Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư

Chương 95: Phượng Lam Huyên Thách Đấu (1)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Đúng vậy, giờ Thìn ngày mai, hẹn trên lôi đài, không gặp không về."


Phượng Lam Huyên hùng hồn chỉ vào người Phượng Lam Nguyệt. Thái độ kiêu ngạo khinh thường.


"Không tiếp."


Lam Nguyệt nhàn nhạt liếc nàng ta một cái, cúi đầu dùng cơm.


Phượng Lam Huyên nghe nàng dứt khoát như vậy, ngược lại có chút sửng sốt, sau đó cười lạnh, ánh mắt càng thêm khinh miệt.


"A, không dám ? Phượng Lam Nguyệt, không phải ngươi kiêu ngạo lắm sao ? Như thế nào bây giờ lại làm con rùa rụt đầu ? Haha, quả nhiên, phế vật cũng chỉ là phế vật, dù có vào Vân Uyên học viện cũng chỉ xứng ở tầng đáy bị người chà đạp."


Lan Mịch nghe lời miệt thị của Phượng Lam Huyên, không chịu nổi thái độ của nàng ta, nàng nhíu mày, cãi lại:


"Phượng Lam Huyên đồng học, ngươi ăn nói sao lại khó nghe như vậy ? Lam Nguyệt là tỷ tỷ của ngươi, lại là dòng chính, ngươi không tôn trọng thì thôi, còn ở đây dùng từ miệt thị nàng ?"


Phượng Lam Huyên nghe lời này, sắc mặt khó coi. Lúc này mới nhìn Lan Mịch. Tiểu cô nương tuổi không lớn, dung mạo lại vô cùng xuất chúng, gương mặt non nớt mang theo nét thanh thuần đáng yêu, cả người như tỏa ra hương vị mềm mại ngọt ngào khiến người khác không nhịn được muốn thân cận. Nàng ngay ngắn ngồi trên ghế, mày hơi cau lại, trang dung cũng không có gì nổi bậc, đồng phục học viện, tóc đơn giản cột cao, nhưng lại khiến Phượng Lam Huyên nhìn một lần liền ghen ghét không được.


Một đám đều giống như hồ ly tinh ! Đám tiện nhân này vào học viện sợ là muốn mê hoặc nam nhân, chứ học tập cái gì !


"Điêu dân từ đâu chuôi ra, có tư cách gì nói chuyện với bổn tiểu thư ?"


Lan Mịch nghe lời này, cảm thấy kẻ này đúng là không nói lý, nàng rõ ràng đang ở khuyên nhủ, đối phương lại là tỏa thái độ.


Lan Mịch mặc dù tốt bụng, nhưng cũng không phải mặc người ức hiếp. Sư phụ dặn dò, nàng một mình hành tẩu bên ngoài, tuyệt đối không thể để bản thân chịu uất ức !


Lan Mịch cười lạnh một tiếng, cũng học theo Phượng Lam Huyên châm chọc.


"A, Phượng tiểu thư thật là có gia giáo. Ngươi hỏi ta dựa vào cái gì ?"


Nàng đứng lên, đối diện Phượng Lam Huyên, từng chữ từng chữ tức chết người:


"Dựa vào ta là lớp Địa, mà ngươi, chỉ là lớp Huyền ! Dựa vào ta là Thực Hóa Cảnh, mà ngươi chỉ là Sơ Linh cảnh ! Dựa vào ta mạnh hơn ngươi ! Cường giả vi tôn, nếu Lam Nguyệt không muốn tiếp trận khiêu chiến này, ta Lan Mịch, tân sinh Linh giả lớp Địa, khiêu chiến ngươi !"


Sắc mặt Phượng Lam Huyên lúc này liền khó coi, Lan Mịch lúc này đã thả ra uy áp, Phượng Lam Huyên chỉ là Sơ Linh Cảnh đỉnh phong, mà Lan Mịch tản ra uy áp đã là Thực Hóa Cảnh trung cấp ! Người này, nàng đánh không lại !


Hai người giằng co, lúc này, một đạo uy áp đánh tới, đem uy áp của Lan Mịch đánh tan. Lan Mịch nhíu mày, nhìn hướng uy áp kia đánh tới.


