra, gã càng tức giận hơn và sự “ban ơn” này chỉ để bảo vệ đứa bé. Nàng không nghĩ đến một lí do nào khác nữa cho việc chuyển nàng đến một nhà tù thoải mái hơn.
Nàng không được phép gặp ai ngoại trừ tên lính canh cửa, cũng là người chuyển thức ăn vào mỗi ngày. Mỗi lần nàng cố nói chuyện với anh ta đều chỉ nhận được những lời càu nhàu hoặc cộc lốc, dần dà, nàng chẳng còn muốn nói nữa. Sự thật, nàng thích ở trong ngục với John hơn.
Nàng thường ngồi cạnh ô cửa sổ vì từ đó có thể nhìn xuống khỏang sân bên ngoài. Không có nhiều hoạt động bên dưới nhưng nó là nơi đáng để nhìn nhất trong căn phòng này. Nàng may rất nhiều đồ dành cho đứa bé đã được tượng hình 3 tháng, mấy chiếc áo lót trong cho Emma… nhưng không có gì cho Warrick. Những gì nàng làm cho Warrick trước khi gã ra đi giờ nàng tháo ra hết để may quần cho em bé.
Không ai cho nàng biết điều gì về cuộc bao vây pháo đài Ambray. Vì Warrcik đã biết thân phận thật sự của nàng, hẳn gã đã chiếm được nó. Liệu Gilbert có ở đó không? Hắn còn sống hay đã chết? Mẹ nàng có khỏe không? Và được tự do chưa? Hay đang trong 1 nhà tù sau cơn tức giận của Warrick?
Nàng đã đếm từng ngày. Với mỗi ngày đi qua, nàng lại dùng con dao ăn nhỏ cố khoét một lỗ thật sâu vào mấy cột giường. Những chiếc cột này được làm bằng gỗ tốt và chạm chỗ tinh tế, giờ chúng có thêm 25 lỗ xấu xí nhưng nàng lại thích vậy. Trước khi lỗ thứ 26 được đóng dấu, Warrick trở về.
Rowena không có một cảnh báo nào gã sẽ xuất hiện, bước vào phòng và dừng trước ô cửa sổ, nơi nàng đang ngồi với đôi chân gác trên ghế ngồi đối diện, tay nàng đặt trên bụng đã lấp ló, dù chưa tròn hẳn. Nàng đang cố phân định cảm giác xốn xang trong lòng là do đứa bé hay do buồn nôn, nhưng ở cái nhìn đầu tiên dành cho Warrick, nàng đoan chắc là sẽ bị nôn mửa.
‘Vậy là tướng quân đã trở về,’ nàng nói, chẳng thèm quan tâm gã thích giọng điệu chế nhạo của nàng hay không, ‘Ngài đã giết Gilbert chưa?’
‘Ta chưa bắt được hắn, dù đã săn lùng trong mấy tuần qua.’
‘Ra đó là lí do ngài không trở về đây sao? Mà cần gì phải vội vàng, phải không? Ngài chỉ cần ra lệnh, thế là đủ.’
‘Lạy chúa, nàng dám nói thế!’ Gã ngưng khi nàng quay mặt đi nhìn ra cửa sổ, cố tình phớt lờ gã. Nàng đã không sợ hãi cũng chẳng chút ăn năn. Mặt nàng cũng vô cảm. Gã không mong đợi điều đó, nhưng gã cũng có nghĩ nhiều đến nó đâu khi luôn cố đẩy nàng ra khỏi đầu trong mấy ngày qua để tập trung truy lùng d’Ambray. Giờ gã thấy rằng chẳng thích nàng thấp giọng oán trách chút nào. Và cơn tức giận gã đã nếm trải vào đêm gặp mẹ nàng lại nhen nhóm.
“Gã ngồi xuống đối mặt với nàng. ‘Ngây thơ thật… hay để che dấu bịp bợm đây?’ Gã lạnh lùng hỏi.
Nàng liếc mắt sang gã với chân mày nhướng lên hỏi nhỏ. ‘Tôi lừa bịp khi nào? Ở Kirkburough khi tôi không biết ngài là ai sao? Hay ở Kirkburough khi ngài đem quân đến giết gã anh kế tôi mà không biết thực ra hắn là ai sao? Nhưng tôi đã nghĩ ngài đến để giết Gilbert de Ambray, đúng vậy, tôi lẽ ra nên nói lúc đó khi chắc ngài sẽ giết tôi nếu ngài biết hắn là anh kế của tôi. Hoặc lẽ ra tôi nên nói với ngài khi vừa ra khỏi nhà giam, lúc ngài diễn giải cách trả thù tôi sao. Tôi phải kể với ngài sao đây Warrick, để ngài càng tăng thêm phương cách trả thù sao?
