Buổi chiều, vòng biểu diễn đôi kết thúc với ba mươi phần trình diễn xuất sắc đến từ các điều phối viên và các pokemon của mình.
Ban giám khảo cũng không keo kiệt khi đưa ra điểm số của mình, lần này thì Kaitou không dành được hạng nhất, bởi vì sự phối hợp của Bunnery và Prinplup thật sự rất xuất sắc.
Đối với một điều phối viên chuyên nghiệp, không quá ngạc nhiên khi nhóm Rancy thể hiện ra sự vượt trội hơn so với Kaitou.
Bọn họ có thật nhiều kinh nghiệm trong việc trình diễn, với một Prinplup khỏe mạnh và các chiêu thức đa dạng hóa, cùng với Bunnery duyên dáng nhảy múa.
Với tổ hợp biểu diễn đôi có phần tương tự như Dawn, không quá ngạc nhiên khi cô gái đấy lại tuôn ra những lời trước đó tại Trung tâm pokemon.
“Được rồi, xin mọi người hãy nhìn lên màn hình sân khấu, lúc này là thời điểm công bố 8 vị điều phối viên có thể tiến nhập vào vòng thi thứ ba, vòng đối chiến!”
Toàn bộ khán giả sau khi nghe xong lời của Vivian liền ngước đầu lên tập trung nhìn, tuy nhiên bọn họ vẫn có thể tự tính ra danh sách tám người đứng đầu.
Bất quá mọi người vẫn thật sự rất hồi hộp, đặc biệt là các điều phối viên, bọn họ thường chỉ để ý tới mỗi điểm số của mình và một vài người đặc biệt nổi trội.
Hình ảnh lần lượt xuất hiện, với người dẫn đầu là Rancy, sau đấy là Kaitou, cuối cùng là Unneal và Vivino, nhóm ba người bọn họ đều lấy được điểm số dẫn đầu để tiến vào vòng trong.
“Thật sự đáng ngạc nhiên a…” Kaitou có chút bất ngờ trước kết quả hiện ra, xem ra nhóm của Rancy thật sự có thực lực khi nói rằng không muốn làm Dawn thất vọng.
Tiếp theo đó là phần thi đối chiến, cũng không phải là thật sự đối chiến, mà phải biểu hiện ra nét đẹp và sự tinh tế của các pokemon qua phần thể hiện.
Phần thi này là nơi mà các điều phối viên thường hay lật kèo nhất, có thể ngươi không đạt được điểm cao ở hai vòng đầu, nhưng thắng ở vòng đối chiến là chiến thắng cuối cùng.
Rất nhiều người đầu tư hơn về phần thi đấu mỹ lệ này, nhưng Kaitou cũng không tin rằng nhóm ba người Rancy sẽ yếu ở vòng ba đâu.
Bọn họ nếu là một điều phối viên chuyên nghiệp, bất cứ vòng nào đều có thực hiện tốt nhất có thể!
Tuy nhiên, vòng thi cuối cùng sẽ được diễn ra vào ngày tiếp theo, vậy nên Kaitou tạm thời rời khỏi tòa tháp không gian và thời gian.
Cậu vẫn còn rất nhiều nơi chưa tham quan kể từ khi tới Alamos thị trấn, đợi đến phần huấn luyện tiếp theo diễn ra sợ là không còn nhiều thời gian nữa.
Vậy nên Lous liền đẩy Kaitou hướng về khu chợ, đi dạo mua một vài món quà kỷ niệm, tiếp đến là tới khu vườn của Godey tận hưởng cảm giác yên bình.
Ngắm nhìn bầu trời khi về đêm, vì nơi này không có nhiều tòa nhà cao chọc trời, các ngôi sao liền được tự do tỏa sáng.
‘Nhúc nhích, nhúc nhích’ Cái tai của Zorua không ngừng run lên một chặp.
Khuôn mặt của Zorua cũng không còn thả lỏng như trước, ẩn hình bên trong Yveltal đang cảm nhận được điều gì đó.
“Có gì không đúng sao?” Kaitou nghi hoặc quay sang hỏi.
Ở bên trong thị trấn Alamos này, Darkrai cũng không phải là đối thủ của Yveltal, có điều gì lại có thể làm cho Yveltal trở nên cau mày đến vậy?
Lous cũng hướng theo tầm nhìn của Zorua mà ngước đầu lên trời, có điều nó không cảm nhận được gì cả.
Hoặc là Zorua nhìn nhầm gì đó, hoặc là thực lực của Lous chưa đủ để nhìn thấy điều mà Zorua đang thấy.