"Vị cô nương này, hà tất cố ý áp bức đồng học ?"


Hoàng sắc cẩm y, một bộ kiêu ngạo bước vào, không phải Long Dật Hiên thì có thể là ai ?


"Thế tử điện hạ !"


Đám người xem náo nhiệt tản ra, cũng theo đó nhao nhao kêu lên. Ai cũng không hẹn mà cùng liếc nhìn Lam Nguyệt ngồi tại chỗ.


Lam Nguyệt nghe giọng nói này, cười khẽ một tiếng. Nàng cũng không quay đầu lại nhìn người, thanh âm thực bình thản:


"Áp bức đồng học ? Thế tử điện hạ, ngươi gọi cái gì là áp bức đồng học ?"


Long Dật Hiên vốn đang nhìn Lan Mịch, lại nghe thấy người khác lên tiếng, lúc này mới nhìn sang, không khỏi trừng mắt:


"Phượng Lam Nguyệt ! Như thế nào lại là ngươi ! Ngươi biết bản thế tử hôm nay đến nhà ăn, nên cố tình chờ ta ? Ngươi chết tâm đi ! Đừng có si tâm vọng tưởng với ta nữa !"


Lam Nguyệt: "..." 


Mẹ nó, não tàn thiệt khó câu thông !


"Long Dật Hiên, ngươi ta từ lâu đã không còn quan hệ, chuyện của ngươi ta không biết, cũng không cần biết ! Đây là lần cuối cùng ta lặp lại với ngươi, bản tiểu thư đối với ngươi ở đâu làm gì với ai, Không ! Có ! Hứng ! Thú !"


Ánh mắt Lam Nguyệt lạnh lùng, thần sắc cũng thập phần mất kiên nhẫn, khí tức tản ra lại khiến hắn khó hiểu mà e ngại.
Người đã nói rõ như vậy, hắn lại nói tiếp ngược lại là bản thân vô lý.


"Hừ, mong ngươi nhớ lời này !"


Nói xong, lại quay sang Lan Mịch:


"Học muội, chuyện đâu còn có đó, không được cưỡng ép khiêu chiến."


Lan Mịch có chút buồn bực, cưỡng ép ? Nàng khi nào cưỡng ép khiêu chiến a ! Rõ ràng là Phượng Lam Huyên cưỡng ép Lam Nguyệt nha ! Nàng là ngăn cản a !


"Long học trưởng, ngươi suy nghĩ nhiều, ta không ép nàng tiếp nhận khiêu chiến, là nàng muốn khiêu chiến a."


Phượng Lam Huyên có Long Dật Hiên chóng lưng, lúc này cường thế:


"Ta khiêu chiến là Phượng Lam Nguyệt, cũng không phải ngươi ! Phượng Lam Nguyệt, ngươi có bản lĩnh thì tiếp kiêu chiến của ta !"


Lam Nguyệt cũng đứng lên, nàng ôm hai tay trước, cười như không cười nhìn Phượng Lam Huyên:


"Ta vì cái gì muốn tiếp khiêu chiến của ngươi ?"


"Ha, ngươi chính là sợ ! Đừng vì bản thân tìm lý do, phế..."


"Đình."


Lam Nguyệt ngắt lời Phượng Lam Huyên, nàng có chút buồn cười nhìn Phượng Lam Huyên:


"Phượng Lam Huyên, ta rất bảa n, thời gian của ta đều rất quý báu, ngươi muốn hướng ta khiêu chiến, không có lợi ích gì, ta vì cái gì phải tiếp ?"


Đám học viên xung quanh không khỏi trợn mắt, mẹ nó, đánh nhau còn muốn thu phí ! Quả nhiên có bệnh !


"Phượng Lam Nguyệt ngươi có bệnh đi ! Ta vì cái gì muốn đưa lợi ích cho ngươi !"


Phượng Lam Huyên tựa hồ nghe đến chuyện cười, cười lớn giễu cợt.


Lam Nguyệt không thèm để ý thái độ của người xung quanh, chỉ nhàn nhạt "nha" một tiếng:


"Vậy ngươi có thể cút."