‘Nàng biết ta sẽ không giết nàng!’
‘Lúc đó sao tôi biết được!’ họ trừng mắt nhìn nhau. Rowena không còn chủ động bình tĩnh được lúc này. 25 ngày nén giận bừng cháy trong mắt nàng. Còn gã thì chuyển sang màu bạc lạnh lẽo. ‘Nàng biện hộ thế nào khi vẫn im lặng sau này, nha đầu, khi nàng trốn thoát và bị Ambray trả lại đây? Hay hắn gài nàng lại làm gián điệp?’
‘Tôi chắc hắn sẽ kêu tôi làm thế nếu nghĩ ra được, nhưng trước khi ngài đến, hắn chỉ tin rằng mình sẽ thắng lợi và sẽ buộc ngài phải quỳ gối van xin. Rồi lúc ngài xuất hiện, hắn chẳ ng còn thời gian để nghĩ được gì ngoài việc cứu lấy mình. Nhưng tôi cũng không thể nói với ngài hắn là d’Ambray vì cùng lí do, tôi đã không… khi ngài đưa tôi đến pháo đài của hắn. Tôi không muốn lại phải đối mặt với sự giận dữ của ngài… hoặc thế này.’ Nàng phát tay để ám chỉ tình trạng bị cầm tù của mình.
“Và không được tin thế sao khi nàng và d’Ambray phối hợp với nhau lường gạt? Chính hắn đã bỏ nàng lại Kirkburough.” Gã nhắc nàng với vẻ nhạo báng. “Để quyến rũ ta nói ra mọi kế hoạch ư?”
“Hắn cho là ngài sẽ ra điều kiện với tôi. Nhưng hắn bỏ tôi lại là do quá sợ vì ngài đến đó cùng 500 lính trong khi trong tay hắn chỉ có vài chục quân trong tay. Hắn định sẽ trở lại với viện quân của Lyons đang được cử đi để chiếm lại Tures từ tay ngài. Có lẽ hắn hi vọng tôi sẽ làm ngài phân tâm đủ lâu để hắn có thể trốn thoát. Hắn sợ nếu đưa tôi đi theo sẽ bị chậm lại. Những gì diễn ra trong đầu hắn lúc đó là sợ hãi và tức giận, còn gì khác nữa làm sao tôi biết được. Nhưng tôi biết, hắn không bỏ tôi lại lâu mà sẽ trở lại. Và hắn đã làm thế. Khi tìm thấy tôi trong rừng hắn nói từng nghĩ tôi đã bị ngài giết chết.
Warrick khịt mũi. “Nguỵ biện hay lắm, nha đầu, nhưng ta không tin lời nào đâu.”
“Ngài nghĩ tôi còn quan tâm đến điều ngài tin nữa ư? Tháng trước thì có thể, còn giờ thì không.”
‘Cuộc đời nàng phụ thuộc vào những gì ta tin, nha đầu.” gã nhắc nàng nhớ,
“Cuộc đời tôi không thể khốn khổ hơn.”
“Không thể ư?” gã đáp lời với vẻ đe doạ ngấm ngầm. ‘Ta phải trừng trị nàng thích đáng chứ không chỉ lấy đi tự do của nàng.”
Điều đó làm nàng đứng bật dậy giận dữ. “Hãy ra tay đi, ngài thật đáng chết! Làm đi. Nó sẽ không làm tôi khinh bỉ ngài hơn bây giờ đâu.’
“Ngồi xuống.” gã gầm gừ thấp giọng.
Nàng không làm theo, không theo lệnh gã. Nàng hiên ngang bước vòng qua lò sưởi đi đến một cửa sổ khác và ngồi đó, lưng quay nghiêng bất động. Nàng nhìn trừng trừng vô định ra ngoài cửa sổ, nén giận vào đôi bàn tay đang run rẩy trong lòng. Nàng ghét gã, khinh khi gã. Nàng ước gã... nàng căm thù gã!
Nàng nghe âm thanh phía sau mình khi gã tiến lại chặn lối ra khỏi ô cửa vì thế nàng không thể rời khỏi chỗ đó mà không đẩy gã tránh ra. Dù cho có thể nàng, cũng thấy bực tức luôn.
'Nàng không làm tròn vai mình, nha đầu. Thực sự ta sẽ không tin bất cứ điều gì nàng nói nữa. Những gì nàng đã làm đều gian dối. Nếu nàng cho ta biết d'Ambray trên đất của ta, ta sẽ đuổi theo hắn đến cùng dù trời tối đến đâu. Nếu nàng cho ta biết mình là Rowena của vùng Tures ta có thể nhanh chóng giải cứu lãnh thổ còn lại của nàng, do đó..."
