Prisoner Of My Desire

Chương 17:




Ngày đầu tiên trong phòng lãnh chúa tiếp tục kéo dài với Rowena, dù de Chaville đã rời khỏi nàng mỗi khi gã kết thúc như nàng vẫn từng làm thế. Và tất nhiên, nàng vẫn bị xích vào giường. Giống thật giống. Nếu giữ chính xác những gì gã phải chịu đựng trong tay nàng thì gã sẽ không ép nàng lần nữa trong ngày. Qủa thực, nàng đã ngạc nhiên khi gã không chờ đến nửa đêm mới triệu tập nàng vì đó là thời gian Gilbert đẩy nàng đến với gã lần đầu tiên.
Lần đầu đó… nàng đã chịu đựng cơn đau khủng khiếp khi trao trinh tiết cho gã, nó thật tồi tệ vì sự không hiểu biết của nàng. Như để công bằng, gã cũng làm mình đau mỗi khi chống đối lại nàng, nhưng hôm nay gã không trải qua nỗi đau nào cả. Trước đây, nàng không nhận được chút khoái lạc nào khi gần gã, trong khi mỗi lần gã đều nhận đủ hết sự sung sướng của đàn ông. Giờ trao đổi lại vai trò cưỡng hiếp nàng tại đây, gã vẫn đạt đến sự sung sướng cho riêng mình và đó là điểm bất công. Tóm lại, nàng phẫn nộ một cách cay đắng khi gã có cả 2 vừa báo thù vừa hưởng thụ.
Giống thật giống. Nếu như gã giữ lời, nàng có thể biết mình sẽ bị xích tại giường trong 3 đêm, sau đó sẽ được thả ra vào sáng ngày thứ 3. Nàng cũng có thể đoán gã sẽ bắt ép nàng 3 lần trong đêm thứ 2 và thứ 3 nếu gã có thể tự làm thế không cần nàng vuốt ve vỗ về, còn nếu gã không thể tự mình xoay sở… nàng từ chối nghĩ đến những gì gã sẽ làm.
Thời gian trôi qua lặng lẽ không chút âm thanh quấy rầy và nàng cũng không nhận biết cánh tay mình đã mất hết cảm giác. Đó là khi nàng duỗi người thì một luồn cảm giác tê buốt khó chịu cuộn lên. Từ đó, nàng cẩn thận cử động tay đều đặn và chỉ còn cảm giác giống như vừa ngủ một giấc dài.
Tuy nhiên, giấc ngủ vẫn còn lâu mới đến. Căn phòng tối dần khi màn đêm buông xuống nhưng nàng không thể nhắm mắt. Nàng muốn đi vệ sinh nhưng cố nhịn để cảm giác đó trôi qua và bắt đầu bứt rứt khi nàng có thể làm xấu trên giường gã nếu ai đó… Chúa ơi, nàng chợt nhớ, gã chưa bao giờ được cởi xích để đi vệ sinh. Midred đã giúp gã, nhưng khi nàng nghĩ đến cách thức thì da nàng nóng lên vì mắc cỡ dù nó vẫn còn chưa xảy ra với nàng. Tuy nhiên, nó đã xảy ra với gã, một sự nhục nhã khác mà gã đã chịu đựng còn nàng thì chưa. Nếu xem xét trong tình huống hiện tại nàng có thể làm gì để ngăn chặn đây? Gilbert đã không muốn ai ngoài nàng và Midred biết sự hiện diện của gã trong lâu đài, vì thế nàng không thể ra lệnh một tên hầu nam để làm gã dễ chịu hơn.
Dường như lãnh chúa Fulkhurst đọc được suy nghĩ của nàng, thậm chí xuyên qua bức tường đá dày cộm khi gã đã trở lại và lần này cùng với 1 cô hầu bê một khay thức ăn. Gã tiến thẳng đến chân giường, còn người phụ nữ chợt khựng lại ngay khi nhìn thấy Rowena, đôi mắt đen của cô ta mở to kinh ngạc. Gã đã không che đậy Rowena như nàng luôn kéo chiếc khăn tắm phủ lên người gã trước khi rời đi.
“Để xuống đó Enid rồi đi lấy những thứ cần thiết khác.” Gã bảo người nữ hầu.