"Ngươi...!!!"


"Được rồi, Phượng Lam Nguyệt, bổn thế tử ra tiền, một ngàn kim tệ, để ngươi đấu với nàng một trận !"


Long Dật Hiên lên tiếng, Phượng Lam Nguyệt quá kiêu ngạo rồi, không xem ai ra gì ! Nếu không dạy nàng một bài học, chẳng phải sao này muốn lên trời ?


"Một vạn Kim tệ."


Lam Nguyệt nhàn nhạt bổng sung liền thêm gấp mười !


"...được !"


Long Dật Hiên cắn răng, một vạn liền một vạn, ta không tin không trị được ngươi !


"Thế tử điện hạ, người hà tất gì ra tiền ? Tiện nghi nàng !"


Phượng Lam Huyên không cam lòng Lam Nguyệt đột nhiên lại kiếm được một bút tiền, bất bình lên tiếng.


Long Dật Hiên liếc nàng một cái, hắn cũng không ngu, sao có thể tiện nghi Phượng Lam Nguyệt ?


"Bổn thế tử không nói tiền này là tặng nàng, bổn thế tử bỏ tiền ra, để các ngươi đấu, người thắng sẽ lấy được 1 vạn kim tệ làm tiền thưởng."


Phượng Lam Huyên nghe lời này, đôi mắt sáng lên. 1 vạn kim tệ a ! Số tiền này chính là một tuyệt bút lớn ! Phải biết mỗi tháng nàng cũng chỉ có năm mươi kim tệ tiền tiêu vặt a !


Lam Nguyệt liếc Long Dật Hiên một cái, tên này mặc dù tra, nhưng thật ra cũng không ngu ngốc. Đưa ra một bút tiền thưởng, muốn Phượng Lam Huyên giáo huấn nàng.


Nhưng mà 1 vạn kim tệ a, thế tử điện hạ đúng là biết chơi nga.


"Được, Phượng Lam Nguyệt, ngày mai ngươi đừng có mà trốn mất ! Hừ !"


"Nga."


Lam Nguyệt nhàn nhạt ứng một tiếng, liếc mắt nhìn Long Dật Trần một cái, rời đi. Lan Mịch tức giận trừng mắt Phượng Lam Huyên, cũng theo sau Lam Nguyệt rời đi.


"Hôm nay thực sự đa tạ thế tử !"


Phượng Lam Huyên đối Long Dật Hiên nói, mặt đẹp hơi đỏ lên. Hiên thế tử đột nhiên giúp đỡ nàng, chẳng lẽ là thích nàng rồi ? Haha, chắc chắn Hiên thế tử đỗ gục trước dung mạo của bổn tiểu thư !


Long Dật Hiên liếc nàng một cái, hắn bỏ ra một vạn kim tệ, không phải con số quá lớn, nhưng cũng không phải nhỏ ! Hắn cần chắc chắn Phượng Lam Huyên phải thắng !


"Tứ tiểu thư, có thể nói chuyện một chút ?"


Long Dật Hiên lịch sự cười, thái độ tốt đẹp, khiến Phượng Lam Huyên không khỏi càng thêm chắc chắn ý nghĩ của bản thân.


"Được, tất nhiên rồi !"


Nàng có chút e thẹn liếc Long Dật Trần một cái, dạo gần đây nghe đồn Hiên thế tử và Lâm Hỏa Nhi ở bên nhau, chẳng lẽ lời đồn là giả ? Cũng đúng Lâm Hỏa Nhi lớn hơn Hiên thế tử gần chục tuổi ! Hiên thế tử và nàng ta sao có thể đâu !?


Phượng Lam Huyên vui vẻ theo Long Dật Hiên đi, rời khỏi nhà ăn. Đám học viên thấy không còn chuyện náo nhiệt, cũng dần tan đi.


_____》》》》


"Lam Nguyệt, nàng ta thật đúng là kiêu ngạo, đó thực sự là muội muội của ngươi sao ?"


Lan Mịch đi bên cạnh Lam Nguyệt, bất bình nói.


"Ha, mẫu thân chỉ sinh một hài tử, chính là ta. Ta sao có thể có tỷ muội ?"


