Pokemon Kaitou Izumi

Chương 165: Hân hạnh gặp mặt




Mỗi lần đi về phía trước thứ hiện ra trước mặt Kaitou và Lucario chỉ là một con đường vô tận không điểm dừng, thật may là Lucario đã nhận ra được điểm mấu chốt ở đây, khi nó thử dùng cái danh hiệu Siêu thần thú của mình, một ít thứ bị che lấp đi đã hiện ra.
Không gian nơi này nhất thời dừng lại, con đường trở nên rộng ra, và hai bên lối đi có cái vách tường chậm rãi ép lại.
“Cái này… thật giống mấy bộ phim trinh thám kinh dị đi?” Kaitou nghiêm trọng mặt, sau đấy hài hước nói ra cảm nghĩ của mình.
“Hẳn là không có vấn đề gì, yên tâm, chúng ta không gặp được nguy hiểm” Lucario an ủi nói một câu.
Quả nhiên theo như lời của Lucaio, hai cái vách tường đã dừng lại, lối đi nhất thời trở thành một cái căn phòng.
Từng cái từng cái một bức tranh hiện lên treo khắp nơi, mỗi cái là hình các pokemon hệ bóng đêm, Umbreon, Absol, Liepark, Zoroark, Darkai…
Điều này khiến Kaitou nghĩ tới người đứng sau tấm màn này là cái pokemon hệ Dark hoặc điều gì tương tự như vậy.
Giống như thế giới của Hoopa nơi Kaitou từng trải qua, có điều thế giới này bức cách nhỏ hơn nhiều.
So với cảm giác bị trói buộc và tự mình mò mẫm ở một nơi hoàng toàn xa lạ, không có ai hỗ trợ, lúc này Kaitou vẫn tương đối thoải mái.
Hơn nữa Lucario đã nói, nơi này cũng không có ác ý, chỉ là vì bản thân Lucario mà mọi người mới lầm nhập tiến vào.
Vì vậy nên Kaitou quyết định thả lỏng và tập trung chú ý đến quan sát khắp nơi, vì không cần phải tiếp tục di chuyển, Kaitou có càng nhiều thời gian và sức lực để nhìn.
“Bức tranh này là?” Lucario trước tiên dựa vào cảm ứng của mình mà đi tới trước một bức tranh, nơi này treo lên hình của Umbreon, một trong tám dạng tiến hóa của Eevee.
Có điều ngay khi nó tính chạm vào, đột nhiên có một lực đẩy đem Lucario đánh văng ra, con pokemon lập tức mặt cạp đất mà nằm xuống.
“Lucario, ngươi không có sao..” Kaitou đang chạy lại gần lo lắng kiểm tra Lucario, có điều trước mặt Kaitou hình ảnh khá đồ sộ.
Những bức tranh lần nữa tái thiết lập trở lại, bọn chúng di chuyển đổi vị trí cho nhau, sau đấy hình ảnh bên trong cũng trở thành cái khác.
Đỡ lấy Lucario ngồi dậy, Lucario không có bị thương gì về mặt thể xác, có điều khiến cho nó vẫn cau có thế này, xem ra đòn bật vừa rồi tuyệt đối không đơn giản.
“Ta không sao!” Lucario lắc lắc đầu trả lời
“Ngươi có phát hiện cái gì không?” Kaitou thử hỏi
“Chủ tử, nơi này chính xác là không gian của một cái thần thú, có điều ta cũng không phải là chân chính thần thú giống loài, chỉ là theo thời gian trở nên mạnh mẽ mà đạt được, một khi rớt khỏi đẳng cấp vốn có, ta lại không thể dùng quyền năng của mình” Lucario xác định nói
Sau đấy nó nhìn qua xung quanh, tiếp tục kêu “Đây hẳn là một cánh cổng khác để cho chúng ta gặp được chủ nhân của nơi này, có điều muốn tìm ra được lối đi có vẻ hơi khó, nếu liều lĩnh thử đại chỉ có thể gặp được tình huống vừa rồi, một đòn đánh tâm linh!”
Việc các bức tranh thay đổi vị trí và một chút khí tức nhỏ thay đổi, Kaitou tất nhiên là nhận ra vấn đề ở đây.
Có điều theo Lucario lời nói, Kaitou mới càng dám khẳng đinh, tuy rằng đối phương không có ý xấu với bọn cậu, nhưng muốn rời đi hoặc tiến vào nơi này đều không phải tùy ý mà làm được
“Lucario, cho ta mượn sức mạnh của ngươi một chút” Kaitou tính thử kiểm tra một lần.
