Phượng Trạch Đệ Nhất Sủng Phi

Chương 13: nghe lén




Bạch Cẩn Lan nghỉ ngơi khoản một canh giờ nữa thì đã khỏe hẳng, có thể tiếp tục lên đường đến Mộc Biện Sơn. Cũng như vậy mà ba người Lý Nghiêm Chính, Bạch Cẩn Lan và Niên Doãn Minh phải ngồi chung một chiếc xe ngựa. Bạch Cẩn Lan thì được Niên Doãn Minh cho một viên dược nên cảm giác nôn ói trên xe cũng không còn, mà vì từ hôm qua đến bây giờ ngủ rất nhiều nên cũng không có cảm giác buồn ngủ.
Ba người ngồi trên cùng một chỗ thì bầu không khí có vẻ quái lạ, Lý Nghiêm Chính là vương gia nên phải giữ chút sĩ diện đạnh phải nén tức giận cũng là vì muốn Bạch Cẩn Lan không tức giận nữa nên kìm nén ngồi ở đây.
Còn Niên Doãn Minh thì là khách cũng mà chủ của nơi họ đang đến nên cũng không thể để người ta đi bộ được, cũng không thể thất lễ mà để hắn ngụ kiếm trở về Mộc Biện Sơn trước. Còn Bạch Cẩn Lan thì khỏi nói, y là trường hợp đặc biệt không thể không ngồi ở đây được nên đành chấp nhận cái bầu không khí quỷ dị suột chặng đường.
Khi đến Mộc Biện Sơn thì trời đã tối, may mà nơi ở của Niên Doãn Minh ở dưới chân núi chứ không phải trên núi nếu không phải đi bộ thêm một đoạn. Lúc bước xuống xe ngựa vì không tiện nhảy xuống nên cả Lý Nghiêm Chính và Niên Doãn Minh cùng đưa tay đỡ y, gương mặt của hai người đều tựa như rất mong chờ khiến y rất khó xử vậy là Bạch Cẩn Lan chọn ra hiệu cho Khuynh Bạch đở y.
“Cả chặng đường đệ đã mệt rồi vào trong nghỉ ngơi trước đã” nói rồi quay nhìn Lý Nghiêm Chính cười nói tiếp “Nhị Vương gia ngài mang nhiều người như vậy, chỗ nhỏ bé của ta không có nhiều chỗ mong ngài có thể sắp xếp, phòng của ngài phía bên kia” vừa nói Niên Doãn Minh vừa chỉ một căn phòng lớn phía tây “Bọn ta đi trước” rồi mang theo Bạch Cẩn Lan đi về hướng ngược lại.
“Ngươi...” Lý Nghiêm Chính bị lời nói của Niên Doãn Minh là tức giận có kìm lại đá chân vào gốc cây sau lưng.
‘Lại nữa rồi, may mà không cùng một chỗ nếu không cứ tưởng cái cây có thù với vương gia’ binh lính, hộ vệ, tỳ nữ, Tú Hồng và Khuynh Bạch nhìn Lý Nghiêm Chính mà thầm thương xót cho cái cây.
Bạch Cẩn Lan và Niên Doãn Minh đến căn phòng ở phía đông, hắn đặc y ngồi xuống, đi rót một ly trà đưa cho y rồi ngồi xuống cạnh đó.
“Sư huynh cũng không cần khiêu khích vương gia như vậy” Bạch Cẩn Lan uống một hớp trà rồi nói.
“Ta không làm khó hắn, chỉ làm hắn mất mặt một chút, đệ xót cho hắn sao?”.
“Không phải, chỉ là không muốn hắn làm lớn chuyện thôi, dù sao đây cũng là nhà của huynh” y vừa nói vừa đặc ly trà gần đó.
“Chuyện này đệ không cần lo lắng, dù hắn là nhị vương gia đi chăng nữa thì huynh cũng chẳng kính nể hắn đâu, nếu hắn không là chuyện tồi tệ với đệ thì ít ra ta còn có thể nói chuyện một cách đàng hoàng một chút” Niên Doãn Minh mặt khó chịu nói.
“Chuyện này để sau đi, huynh nói xem nêu sư tôn đến đây thì sẽ ra sao?” Bạch Cẩn Lan nghiêm túc nói.
“Ý định của sư tôn là gì ta không biết, nếu nhờ vả một vài chuyện nhỏ thì không có gi cả, nhưng đến để nói về Phượng Trạch thì ta sẽ không nhúng tay vào”.
“Huynh luôn có quyết định đúng đắng, chuyện đệ là Phượng Trach hiện tại chỉ có hai người của đệ, vương gia và huynh biết, nếu không có chuyện gì thì sẽ không ai phát hiện” Bạch Cẩn Lan mỉm cười nói.
“Nếu sư tôn muốn hại đệ thì huynh nhất thiết không nương tay, bây gì huynh không còn là người trong sư môn nữa, đã có thể bảo vệ đệ” Niên Doãn Minh đưa tay xoa đầu y nói.




“Đa tạ huynh, hôm nay huynh mệt rồi, về nghỉ ngơi trước đã, mai đệ còn nhiều chuyện muốn nói với huynh”.
“Được, đệ nghỉ ngơi tốt”.
Nói xong Niên Doãn Minh liền đi ra ngoài, đống của lại, đến khi bên ngoài không còn tiếng động, khí tức cũng biến mất thì y mới nhẹ người một chút. Tiếp theo y quay qua một gốc tối trong phòng, gương mặt có chút khó chịu.
“Không biết từ khi nào mà đường đường là nhị vương gia lại học cách nghe lén người khác”.
Lúc nàu Lý Nghiêm Chính từ gốc tối đi ra, có chút chột dạ. Đường Đường là nhị vương gia đương nhiên chưa bao giờ lén lút làm chuyện gì, nói chung đây là lần đầu tiên lại bị phát hiện nhanh như vậy.
“Phát hiện từ lúc nào?” Lý Nghiêm Chính nghiêm nghị nhìn Bạch Cẩn Lan hỏi.
“Từ lúc đầu đã biết, vương gia, ta không biết thân thủ ngài tốt thế nào mà có thể vào đây trước nhưng ngài không hợp với chuyện này đâu” Y nân chén trà uống một hớp rồi nhã nhặn nói.
“Lần sau sẽ khác”.
“Còn có lần sau, không phải ta đã nói ngài là ta không muốn ngài lại gần ta hay sao?!” Bạch Cẩn Lan đặc chén trà xuống có chút tức giận nói.
“Sức khỏe người không tốt, ta không yên tâm”.
“Hiện tại ta rất tốt”.
“Bạch Cẩn Lan, Lý Nghiêm Chính ta từ trước đến nay chưa từng nhẫn nhịn ai, chưa từng bị ai ra lệnh, cũng chưa từng có ai cãi lại ta, ngươi là người đầu tiên”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.