Lam Nguyệt nhàn nhạt phủ nhận.


Lan Mịch cũng không truy vấn tiếp vấn đề này, chỉ nói tiếp:


"Ngày mai ngươi thật sự muốn đấu với nàng ? Ách, mặc kệ cảnh giới gì, nàng tuyệt đối không phải đối thủ của ngươi !"


Lam Nguyệt nghe lời này, ngược lại sửng sốt, nàng dừng chân, ngạc nhiên nhìn Lan Mịch, hỏi:


"Lan Mịch, sao ngươi lại cảm thấy ta sẽ thắng ? Ta chẳng qua chỉ là một võ giả, nàng nhưng là Linh giả a !"


Lan Mịch nghe lời này, bĩu môi, khinh thường nhìn Lam Nguyệt một cái:


"Lam Nguyệt, ngươi giấu được ai nhưng không giấu được ta a, bỏ đi, ta xem ngươi là bạn tốt, cũng không cần thiết giấu ngươi. Ta trời sinh đối linh lực có cảm ứng đặc biệt, có thể nhìn ra người khác có tu luyện Linh lực hay không, cũng có thể nhìn thấu tu vi của người khác. Mà ngươi, nhưng thật ra đặc biệt, ta mặc dù không nhìn rõ tu vi của ngươi, nhưng trên người ngươi có linh lực dao động, hơn nữa so với ta mạnh. Ngươi rốt cuộc như thế nào che giấu tu vi nha ? Ta gặp không ít kẻ dùng pháp bảo, bí thuật che giấu tu vi, nhưng ngươi là kẻ đầu tiên ta nhìn không thấu..."


Càng nói về sau, thái độ của Lan Mịch càng nghiêm túc lên.


Lam Nguyệt càng nghe càng kinh ngạc, cũng không khỏi cảm thán. Xem ra thiên ngoại hữu thiên, bên ngoài không biết có bao nhiêu người có năng lực như Lan Mịch, tựa như cấp bậc cao như Huyền Tịch, che giấu tu vi là không thể nào. Nhưng mà nàng dùng pháp quyết là Lão phượng hoàng giáo, lại không thể giấu được Lan Mịch !


Ánh mắt Lam Nguyệt chợt lóe, nàng lại gần, ôm lấy vai Lan Mịch, cười đến giống chỉ hồ ly.


Lan Mịch đang nói chuyện, đột nhiên bị khoác vai, lại nhìn Lam Nguyệt cười đến như vậy, có chút sợ mà nuốt nuốt nước bọt.


"Lan Mịch a~, ngươi có hay không đã bái nhập môn phái nào a~"


"Không...không có nha, nhưng mà ta có sư phụ, cũng không nghe sư phụ ta có môn phái gì a..."


"Vậy thì tốt ! Lan Mịch a, ngươi có hay không hứng thú gia nhập thế lực của ta ? Cho ngươi làm trưởng lão !"


Lam Nguyệt nhìn nàng chằm chằm, hai mắt sáng rực, từ từ dụ dỗ.


"Kia, ta chưa từng nghĩ đến a, ai, Lam Nguyệt ngươi có môn phái a ?"


Lan Mịch gãi gãi đầu, sau đó mới nghĩ đến cái gì, kinh ngạc hỏi.


Lam Nguyệt xua tay, giải thích:


"Ta dự định thành lập, tên nhưng thật ra đã nghĩ rồi. Chờ chính thức tìm tổng bộ, sau đó xây dựng thế lực. Thế nào, hứng thú không ?"


"Được ! Tốt quá, ta muốn làm phó môn chủ ! Cái kia, chúng ta có cần rủ Y Họa không ?"


"Hỏi ý kiến nàng thế nào đã."


Lam Nguyệt suy tư một chút, vẫn là đồng ý hỏi một chút.


Lan Mịch nhưng lần đầu trong mười mấy năm rời khỏi sư phụ ra ngoài, đương nhiên đối với việc khai môn lập phái này..... bị Lam Nguyệt hấp dẫn.
Cả hai cùng nhau trở về tiểu viện, Lam Nguyệt cứ như vậy, đem Lan Mịch ngây ngô, lừa tới tay.


_______



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.