“Không… không rõ lắm, chỉ là một dự cảm không mấy thoải mái thôi”
Zorua không quá tin tưởng vào tầm nhìn của mình, đối với Kaitou và Lous giải thích, đỡ cho bọn họ phải lo lắng.
Lúc nãy, nó vừa cảm nhận thấy một sự xung đột rất mạnh ngoài không gian, tuy chỉ là một luồng cảm giác rất yếu, nó không chắc chuyện gì đang diễn ra ngoài kia.
Lous và các pokemon của Kaitou tất nhiên không cảm nhận được, coi như có là Siêu thần thú Lucario, đối phương vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại thực lực thời đỉnh phong.
Vậy nên chỉ có Zorua là cảm thấy loáng thoáng một dự cảm không lành, bất quá không biết là có liên quan gì tới thị trấn này không…
“Một điều không thoải mái sao?” Katiou không biết phải nói gì, nhưng cậu tin rằng dự cảm của Zorua là không sai, bởi vì khả năng cảm ứng của pokemon là cực kỳ đáng tin cậy.
So với con người sử dụng năng lực còn đáng sợ hơn nhiều, bọn nó sở hữu cái gọi là giác quan thứ sáu.
Nhạy cảm cực kỳ đối với nguy hiểm, giống như một loại bản năng vậy…
Đặc biệt là một Thần thú trưởng thành Yveltal, điều này càng làm cho Kaitou cảm thấy tò mò.
“Có thể đoán được điều gì không?” Lous hỏi trực tiếp
“…. Không chắc lắm, có thể là một sự va chạm nào đó, hoặc là một đợt tấn công của pokemon phía bên ngoài không gian, tuy nhiên….”
“Huh?”
Zorua đang trả lời Lous, đột nhiên con pokemon lập tức ngẫn người ra, sau đấy lần nữa nghi hoặc ngước đầu lên nhìn.
Nó càng lúc càng tập trung, trong khi Kaitou và Lous chờ đợi một dự đoán nào đó đến từ đối phương, Zorua lại ngẩn người nói
“Biến mất rồi…”
“Dự cảm khó chịu vừa rồi… biến mất rồi, giống như là.. nó chưa từng xuất hiện vậy”
Zorua trả lời, là nó cảm nhận nhầm sao?
Kaitou và Lous nghi hoặc nhìn nhau, sau đấy nhìn lại phía Zorua, bọn họ đành phải an ủi đối phương.
Vì Yveltal là một pokemon thủ hộ, cho nên đối phương hẳn là cực kỳ coi trọng những mối đe dọa ngầm âm thầm phát sinh.
“Biến mất thì biến mất thôi, nếu như bây giờ chưa cảm thấy gì, hẳn là sẽ không có gì phát sinh ngay đâu”
“Ngày mai chúng ta thử tìm hiểu kỹ càng hơn được chứ? Không phải ngươi còn phải tham gia Pokemon Contest sao?” Kaitou ôm lấy Zorua, xoa nhẹ bộ lông của đối phương ân cần nói.
Zorua thở dài một hơi, để cho bản thân bớt căng thẳng quá nhiều, một lần nữa cảm nhận bầu trời xinh đẹp bên trong khu vườn Godey, lại nhìn mấy pokemon nhỏ bé vui tươi sinh hoạt.
Zorua nghĩ rằng chắc là nó đã quá nhạy cảm rồi.
“Ừm, trở về thôi, ta muốn luyện tập với Lous và Lucario” Zorua thoáng cái nở lại nụ cười tinh nghịch, sau đấy trở nên cực kỳ đáng đánh đòn khiêu khích Lous.
“Thoải mái” Lous hoàn toàn không e ngại việc phải đối đầu với Zorua, ngược lại thản nhiên nhìn về đối phương.
Kaitou nhìn hai pokemon của mình đột nhiên có hứng chiến đấu, cậu liền xoay người rời khỏi khu vườn Godey.
Trước tiên là mua một chút đồ ăn khuya, sau đấy trở về căn phòng trong trung tâm pokemon nghỉ ngơi.
Lucario mở ra không gian của chính nó, đem các pokemon tiến vào huấn luyện.
Đêm nay là một đêm tương đối an tĩnh, nếu như lúc này con Darkrai đứng ở trên đỉnh của tòa tháp không gian và thời gian không cau mày nhìn về phía bầu trơi.
Nơi trùng lặp với tầm nhìn của Zorua, dự cảm không may cũng không phải chỉ một mình Zorua cảm thấy, mà là cả Darkrai…