Enid không ngần ngại nhanh chóng đi khỏi. Lãnh chúa của cô không để ý đến điều đó vì gã mãi quan sát Rowena. Nàng không đáp trả ánh nhìn của gã cho đến khi gã di một ngón tay dọc theo đường viền chân nàng, theo cách gã yêu cầu nàng chú ý. Nàng nhận lệnh nhưng với tất cả sự căm ghét mà gã đang ép nàng phải chịu đựng.
“Ồ, cái gì đây? Cuối cùng nàng cũng đã trưng bày được điều khác ngoài sợ sệt rồi ư?”, gã cười nhưng không phải nụ cười vui vẻ thực sự, đó là điềm báo của chiến thắng mà gã đang hả hê.
“Nhìn thấy ác cảm của nàng không làm ta bực bội đâu. Ngược lại, ta đón chào nó.”
Nàng nhắm mắt nên gã không thể thấy được sự căm ghét làm gã hài lòng, Đó là sự trả đũa nhỏ nhoi mà nàng có thể tự làm. Nhưng gã thậm chí không cho phép điều đó xảy ra.
“Hãy nhìn ta,’ Gã ra lệnh một cách khắc nghiệt và khi nàng ngay lập tức thi hành, gã tiếp: “Tốt hơn rồi đó. Khi nào có mặt ta, nha đầu, nàng phải luôn nhìn ta cho đến khi có lệnh khác. Đừng để ta phải nhắc lại.’
Lại một lời răn đe. Gã rất giỏi tạo ra nó mà không cần thiết phải kết thúc bằng phương cách trừng phạt. Lần này nàng cho gã thấy cảm nhận của mình bằng cái nhìn đầy căm ghét. Tại sao không chứ, khi mà gã chào đón nó.
Nhưng gã đã chuyển đề tài về việc đưa gã trở lại đây.
“Dường như ta phải thay đổi một chút nữa trong việc bồi hoàn do giới tính của nàng. Nàng đã để một phụ nữ chăm sóc ta, lẽ ra ta phải đưa đến một tên hầu nam cho tương thích, nhưng ta không thể tìm ra một người đàn ông nào đủ tin tưởng là phục vụ nàng mà không thỏa mãn nhu cầu của hắn, khi vẻ ngoài của nàng đủ sức khuấy động lòng ham muốn của bất cứ người đàn ông nào. Do đó, Enid sẽ đến đây, cô ta rất thạo việc chăm sóc người bị thương hoặc nằm liệt giường, ngoài ra, cô ta cũng không thể đi rêu rao vì đã bị câm từ nhiều năm trước khi Fulkhurst bị người khác chiếm đóng.”
Nói đến đó, nét mặt của gã chuyển sang dữ tợn mà nàng từng chứng kiến khi sự tức giận của gã đến đỉnh điểm, đó là gương mặt của người đàn ông có khả năng thực hiện bất cứ hành động hung bạo nào. Vì nàng không làm điều gì gây nên sự giận dữ đó nên có thể đoán nó có liên quan đến chuyện thành Fulkhurst bị người khác chiếm giữ trước đây. Nhưng nàng đã nghĩ chỉ mình nàng và Gilbert là kẻ thù của gã mà thôi? Nàng thương hại “người khác” đó nếu cô ta hay anh ta chưa chết.
Thế nhưng ánh mắt u tối của gã không kéo dài lâu, nó trở lại với một nụ cười dù không cười đúng nghĩa.
“Tuy nhiên, ta nghĩ, mình sẽ không thực sự hài lòng nếu như nàng không nhận đủ từng nỗi nhục nhã mà ta đã trải qua. Vì thế, ta sẽ cho nàng mượn sự hiện diện của ta khi Enid phục vụ nàng. Nên nhớ lời ta đã khuyến cáo, phải luôn nhìn vào ta. Nàng không được phớt lờ hay nhắm mắt chống đối. Nàng hiểu chứ?
Rowena quá kinh hãi để gật đầu, nhưng nàng muốn thét lên những lời nguyền rủa gã nếu nàng có thể. Rồi nàng nhận ra thêm một điều mà gã đã chịu đựng: bất lực khi không thể đối đáp, dù chửi rủa hay điều gì khác.
Enid trở lại nhanh chóng và bắt tay ngay vào việc mới mà không cần chỉ bảo. Rowena nhận thức rõ lời đe dọa của Warrick luôn giữ mắt trên mặt gã khi gã đứng dựa vào cột giường . Thế nhưng nàng không nhìn thấy gã, mà thay vào đó nàng tập trung vào Enid, và chỉ cần một cái nhìn lướt nàng có thể vẽ nên chân dung của cô người hầu này trong đầu. Mặc dù đã có tóc bạc, nhưng người nữ hầu này chưa già lắm, có thể khoảng hơn 20. Cô ta có mũi hơi khoằm, nhưng ở những vị trí khác đều coi được với làm da trơn mịn. Enid còn có đôi tay rất dịu dàng, nhanh nhạy và hiệu quả làm Rowena rất cảm kích vì điều đó.
