Phượng Tôn Cửu Thiên: Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư

Chương 87: Tập Kích




"Được rồi, các ngươi không phải muốn đến đây dùng bữa sao ? Vị Lâu chủ đây hẳn là nên mời chúng ta một bữa không phải sao ?"


Lam Nguyệt nhàn nhạt cười, ý vị không rõ nói.


"Hảo a ! Đại thúc, ta còn chưa biết tên ngươi a ! Ta gọi Lan Mịch, nàng là Thủy Y Hoạ, kia là Phượng Lam Nguyệt."


"Nga, tại hạ Tuyên Vọng, hạnh ngộ, hạnh ngộ."


Tuyên Vọng phe phẩy quạt xếp, mắt hoa đào cong cong cười nói.


Thôi, hắn cũng không nên tính toán với nhãi con. Nhưng mà...


"Còn nữa, tiểu nha đầu, ngươi như thế nào gọi ta đại thúc đâu ? Gọi ca ca hảo~"


"Nha ? Tốt a !'


Lan Mịch ngây ngốc gật gật đầu.


Tuyên Vọng cũng không cùng ba người dùng bữa, nói chuyện chốc lát liền rời đi.


Lam Nguyệt bồi hai tiểu cô nương ăn xong, bảo cả hai trở về trước, còn bản thân quay lại.


Cửa phòng 'Chi nha' một tiếng mở ra, Tuyên Vọng đang cúi người xem gì đó ngẩng đầu, thấy người đến sau, hắn tiếp tục làm việc, mở miệng hỏi:


"Tiểu chủ tử đây là nhớ ta sao ? Đến, ngồi ngồi"


Lam Nguyệt liếc nhìn hắn, không nói gì đến đối diện hắn ngồi xuống.


"Người của Túy Nguyệt Lâu quá nhát gan yếu đuối, ngươi là như thế nào tuyển người ?"


Tuyên Vọng nghe vậy, ngẩng đầu, khoé miệng treo một cái cười khổ:


"Tiểu chủ tử của ta, ngươi biết Túy Nguyệt Lâu này ta mua lại được bao lâu ? Người ta còn đang tuyển a ! Hiện tại Túy Nguyệt Lâu cũng chỉ tuyển một ít nhân lực bình thường a, hiện tại ta đang lựa chọn người để bắt đầu thu thập tin tức."


Hiện tại được như vậy nàng còn chê !? Nửa tháng a ! Hắn tuyệt đối chưa từng gặp qua cái nào thế lực lấy nửa tháng quật khởi a !


Lam Nguyệt trầm mặc, nàng biết chứ, chẳng qua trước kia nàng chỉ tùy ý nói, là không muốn Tuyên Vọng đi theo nàng. Nhưng không nghĩ đến hắn lại làm được, nàng trước còn có chút nghi ngờ, nhưng là hiện tại, xem ra là nàng đa nghi rồi.


"Ta thừa nhận trước là ta làm khó ngươi."


Lam Nguyệt dừng một chút, sau đó mới nói:


"Ngươi lựa người bên tiểu viện đi, thế lực của chúng ta cũng nên có một cái tên rồi."


Tuyên Vọng không cho ý kiến, gật gật đầu hỏi.


"Tốt, Chủ tử, người định lấy tên là gì ?"


Lam Nguyệt cũng không vòng vo, nàng nói:


"Thế lực của chung ta, lấy "Cửu Thiên" làm tên, gọi Cửu Thiên Môn."


"Cửu Thiên Môn ? Chủ tử tên này có ý nghĩa gì ?"


Tuyên Vọng có chút tò mò, cảm thấy tên này khá là khí phách, còn có chút cuồng vọng.


"Ha, Cửu Thiên, chính là trong Cửu Thiên thế giới đó. Không biết ngươi đã nghe qua chưa ?"


"Cửu Thiên thế giới ? Ta đúng là chưa nghe qua."


Hắn là biết bản thân sống trong Huyền Nguyên Thiên, Huyền linh đại lục chẳng qua chỉ là một đại lục trong vô số đại lục ở Huyền Nguyên Thiên mà thôi. Nhưng mà Cửu Thiên thế giới, hắn thật là chưa nghe qua.


"Vậy sao ?"


Lam Nguyệt cũng không kinh ngạc lắm.


"Chỗ thâm sơn cùng cốc này, bọn họ biết mình sống trong Huyền Nguyên Thiên đã là có chút bản lĩnh, ngươi còn trông mong bọn họ biết đến Cửu Thiên giới bao la rộng lớn ?"


Thanh âm Quân Vô Nhai vang lên trong đầu Lam Nguyệt, nghe ra còn có chút xem thường.


