Pokemon Kaitou Izumi

Chương 467: Nhãi con, đụng nhầm người rồi!




“Có chuyện gì đang diễn ra vậy?” Draminue nghi ngờ nhìn lên bầu trời, ngay tại bên trên thị trấn Alamos, nơi thờ phụng hai vị thần Palkia và Dialga, làm sao lại có một tồn tại khác dám quấy rầy nơi này?
Chẳng lẽ là… Thần thú không gian và thần thú thời gian lại bắt đầu đánh nhau?
Draminue thật sự không dám tin vào phỏng đoán của mình, cô cảm thấy có một chút bối rối, có lẽ Drasna và các trưởng lão khác nên nhận ra sự khác biệt này rồi.
Sấm sét nổi lên kinh khủng như vậy, giống như có thứ gì đó đang lao tới tòa tháp không gian và thời gian vậy!
Bên trong phòng âm nhạc, vang lên trong tai của Kaitou lần lượt là các âm thanh của hệ thống
[Ác mộng tử vong – Ma thần Hoopa: Hoàn thành]
[Người chơi nhận được: Minh chứng bất khuất]
[Minh chứng bất khuất: Không bị tác động về mặt áp lực và khí thế]
[Đẳng cấp của người chơi: +1]
Lại một Minh chứng khác được trao thưởng, thời gian ở bên trong ác mộng thật sự rất khó phán đoán.
Nhưng thực tế, ở bên ngoài hiện thực, mới trôi qua có sáu ngày, chuỗi lặp lại ác mộng đầu tiên kéo dài thời gian ba ngày.
Kaitou nhận được phần thưởng đầu tiên, sau đấy chỉ trong vòng một ngày, Kaitou nhận được Minh chứng tiếp theo.
[Ác mộng phản bội – Tình nghĩa: Hoàn thành]
[Người chơi nhận được: Minh chứng liên kết]
[Minh chứng liên kết: Gia tăng thời gian kết nối và giảm bớt hao tốn thể lực của kết nối]
[Đẳng cấp của người chơi: +1]
[Ác mộng diệt thế - Thù hằn lịch sử: Hoàn thành]
[Người chơi nhận được: Minh chứng cứu thế]
[Minh chứng cứu thế: Giảm bớt cảm giác thù hằn của kẻ thù đối với bản thân]
[Đẳng cấp của người chơi +1]
Tổng cộng là bốn cái Minh chứng, sau khi rơi vào thế giới của Hoopa, Kaitou liên tục trải qua sự phản bội của đồng bọn xung quanh, cuối cùng là tiến vào khoảng lịch sử của Lous.
Nơi mà con người và pokemon chiến đấu với nhau, tại hoàn cảnh lịch sử này, thế giới rẻ sang một con đường hủy diệt.
Mặc dù những ác mộng phía sau đều đáng sợ và nguy hiểm hơn ác mộng đầu tiên, nhưng đối với Kaitou, việc bị xóa bỏ ý nghĩa tồn tại mới là điều đáng sợ nhất.
Thu thập các phần thưởng từ nhiệm vụ liên hoàn (3) – Cửa ải thứ hai thật sự làm cho Kaitou trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều
Trói buộc của Darkrai lên người Kaitou dần dần bị xóa bỏ, đối mặt với thứ mà mình sợ hãi nhất quả nhiên luôn là cách để khiến con người trưởng thành nhanh chóng.
Ngay khi Kaitou tận hưởng cảm giác trở nên mạnh mẽ, thực tế tại phòng âm nhạc, Darkrai ẩn mình trong cái bóng, thoắt cái phóng ra bên ngoài tòa tháp không gian và thời gian.
Đứng ở trên đỉnh điểm của tòa tháp, đưa ánh mắt lạnh lùng và cô độc nhìn xem xung quanh, nó đã sống tại thị trấn Alamos rất lâu, mọi thứ đều trở nên quen thuộc.
Ngay khi Darkrai vừa mới ngước đầu lên trời, lập tức một lực lượng vô hình vồ tới, tốc độ thật nhanh.
“Grhh…”
Xoẹt!
Darkrai cảm giác cả người bị đè nặng, nó vốn rất am hiểu trong việc chạy trốn và lợi hại ở lĩnh vực tốc độ.
Tuy nhiên ngay vừa rồi, Darkrai đã không thể né được đòn tấn công vừa rồi.
Cố gắng để thoát ra khởi lực lượng đang bóp nghẹt lấy chính mình, Darkrai bị kéo lên tít trên trời.
Bay vụt qua vài tầng mây, cận cảnh nhìn rõ thời tiết kinh hoàng và sấm sét nổ tung phía trên cao, Darkrai nhỏ bé bị khóa chặt bởi một cặp con ngươi màu xanh vô tình và khát máu.
Tràn đầy hơi thở hắc ám tương tự nó, Darkrai có thể nhận thấy rõ sự áp chế đến từ phía đối diện.
“Ngươi… là ai…?” Darkrai chật vật phun ra vài chữ.
Chỉ thấy đối diện con mắt bỗng chốc lóe sáng lên, thân hình khổng lồ của một con thần thú nữa thân trên đen tối, nửa thân dưới đỏ máu, đôi cánh giang rộng như nuốt chững bầu trời.
Darkrai thần thờ nhìn về phía con quái vật trước mặt, con người không ngừng dao động, dù là đối mặt với Palkia và Dialga thì Darkrai cũng không cảm nhận sợ hãi rõ rệt thế này.
Bởi vì đối phương cũng mang thuộc tính Dark giống như nó sao?
“Nhãi con, ngươi đụng vào nhầm người rồi!!” Yveltal cười gằn một câu, sau đấy lập tức phóng tới.
Đôi cánh phát sáng, hắc ám bao phủ xung quanh, Sucker Punch được thi triển, phối hợp với kỹ năng hệ phi hành.
Darkrai đang cẩn thận suy nghĩ mình đụng vào ai mà lại có thể làm con thần thú đẳng cấp cao trước mặt mình nổi điên như vậy.
Nhưng Yveltal hoàn toàn không cho Darkrai quá nhiều thời gian để suy nghĩ như vậy.
Trước tiên đánh cho bầm dập trước rồi tính sau!
OÀNH!
OÀNH!
OÀNH!