Điều tồi tệ nhất cuối cùng cũng qua đi, nhưng chuyện bị can thiệp sự riêng tư càng tệ hơn là khi bị cưỡng hiếp. Ít nhất khi chiếm đoạt nàng gã cũng trần truồng và với cảm giác công bằng, nàng thấy mình đáng bị trả giá. Nhưng không phải thế này. Warrick với những logic vòng vo của mình đã để 2 người chứng kiến mỗi xấu hổ của nàng trong khi trước đây gã chỉ chịu một.
Nàng cố nhớ lại xem gã có trải qua điều gì hay cảm xúc nào tương tự làm gã phải đẩy nàng vào cảnh này. Nhưng không. Nàng không đáng bị như thế. Ngay thời điểm được tháo miếng giẻ chặn họng, nàng mặc kệ hậu quả tồi tệ nào có thể xảy ra, nói ngay suy nghĩ của mình về gã:
“Ngươi thật hèn hạ, một gã độc ác, tệ gấp ngàn lần Gilbert!”
Lời đáp lại của gã là mệnh lệnh cho người hầu: “Ta không muốn nghe cô ta nói, Enid, vì thế hãy đút thức ăn thật nhanh để cô ta chỉ biết nhai thôi.”
“Con hoang.”
Nàng gần như mắc nghẹn vì thức ăn khi một muỗng đầy tọng vào miệng. Rồi trước khi nàng nhai được một nửa, một muỗng khác đã vào thế chỗ. Phải chăng Enid nghĩ nàng có thể cảm kích đối với cô ta nên đã tuân theo từng lời của ông chủ mình? Và trước khi Rowena có cơ hội nói một lời, một miếng giẻ mới được ấn nhanh vào miệng nàng.
Enid nhanh chóng biến mất ngay sau đó, còn Warrick rời khỏi chân giường tiến đến bên cạnh và ngả người trên nàng. Gương mặt gã gần như đẹp trai trở lại khi không thế hiện cảm xúc nào.
“Nha đầu ngu ngốc,” gã nói nhẹ nhàng. “Đó là một trò đùa khéo léo để làm giảm hình ảnh của nàng. Nhưng nếu nàng vâng lời ta thì nàng sẽ thấy, ta chỉ cho nàng mượn sự hiện diện của ta thôi chứ không phải là sự quan tâm. Bây giờ mới là lúc nàng nhận hình phạt cho tính bướng bỉnh của mình. Nàng đoán được nó là gì không?”
Sự quan tâm của gã chăng? Không, nhiều hơn thế, vì bàn tay gã đã đi thẳng đến nơi nhạy cảm nhất của nàng, những ngón tay ấn một cách đau đớn vào nơi khô nóng và ở lại đó. Cơ thề không phản ứng của nàng không làm gã nhíu mày lần này, nhưng là do gã nhớ rõ nàng đã đầu hàng trước đó làm gã đoan chắc nàng không thể chịu đựng lâu hơn gã.
Thật chậm với một sự tự tin cao ngạo, gã bắt đầu cởi dây buộc áo với bàn tay còn lại trong khi tay kia vẫn tiếp tục giữ chặt giữa chân nàng. Còn nàng theo yêu cầu của gã phải dõi theo từng hành động.
“Chống cự đi, tên trộm nhóc”, gã ra lệnh một cách êm ái. “Chống đối như ta đã làm và nhận ra cơ thể này không chút gì quan tâm đến sự căm ghét, thù hận và nhục nhã cả. Nó đơn giản chỉ là một cận thần thân tín với những bản năng siêu nhiên mà một trong những điều cơ bản nhất là bản năng duy trì nòi giống.”
Thân thể gã được thả lỏng dưới lớp quần áo, nhưng khi chỗ phồng cộm lên nàng biết nó đã thực sự lấy được kích thước đầy đủ. Sự hiểu biết đó nhấn chìm nàng và làm ướt tay gã. Rồi nàng rên rỉ dù biết rằng bây giờ điều xấu hổ nào được đóng dấu và tiếng cười đắc thắng của gã khẳng định nó.