“Vâng?” Tất nhiên là không có vấn đề gì, có điều Lucario vẫn hơi nghi hoặc bước lại gần.
Bởi vì hai người đã ký khế ước với nhau, hơn nữa cả hai đồng dạng sở hữu Aura chi lực cho nến có thể cộng hưởng.
Khi cánh tay của Lucario chạm vào lưng của Kaitou, cậu chỉ cảm thấy cả người trở nên thật mình mẫn, Aura của Lucario quá dồi dào.
Mở ra đôi mắt có thể nhìn thấu bản chất sinh mệnh của mình, Kaitou lập tức phát hiện lý do mà Lucario bị lừa bởi bức tranh vừa nãy.
Nơi này vậy mà…
“Tất cả các bức tranh đều sinh sống? Mỗi bức tranh là một ngôi nhà?” Kaitou và Lucario giật mình.
Hóa ra vừa rồi bản thân Lucario có cảm giác không phải vì đây là cánh cổng dẫn tới nơi ở của người đứng sau, mà là cảm giác tới hơi thở của cường đại pokemon ở trong các bức tranh?
Tầm mắt lướt qua xung quanh, khi mà Kaitou nhận thấy được tất cả đều có một luồng sinh mệnh lực, thật khó để tìm ra điểm khác thường và mục đích của việc này.
Có điều khi mà Kaitou định bỏ cuộc, tầm mắt của Kaitou dừng lại tại bên tay phải mình một cái bức tranh rất nhỏ.
“Chủ tử phát hiện ra cái gì sao?” Lucario nghi hoặc hỏi, vừa rồi nó cũng không cảm thấy gì a.
Kaitou cũng không có trả lời, mà đứng yên lặng nhìn về phía một cái bức tranh, phía trên ấn định hình ảnh của một cái Spiritomb?
Đây cũng là lúc mà Kaitou cảm thấy bất thường, từ khi nào mà một cái Spiritomb lại có được sinh mệnh lực giống các pokemon bình thường? nó chính là hệ Ghost làm chủ pokemon.
“Bức ảnh con Spiritomb này!!” Lucario cũng nhận ra bất thường, ban đầu do bị hoàn cảnh bức quá nên cả hai không quá để ý tới bức tranh nhỏ Spiritomb.
Vì đang ẩn ẩn lấy hệ Dark làm chủ đạo, đôi lúc sẽ quên đi hệ đi kèm với các pokemon này, bức tranh này tuyệt đối có vấn đề.
Ở phía không xa, khi mà Zygarde nhìn tới Kaitou phát hiện ra được cổng vào nơi này, nó cũng giật mình không kém.
Thật chất không phải là Kaitou và Lucario thiếu để ý, mà là do cái này trước mặt đã che dấu đi.
“Đối phương cũng không phải người bình thường” Zygarde đưa ra kết luận này.
“Ngươi thật ngốc vậy sao? Có thể cùng với cái đồng loại của chúng ta trở thành đồng hành giả, thật sẽ bình thường sao?” Người này khinh thường chỉ số thông minh của Zygarde.
Cái bóng đơn giản ngồi xuống chờ đợi cho Kaitou và Lucario thông qua bức tranh mà tới đây, có điều lúc này một tấm gương xuất hiện.
Không có đi qua bức tranh mà bước vào, Kaitou trừng đôi mắt về phía trước, thông qua tầm màn nhỏ thông đạo giữa hai nơi mà nhìn.
“Chuyện gì?” Lúc này đến lượt Zygarde và cái bóng cả kinh, đột nhiên bọn nó cảm thấy bản thân đang bị soi hết từ đâu tới chân.
Lúc trước vì không nhìn thấy được bản thể, Kaitou còn chưa hiểu rõ được vấn đề, lúc này có cơ hội, cậu tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ.
Tại tận sâu trong linh hồn của cái bóng và Zygarde, bọn chúng chỉ cảm thấy một vật gì đó thật quan trọng đã bị Kaitou nhìn thấy.
Mà một khi đã nhìn thấu vấn đề, bức tường ngăn cản giữa hai nơi vốn đã chẳng còn lợi ích gì cả, Kaitou bước tới, dùng tay gõ nhẹ hai cái.
Bức tường lập tức biến mất, để lại trước Kaitou và Lucario là hai con Thần thú của khu vực Kalos
“Chào ngươi, lâu rồi không gặp, Zygarde, và hân hạnh gặp mặt… Yveltal!”
Hai cái thần thú cẩn thận nhìn về phía Kaitou có chút khoảng cách và cảnh giác, lúc nãy bọn họ cảm giác thật rất sợ hãi, không phải bị uy áp, mà là cái gì đó tuột mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.