Từng hồi va chạm kinh người phía không trung, Draminue lúc này càng ngày càng cảm thấy hoảng hốt.
Bởi vì dù mây đen vây kín thị trấn Alamos, nhưng lại không có một giọt mưa nào rơi xuống.
Mà âm thanh va chạm liên tục trên bầu trời kia hoàn toàn không bình thường một chút nào, lúc này Draminue chỉ mong có ai đó đến giải thích rõ tình hình hộ cô.
“Draskiv trưởng lão, có chuyện rồi” Draminue dùng máy liên lạc báo tin cho Draskiv, cô thật sự không biết phải xử lý tình huống ra làm sao.
“Ta đang sắp đến rồi đây, ngươi đang ở đâu?” Draskiv vội vàng trả lời.
Cưỡi trên người con Salamence cấp thiên vương, bay thẳng tới vị trí của tòa tháp không gian và thời gian.
Nhìn thấy Draminue đang đổ mồ hôi lo lắng bên dưới, Draskiv liền vội vàng đáp xuống hỏi
“Tình huống sao rồi?” Draskiv cũng có vẻ rất gấp gáp.
“Ta….” Draminue đang định trả lời, đột nhiên một vật thể màu đen rơi xuống với tốc độ chóng mặt, mà địa điểm rơi, ở ngay bên hai người bọn họ.
Ầm!
Như viên thiên thạch đập mạnh xuống, một cái hố không nhỏ bị đào ra, kèm theo đấy là tiếng rên rỉ trầm thấp.
Draskiv và Draminue liền quay đầu lại nhìn, bọn họ trợn mắt ra khi nhìn thấy rõ ràng hình dạng của đối phương.
“D… Darkrai?!!!”
Hai người cùng lúc lớn tiếng kinh ngạc kêu to, bọn họ không ngờ rằng hắc ám thần thú lại bị đánh gục ngã một cách thảm thương đến vậy.
Darkrai chật vật đứng dậy, có vẻ rất lo lắng nhìn lên bầu trời.
Draskiv và Draminue cũng đi theo tầm mắt của Darkrai mà ngước đầu lên nhìn, hình thể khổng lồ ẩn sau tầng mây, ánh sáng màu xanh cùng nhiều đường vân màu đỏ chợt lóe rồi biến mất.
Sau đấy tình huống kinh khủng tại thị trấn Alamos biến mất.
“Đấy là thứ gì vậy?” Draminue nhịn không được run run hỏi
“Ta cũng không biết, nhưng có vẻ nó đã đi rồi” Draskiv cau mày suy nghĩ nói, sau đấy ông liền quay đầu lại nhìn Darkrai hỏi
“Ngươi có sao không?”
Darkrai nhìn về phía hai người trước mặt, đứng dậy, lơ lửng trên không, đưa tay phủi bụi trên người và lắc đầu, không trả lời Draskiv mà im lặng biến mất.
Điều này cũng không khiến Draskiv tức giận, dù sao thì các pokemon như Darkrai, đặc biệt là thần thú thường không quá thân thiện với loài người.
Chỉ là điều khó hiểu này cần phải quan tâm thêm một chút.
Lúc này, ở phía trên cao, trên người của con thần thú khổng lồ hung dữ Yveltal, có một hình bóng nhỏ màu trắng cưỡi ở trên lưng, nhìn kỹ liền thấy đấy là một con Gallade.
“Ngươi ra tay thật ác đấy” Lous mỉm cười nói
“Huh… thế còn nhẹ đấy, và rồi, Kaitou sao rồi?” Yveltal cau mày nhìn xuống dưới, sau đấy thả lỏng quay đầu đối với Lous hỏi.
“Sắp sửa tỉnh lại rồi đấy, cũng sớm thôi” Lous với niềm tin tuyệt đối nhìn về phòng âm nhạc ở trên cao của tòa tháp, có vẻ thả lỏng nói
Với tư cách là những đồng bạn đáng tin cậy nhất của Kaitou, và Kaitou với vai trò là người lãnh đạo của bọn họ.
Đối phương chắc chắn sẽ vượt qua đợt huấn luyện này mà thôi!
Chắc chắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.