Phượng Trạch Đệ Nhất Sủng Phi

Chương 7: Nghi ngờ




"Khoan, ngươi đang dỗ ngọt ta sao? Ngươi tưởng ta là trẻ lên ba dỗ ngọt vài câu là được sao?" Cẩn Lan chợt nhận ra y đang được tên kia dỗ dành như một tiểu hài tử liền ngộ ra.


Lý Nghiêm Chính tự nhiên bị điểm trúng tim đen liền có tất giật mình, không nói gì mà tây chân cứ lúng túng. Cẩn Lan nhìn về Vương Gia nổi tiếng lạnh lùng vô tình, nhưng ở trước mặt y hiện tại là một tiểu lang quan đang cố gắng dỗ dành thê tử mình vậy khiến Cẩn Lan bất giác mỉm cười.
Nhìn thấy y mỉm cười Lý Nghiêm Chính cũng nhẹ người hơn, nhưng dù hai người đã liên kết nhưng hiện tại Cẩn Lan vẫn là đại công tử Bạch phủ, Lý Nghiêm Chính vẫn là Nhị Vương Gia. Bạch Cẩn Lan vẫn chưa 'gả' vào phủ Vương Gia nên họ vẫn nên cẩn trọng.


Lấy giúp Cẩn Lan một bộ y phục, sau khi y đã mặc xong dù có chút khó khăn. Lý Nghiêm Chính dùng kinh công dung y về viện, nhìn thấy Cẩn Lan, Tú Hồng và Khuynh Bạch liền chạy đến.


"Công tử, người đi đâu cả đêm không về khiến hai chúng tôi rất lo lắng" Tú Hồng thấy Cẩn Lan có vẻ đứng không vững liền đỡ lại nói.


"Ta... Ta chỉ nói một vài chuyện với nhị Vương Gia không ngơ lại quên mất giờ giấc, xin lỗi đã để hai ngươi lo lắng" vì bị hỏi bất ngời, y liên lúng túng, mặt hơi đỏ đành trả lời đại một lý do.


"Người sao vậy? Nhìn có vẻ không ổn, Sao lại không đứng vững?" Khuynh Bạch nhìn Cẩn Lan thắc mắc hỏi.


"Tại... Tại... Tối qua không cẩn thận ngả thôi".


"Công tử, lúc nãy thư đồng bên cạnh lão gia đến mời người nhưng lại không có ở đây, người đó nói chút nữa lão gia sẽ qua đây".


Tú Hồng vừa dứt lời thì tiếng bước chân ở bên ngoài đã nghe rõ, Cẩn Lan bây giờ khá hoảng hốt, trên người còn mặc y phục của Nhị Vương Gia, còn Lý Nghiêm Chính vẫn đang đứng đây, Bạch Uẩn tới y biết giải thích thế nào.


"Nhị lang, giờ biết nói thế nào đây?" Cẩn Lan hoảng loạn nhìn Lý Nghiêm Chính nói.


"Ngươi cứ ngồi đó, còn mọi chuyện để ta là được".


Nghe lời hắn nói y càng thấy hoảng hơn 'để cho ngươi ta mới hoảng, phụ thân là người không dễ qua mặt, nói chỉ sai một từ liền bị phát hiện'.


Nhưng Cẩn Lan cứ bình tĩnh ở đó, Bạch Uẩn từ ngoài bước vào, gương mặt có chút nghiêm nghị, kế bên là đại nương và nhị nương.


"Phụ thân, đại nương, nhị nương" Cẩn Lan cố sức đứng dậy bái lễ.


"Lan nhi, nghe nói con cả đám không về viện, con đã ở đâu?" Bạch Uẩn ngồi xuống hỏi.


"Con... Con... Đi làm vài chuyện" Cẩn Lan ấp úng trả lời.


"Làm vài chuyện? Làm chuyện gì?".
Nghe Bạch Uẩn nói vậy cẩn Lan có chút nghi ngờ 'Trong ký ức, phụ thân chưa bao giờ tra hỏi ta như vậy, còn rất giống đang tra hỏi nữ nhi, đại nương và nhị nương đã nói gì với phụ thân' y vừa nghĩ vừa nhịn đại nương và nhị nương đang mỉm cười giang xảo.


"Bạch đại công tử ở chỗ ta bàn chút việc" bỗng chợt tiếng nói của Lý Nghiêm Chính vang lên khiến Cẩn Lan có chút lo lắng. Bạch Uẩn rất bất ngờ, nụ cười trên mặt đại nương và nhị nương cũng biến mất, tất cả ba người đều không chú ý đến hắn đang đứng ở đây. Một lát sau khi mọi người còn sững sờ thì Khuynh Thành công chú cũng bước vào.


"Nhị Hoàng huynh, sao huynh lại ở đây, còn Bạch công tử sao lại mặc y phục của huynh?" Khuynh Thành công chúa ngạc nhiên nhìn Lý Nghiêm Chính rồi lại nhìn Cẩn Lan hỏi.


"Đêm qua ta mời Bạch đại công tử đến viện uống trà, bàn một vài việc, không cẩn thận làm y bị thương còn làm đổ trà lên người, ta chỉ lấy bộ y phục của mình cho y tạm thay, còn vết thương ở lưng rất nặng nên ta đưa người về, không ngờ lại khiến Bạch tướng quân nghi ngờ, thật thất lễ".


"Thì ra là như vậy?" mặt Bạch Uẩn cũng dịu đi không ít.


Mặt của đại nương và nhị nương thì lại biến đen 'Tên phế vật đó không biết làm sao lại quen biết nhị Vương Gia, thậy quá bất cần'.


Còn Khuynh Thành công chúa thì lại khác, trên mặt có ý cười 'không ngờ Nhị Hoàng huynh lại kết bàn hữu với Bạch Cẩn Lan, trước giờ đều cư xử cẩn mực, không để lại ai nói chuyện qua đêm, thật thú vị, trở lại Hoàng Cung phải kể cho Phụ Hoàng nghe mới được'.


Trong lúc nói chuyện cùng Bạch Uẩn, Cẩn Lan luôn để ý, Mỗi lần Bạch Uẩn động đến tay phải đều rất khó chịu.


"Phụ thân, tay phải của người bị đau sao?".


"Đúng, mỗi lần dùng đến đều rất đau".


"Phụ thân lad tướng quân sao lại để tẩy mình bị đau? Sao'lại không mơi đại phu xem thử?".


"Đã mời, đại phu nói là do động tay quá nhiều, cộng thêm đã có tuổi, đã kê vài thang thuốc nhưng lại không khỏi" Đại nương sắc mặt muộn phiền nói.


"Do động tay quá nhiều cũng không đau đến vậy, uống thuốc lại không khỏi với lại phụ thận còn chưa đến bốn mươi thì Sao lại gọi là đã có tuổi" Cẩn Lan khá tức giận về cậu nói của đại phu kia.


"Cũng không phải là không đúng, ta đã động kiếm từ lúc còn rất trẻ, đến nay tây cũng không còn linh hoạt như ban đầu" Bạch Uẩn buồn rầu nói.


"Nếu đã vậy để nhi tử chữa cho người".


"Con biết y thuật từ lúc nào?".


"Phụ thân người đừng hỏi, có thể còn hơn không mà".


"Được".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.