Phượng Trạch Đệ Nhất Sủng Phi

Chương 17:




Hà Tô Tĩnh ngồi nhìn những anh mắt cứ chăm chú vào mình mà không biết mình đã nói cái gì không đúng, bị dọa đến khí thế chưởng môn cao ngạo thường ngày bay mất tiêu.
“Các người nhìn ta làm gì?” Hà Tô Tĩnh có gắng bình tĩnh nói.
“Sư tôn tại sao lại chắc chắn đó là Phượng Trạch?” Bạch Cẩn Lan buông bát đũa xuống hỏi.
“Người ta tìm thấy là một hài tử mới sinh đúng vào ngày thiên tượng xảy ra, trên tráng có dấu Bạch Phượng, sau lưng lại có hình một con Bạch Phượng, linh khí cuộn trào mạnh mẽ, không nhìn sai được” Hà Tô tĩnh nghiêm túc nói.
Câu nói của Hà Tô Tĩnh khiến Bạch Cẩn Lan, Lý Nghiêm Chính, Niên Doãn Minh, Tú Hồng và Khuynh Bạch trầm ngâm một lúc. Chuyện y là Phượng Trạch chỉ có họ biết, bằng chứng chứng mình rõ ràng nhất chính là cái thai trong bụng Bạch Cẩn Lan. Nhưng hiện giờ kẻ giả mạo giống đến mức cả Hà Tô tĩnh cũng bị lừa chắc chắn là một người không tầm thường.
“Đệ có biết ai đã giả mạo Phượng Trạch để lừa thánh thượng không?”Niên Doãn MInh suy từ nhìn Bạch Cẩn Lan hỏi.
“Đó là tam đệ của đệ, tên là Bạch Khuynh Tuấn, năm nay chỉ mới mười hai tuổi là tuổi xuất Nguyên Linh, Nguyên Linh của đệ ấy vốn là một con bạch thố nhưng có lẽ tam nương đã làm gì đó khiến phụ thân lẫn thánh thượng đều bị lừa” Bạch Cẩn Lan trầm ngâm nói.
“Tại sao ngươi lại không tố cáo chuyện này lên triều đình?” Lý Nghiêm Chính ngạc nhiên nói.
“Chuyện ngày còn chưa biết Tam nương đã làm như thế nào khiến phụ thân và cả thánh thượng đều tin, nếu tố cáo như vậy sẽ khiến phụ thân phạm tội phản nghịch” Bạch Cẩn Lan cau mày nói.
Bầu không khí trên đùng bữa trở nên vô cùng quái dị, mặt người nào cũng trở nên nghiêm trọng, dùng thức ăn cũng trở nên không ngon miệng. Sau khi dùng bữa xong thì người nào làm chuyện của người đó, Bạch Cẩn Lan trở về phòng, luôn suy nghĩ về chuyện Phượng Trạch khiến y có chút đau đầu.
Y nghĩ hoài không ra nên làm thế nào nên chuẩn bị cùng Tú Hồng và Khuynh Bạch lên núi kiếm một vài thảo dược để chế thuốc giải cho Bạch Uẩn, hiện tại thân thể y lúc tốt lúc xấu nên khiến Tú Hồng có chút do dự, không biết có nên mời Lý Nghiêm Chính cùng đi hay không, nhưng nghĩ đến câu nói trước khi đến Mộc Biện Sơn của y lại đành thôi.
Một lúc sau Bạch Cẩn Lan cùng Tú Hồng và Khuynh Bạch trốn những người kia lén lút đi lên núi, Mộc Biện Sơn nổi tiếng linh khí dồi dào khiến có linh thú ở những nơi khác nhau thèm khát mà tìm đến. Ba người đi thẳng lên núi, nơi này không âm u như Bạch Cẩn Lan đã nghỉ, mà lại rất sáng còn có linh khí phản phất khắp nơi khiến họ vô cùng thoải mái.
Trên đượng gặp không ít linh thảo tốt, linh thú cũng không con nào tìm đến khiến tâm trạng y vô cùng tốt. Ba người chỉ đi đến chưa được bao nhiêu giỏ đã đầy linh thảo, Bạch Cẩn Lan cũng thấm mệt. Đang định trở về thì bụi cổ bên cạnh có tiếng sột soạt, sắc mặt ba người liềm thay đổi, tư thế phòng bị. Một lúc sau từ trong bụi cỏ nhảy ra một con Hắc Ngưu Hổ, nó gầm lên một tiếng to.
Hắc Ngưu Hổ là linh thú hình hổ có hai cặp sừng ngưu, màu đen to lớn lại có bộ răng sắc nhọn. Bạch Cẩn Lan lúc này lại không hề run sợ nhìn chầm chầm vào Hắc Ngưu Hổ, đôi mắt trở nên hắc ám, vết Bạch Phượng trên tráng nổi lên, linh khí từ cơ thể y phóng về phía Hắc Ngưu Hổ.


Lượn linh khi mạnh đánh trực diện khiến nó đau đớn gầm lên, tiếp theo dấu Bạch Liên trên ngực Bạch Cẩn Lan cũng hiện lên, phóng linh khi về phía Hắc Ngưu Hổ. Linh Khí của Bạch Liên lại êm dịu, khiến cho Hăc Ngưu Hổ không gào thét nữa mà ngoan ngoãn ngồi xuống.
Thấy Hắc Ngưu Hổ đã ngoan ngoãn Bạch Cẩn Lan liền thu hồi linh khí, nó cũng cảm nhận thoải mái mà cuối đầu rời đi. Phía gốc cây không xa, Lý Nghiêm Chính lén đi theo nhìn thấy tất cả.
“Song Nguyên Linh?” Hắn vô thức nói một câu.
“Ai!!!” Bach Cẩn LAn nghe được âm thanh liền lập tức cảnh giác.
“Là ta” Lý Nghiêm Chính nghiêm trang bước ra, không chút nào do dự.
“Là... Người...” Nói xong liền thu linh khí, dấu Bạch Phượng cũng biến mất.
Sau khi thu hồi linh khí, y lại cảm giác có chút chóng mặt, còn có chút mệt nên loạn choạng được Lý Nghiêm Chính chạy tới đở lấy. Tú Hồng và Khuynh Bạch cũng vì không nhập vào người chủ nhân, lại từ từ rút linh khí ra nên cũng có chút không ổn, hai người liền đừng điều hòa khí tại chỗ.
“Thì ra là người, lần này đi theo mà không bị phát hiện, tốt hơn so với hôm qua rồi” Bạch Cẩn Lan khôi phục lại, nhìn Lý Nghiêm Chính mỉm cười nói.
“Khụ khụ, hôm qua là lần đầu, hôm nay có kinh nghiệm, nếu không như vậy thì không biết ngươi lại có song Nguyên Linh” Lý Nghiêm Chính lấy tay che miệng ho hai tiếng liền nghiêm chỉnh nói.
“Ta còn tưởng ngài biết từ trước nữa, vậy ngài có biết linh lực của Nguyên Linh của ta đạt đến trình độ nào rồi không?” Bạch Cẩn Lan đứng nghiêm chỉnh đối diện Lý Nghiêm Chính nói.
“Ta không nhìn ra, đã đến trình độ nào”.
“Đạt đến Hóa Hình rồi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.