Lam Nguyệt cười cười, thì như thế nào ? Bọn họ không biết, ta sẽ giáo, sau này ta muốn Cửu Thiên môn của ta, không chỉ là vang danh Huyền Linh đại lục, hay Huyền Nguyên Thiên, mà ta còn muốn đem nó ra khỏi Huyền Nguyên Thiên này !


Quân Vô Nhai im lặng, nàng đúng là có dã tâm, hơn nữa còn không nhỏ. Bất quá hắn thích, nha đầu của hắn, luôn là có dã tâm.


"Rảnh rỗi lại bổ bổ kiến thức cho ngươi."


Tuyên Vọng sửng sốt, không nghĩ kiến thức của nàng, so hắn nghĩ còn nhiều. Xem ra hắn còn cần học nhiều thứ từ chỗ nàng a.


Lam Nguyệt rời khỏi Túy Nguyệt Lâu liền phải trở lại Học viện.


Trên đường, Lam Nguyệt hơi túc mi, sao đó lộ ra một cái thản nhiên tươi cười. Ai, nàng còn dắt thêm vài cái đuôi đâu, không nhiều, bất quá người đến không có thiện ý.


Lam Nguyệt hơi nheo mắt, làm như không phát hiện, rẽ vào một góc đường vắng.


Đến một chỗ xem như thoả đáng, Lam Nguyệt dừng chân.


Nàng cũng không mở miệng, chờ người xung quanh xuất hiện.


Mà đám người kia cũng không để nàng đợi quá lâu, cơ hồ là nàng vừa đứng lại, bốn phía xung quanh rơi xuống bốn hắc y nhân.


"Không ai dạy các ngươi, làm sát thủ phải biết giấu sát khí sao ?"


Lam Nguyệt cười như không cười nói, thái độ tùy ý đến cực điểm.


Làm sát thủ như vậy, cũng không biết là cái nào ngu xuẩn tổ chức làm ra tới !


Sát ý không chút che giấu, là muốn người khác không biết ngươi là sát thủ sao ?


Bốn hắc y nhân sửng sốt một chút, chợt cười lạnh.


"Đối phó một kẻ như ngươi, cần gì giấu giếm phiền phức ?"


Ồ, hóa ra là xem thường nàng, chứ không phải ngu à ?


"Ừm, chỉ có bốn người ?"


Lam Nguyệt đặt tay lên môi, miết nhẹ rồi than một tiếng.


"A"


Một hắc y nhân trong đó cười lạnh, khinh thường nói:


"Không phải ! Đối phó ngươi một mình ta là đủ."


Một phế vật mà thôi, đáng bọn họ bốn người cùng ra tay sao !? Nếu không phải đối phương yêu cầu người nhiều, một mình hắn là đủ !


Nói, hắn toàn thân nổi lên đỏ tươi linh lực, thanh thế vô cùng.


Lam Nguyệt cười khẽ một tiếng, đôi mắt nguy hiểm nheo lại, thanh âm lạnh lùng:


"Vậy là lỗi do ta thu liễm được quá nhiều, nên cái loại người gì cũng dám trước mặt ta làm bậy ? Như vậy ..."


Cũng không đợi Lam Nguyệt nói hết câu, hắc y nhân một quyền đánh tới, Lam Nguyệt mặt treo hờ hững tươi cười. Hắn y nhân bị nàng chọc giận, một quyền đánh xuống càng nhanh, ba hắc y nhân còn lại tựa hồ nhìn đến Lam Nguyệt khóc lóc thảm thiết, đôi mắt đều hiện lên xem thường cùng cười nhạo.


Mắt thấy một quyền kia đánh xuống liền phải chụp vào ngực Lam Nguyệt, vốn đang đứng yên nàng chợt động.


Hình ảnh thiếu nữ hét thảm không thấy đâu, chỉ thấy nàng cũng một quyền tung ra, trực tiếp nghênh đón công kích. Nhìn kia mảnh khảnh đôi tay, tựa hồ chính là tìm chết. Bất quá cũng chỉ có nàng biết, một quyền này sức lực cũng không như nó bên ngoài hiển hiện.


Một quyền va chạm nháy mắt, đồng tử hắc y nhân co rụt, Lam Nguyệt trên môi ý cười bất biến. Chỉ thấy thân hình hắc y nhân vẽ một đường cong trên không thẳng tắp đâm vào tường, tạo thành một lỗ hình người thật to, khảm sâu hắn vào trong.


Hắc y nhân đôi mắt như cũ trợn to, đến chết cũng không biết vì sao mình chết.


"Cái gì ! Sao có thể !?"


Ba hắc y nhân trừng to mắt, kinh ngạc đến quên mất đồng bạn vừa chết.


Đại ca bọn họ đã đạt đến tu vi Động Thiên Cảnh trung kì như thế nào bị một nha đầu không chút tu vi đánh chết ??