Gã không chạm vào nơi nào khác trên người nàng mà ngay lập tức ở trên nàng rồi trượt dễ dàng vào bên trong cơ thể nàng. Đây là một hình phạt chứ không là một phần của sự trả thù, cũng không là phần nào của “giống thật giống”, vì gã đã không định ép buộc nàng lần nào nữa cho đến ngày mai. Cơ thể nàng không quan tâm đến. Nó đang dọn đường để tránh nỗi đau, đón chào phương tiện sinh sản mặc dù nàng đã thực sự được lấp đầy bản năng cơ bản đó rồi. tuy nhiên, nó cũng đón chào điều khác và dù cho lần này nàng chống lại nó, phủ nhận nó với toàn bộ ý chí, gào thét giận dữ phản đối, nhưng niềm khoái cảm trong những cái thúc sâu làm nàng chấn động không thể lẩn tránh. Và Chúa giúp nàng, Warrick đang nhìn nàng khi khoái lạc đến đỉnh điểm rồi bùng nổ ánh hào quang huy hoàng, sự quy phục hoàn toàn của nàng trước quyền lực của gã rõ ràng là cho gã thưởng thức. nhưng nàng cũng quan sát gã lần này, và lần đầu tiên, khi khoái cảm kéo đến, những đường nét hung tợn trên mặt gã biến mất trong chốc lát, để lộ gương mặt đẹp trai thực sự bên dưới lớp mặt nạ của lòng căm thù.
Nàng không muốn nhìn thấy nó nên nhắm chặt mắt lại bấp chấp khả năng gã có thể giết nàng vì hành động đó. Điều gã làm duy nhất là đổ ập xuống bên nàng, trán úp trên gối, gò má sát bên thái dương còn hơi thở mệt nhọc vang bên tai nàng. Chỉ lần này gã không bỏ đi nhanh như trước kia.
Khi gã đi, hơi thở đã trở lại bình thường và mặt nạ cũng được lắp trở lại. gã nhanh chóng mặc lại đồ, nhưng khi vừa xong gã đã chăm chú nhìn nàng trở lại. ánh mắt gã lia chầm chậm xuống chiều dài cơ thể nàng rồi trở lại gương mặt vẫn còn ửng đỏ, rồi ngón ta gã vẽ đường vòng ở nơi mềm mại bên dưới cánh tay nàng.
“Có lẽ nàng sẽ vâng lời hơn trong tương lai hoặc có thể không.” Rồi gã nhếch môi chế nhạo một cách khinh khỉnh. “Nàng phải thừa nhận là ta chưa bao giờ chịu thua dễ dàng như nàng, nha đầu. Ta đang phân vân nên đến với nàng bao nhiêu lần là đủ. Và ta sẽ không đợi đến đêm vì ta không định mất giấc ngủ như nàng trước kia. Nàng còn sợ hay nàng không còn thấy sự trả thù của ta quá khó chịu?”
Nàng muốn nhổ nước miếng vào mặt gã nếu nàng không bị khóa miệng, nhưng mắt nàng thể hiện điều đó làm gã cười lớn.
“Giỏi lắm. Ta không nghĩ nàng sẽ hứng thú chờ đợi sự thăm viếng của ta khi ta quá căm ghét nàng, khi tất cả những gì ta muốn chỉ là đặt tay lên cổ họng êm ái này rồi ngắt đi hơi thở cuối cùng khỏi nó.” Vừa nói gã vừa thị phạm nhưng không báo động Rowena. Gã sẽ không bao giờ xuống tay nhanh chóng kết thúc mạng sống của nàng khi quá hung ác và nhẫn tâm. Nhưng khi gã không nhìn thấy sự sợ hãi trong nàng, tay gã lần xuống siết lấy ngực nàng thay vì cổ họng.
‘Nàng biết ta muốn gì phải không?” Gã bật ra, rõ ràng bực bội với nàng lúc này. “Nghĩ lại đi, nha đầu, vì nàng sẽ không biết đủ để đoán ta có thể làm gì, nàng sẽ không biết loại độc ác nào đã huấn luyện nên ta và biến ta thành thế này. Tốt nhất là nên cầu nguyện ta tìm thấy cách trả thù chống lại sự thỏa mãn nàng, nếu như nó làm ta phát chán thì nàng nên nghĩ đến cái chết là vừa.”
Nếu gã chỉ nghĩ đe dọa nàng với những lời này, gã rất khôn khéo một cách ranh mãnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.