"Nhanh chóng ư?", nàng cắt ngang nhạo báng. "Ngài không phải đang nghĩ là tôi sẽ giúp ngài giành lại chúng ngay bây giờ chứ? Tôi sẽ không giúp, nếu ngài..."
"Im miệng." gã nạt. "Nàng trách cứ không đúng chỗ, nha đầu. Ta không thể để nàng tự do đi lại với quân vô lại đó, và ta sẽ không loại trừ khả năng còn người ở đây đưa tin từ nàng cho hắn. Ta sẽ tra hỏi người của mình để tìm ra người nào đã không ở đây trước khi nàng đến, và chúng có vô tội hay không. Hãy mừng đi khi ta không nhốt nàng vào ngục."
"Mừng vì nấm mồ mà tôi đang bị nhốt trong này, không thể mở miệng với ai sao? Đúng, tôi rất cảm kích." Nàng cười khẩy chế nhạo và chào đón nó là một khoảng im lặng. Nàng không quay người lại để xem gã có thể hiện sự hối hận nào, gã có nhận ra đã kết án nàng điều gì khi ra lệnh giam cầm nàng. Trong cơn tức giận gã đã kết tội nàng mà không cần hỏi cung, hay thậm chí một câu hỏi nàng có nhận tội hay không. Nàng nghĩ, nỗi đau đáng ghét đó đang chết dần, nhưng nó sống mạnh mẽ trở lại, siết chặt ngực nàng và dâng nghẹn trong cổ họng.
Cuối cùng nàng nghe gã thở dài. "Nàng sẽ trở lại công việc của mình như lần đầu được giao. Nhưng chắc chắn, nàng sẽ bị theo dõi nghiêm ngặt, và sẽ không bao giờ được tin tưởng nữa."
"Tôi từng được tin tưởng sao?" nàng hỏi lại bằng giọng nhỏ nhẹ đầy cay đắng khi nỗi đau gần làm nàng nghẹn ngào.
"Khi nàng chung giường của ta, nha đầu, ta đã tin nàng sẽ không gian dối."
'Tôi không hề. Tất cả chỉ là tự vệ.”
"Giả vờ khao khát ta luôn ư?"
Nàng rất muốn nói. "Đúng vậy", nhưng nàng không thể nói dối làm gã đau như gã đang làm với nàng. "Không, chỉ sự im lặng của tôi. Nhưng ngài không cần lo lắng vì những hành động trong quá khứ sẽ không còn quấy rầy ngài nữa đâu. Những gì tôi cảm nhận về ngài sẽ không còn nữa."
"Chết tiệt , Rowena, nàng sẽ không làm ta hối tiếc cho hành động của mình. Đó là nàng..."
"Đừng buộc tội thêm nữa, chẳng còn gì tôi muốn nghe từ ngài, ngoại trừ... hãy cho tôi biết ngài đã làm gì mẹ tôi?'
Gã im lặng thật lâu làm nàng nghĩ gã không muốn trả lời. Gã đủ tàn ác để buộc nàng phải lo lắng... không, không độc ác thế.
'Giao bà ấy cho bạn ta, Sheldon de Vere. Bà ấy đã giúp chiếm Ambray nên xứng đáng nhận lòng biết ơn của ta. Bà ấy cũng đã chuyển thừa kế lãnh thổ còn lại của nàng, mà lẽ ra nàng phải làm. Người của d’Ambray đã bị thương tích không ít và đuổi đi hết, hắn sẽ không thể kiểm soát được thứ gì của nàng.”
Nàng không nói cảm ơn gã vì điều đó. Giờ gã mới là người khống chế tất cả những gì của nàng, kể cả thân xác này và gã không giống sẽ từ bỏ nó.
Thật bình thản, không thèm nhìn lại gã và với nỗi tuyệt vọng gần như bóp nghẹt, nàng nói. “Ngày mà ngài chiến thắng Kirkburough, tôi đã định đề nghị ngài giám hộ…bấp chấp đã nghe tất cả những chuyện khủng khiếp nào về ngài… nếu như ngài cho thấy được chút nào đó ít hèn hạ hơn Gilbert… nhưng ngài đã không. Ngài bắt tôi thẳng đến… nhà tù của ngài. Tôi làm gì có chút cơ hội nào để nói ra mình là ai chứ.
Gã đi khuất trước khi nước mắt phản bội nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.