Đây quá không thực tế !!!


Lam Nguyệt nhẹ nhàng thu tay, dùng một cái khăn lau chùi sạch sẽ rồi ném đi.


"... ta không phải nên biểu lộ chút thực lực ?"


Lam Nguyệt chậm rãi đem câu nói vừa rồi nói xong.


Là bọn họ trước khinh địch còn trách nàng không thủ hạ lưu tình sao ?


Đối mặt địch nhân, dù là phụ nữ hay trẻ con đều không nên xem thường.


"Như thế nào ? Các ngươi cũng muốn hay không theo hắn ?"


Thiếu nữ thanh âm hờ hững lạnh nhạt, nhưng khi nghe vào tai ba người lại như đòi mạng tu la.


Bất quá, ba người này lại có cốt khí hơn nàng tưởng, một hắc y nhân hét lớn:


"Ngươi giết ta đại ca, ta bắt ngươi phải đền mạng !!"


Một hắc y nhân hét lên, hắn xung quanh linh khí tràn ra, tựa hồ dùng một đòn mạnh nhất.


Hai hắc y nhân còn lại cũng hét một tiếng, dùng tương tự cách thức tấn công.


Lam Nguyệt nâng mi, đôi mắt thanh lãnh nhìn bọn họ.


"Đây là các ngươi lựa chọn."


Lúc này thiếu nữ quanh thân khí thế biến đổi. Xung quanh nàng nổi lên nhàn nhạt Lam quang, đôi mắt cũng một màu xanh thẫm tươi đẹp.


Này khí thế vừa ra, tấn công như vũ bão của ba hắc y nhân tựa như bị biển rộng nuốt chửng, không chút uy lực.


Hắc y nhân đồng tử co rụt. Hắn thu công, muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng như thế có thể ? Cả ba chưa chạy bao xa, liền bị linh lực cuồng cuộn đánh tới, cả ba bị chấn bay ra, giống như bọn họ lão đại khảm vào tường.


Ta đã cho các ngươi cơ hội, là các ngươi không chịu nắm bắt.


Lam Nguyệt đem linh lực thu hồi, đạm mạc xoay người rời đi.


"Động Thiên Cảnh sơ kì ?"


Nàng vừa bước đi vài bước, một thanh âm trầm thấp từ tính vang lên.
Lam Nguyệt giật mình, ánh mắt sắc bén đảo qua nơi phát ra thanh âm.


Một cái bạch y nam tử đứng trên tường vây, dung mạo tuấn lãng, khí chất như tiên. Ba ngàn tóc đen được trâm bạc cuốn lại, trượt xuống xoã tung trên vai, hắn đôi mắt một mảnh thanh minh, khoé môi khẽ gợi chút ý cười, hắn bạch y trong gió nhẹ nhàng vũ, phiêu dật mà xuất trần.


Lam Nguyệt thu lại sắc bén, nhàn nhạt nhìn hắn, cái kia sắc lạnh ánh mắt tựa hồ là nam tử ảo giác. Bất quá, hắn sẽ ảo giác sao ?


Lam Nguyệt sắc mặt như thường đánh giá nam tử. Bất quá trong lòng cũng không bình tĩnh như vậy.


Hắn xuất hiện ở kia từ lúc nào ? Nàng thế nhưng không phát giác được ! Hắn có hay không nhìn thấy nàng đôi mắt ?


Ngươi này tu vi nàng vậy mà nhìn không thấu !


Kia hoặc là hắn tu vi quá cao, hoặc là _____


Hắn trên người mang thứ gì đó che giấu tu vi.


Người này không giống Đông Nhạc quốc người, gần đây có xứ thần nước khác ? Là trộm tiến đến ?


"Ngươi ra tay hảo ngoan độc."


Bạch y nam tử cười cười nhìn nàng nói.


Ngoan độc !?


Ha, nếu người nằm ở kia là nàng, bọn họ sẽ tha cho nàng sao ?


Nếu bọn họ có gan nhận loại nhiệm vụ này, kia phải có mạng để trả ! Loại người như vậy, tính cái gì tốt hay không tốt ? Ngoan độc không ngoan độc ?


"Liên quan gì đến ngươi ?"


Lam Nguyệt chỉ đơn giản một câu, không lại nhiều nhìn hắn, thu lại ánh mắt, xoay người rời đi.


Nam tử cũng không có ý tứ ngăn cản, chỉ là nàng vừa xoay người khi, hắn tươi cười biến mất, thay vào đó chính là trầm tư.


Thật giống,____


Thật sự quá giống người đó________


_______


Các nàng nghĩ là giống ai đâu ?


Đoán a đoán a ~~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.